Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 6: Linh Mê Hương




Chương 6: Linh Mê Hương

"Tiểu Thiên, ngươi có gì khó khăn sau này cứ nói với bọn ta, bọn ta làm được gì sẽ không từ chối." Tiểu Bân lên tiếng nói chuyện.

Tiểu Cường gật đầu đồng ý, phụ họa nói theo: "Phải."

"Vậy đa tạ hai vị đại ca trước." Trịnh Thiên nhìn hai người cười cười nói.

"Không biết hai vị đại ca có thể hay không..."

Đang nói giữa chừng Trịnh Thiên bỗng dừng lại, một mặt kinh ngạc nhìn phía sau hai người, vội vàng chỉ tay nói ra: "Hai vị đại ca, đằng sau có cái gì kìa?"

Tiểu Bân hai người sửng sốt, theo phản xạ quay đầu phía sau, bất quá lại không thấy thứ gì.

Tiểu Bân nghi ngờ từ từ quay đầu hỏi: "Tiểu Thiên, làm gì có gì đâu?"

"Aaaaaa..."

Chỉ là hắn chưa kịp nói hết câu, theo góc độ quay đầu nhìn lại, lại chỉ thấy đồng bạn của mình là tiểu Cường không biết từ bao giờ đầu và thân thể đã lìa xa nhau, hiện tại đầu còn đang lơ lửng giữa không trung không ngừng có dấu hiệu rơi xuống đất.

Hắn thề, cả cuộc đời tiểu Bân nhà hắn đi săn, chém g·iết vô số hung thú, c·hặt đ·ầu biết bao con mồi cũng không bao giờ sợ hãi như bây giờ.

Từ sâu thẳm trong linh hồn của mình, tiểu Bân hắn sợ hãi, một cảm giác buồn nôn muốn ói trào mà ra.

Chỉ là hắn quay đầu nhìn Trịnh Thiên lúc này bỗng dòng suy nghĩ như c·hết lặng, không cách nào vận hành trơn chu, hắn chỉ kịp nghe thấy bên tai văng vẳng âm thanh của Trịnh Thiên.

"Không biết hai vị có thể hay không c·hết đi?"

Âm thanh im bắt mà dừng, một cánh tay nhỏ thô ráp nổi đầy gân xanh đưa qua bóp lấy cổ của tiểu Bân khiến hắn c·hết lặng, không thốt ra lời.

Ký ức của tiểu Bân dần trở lên mơ hồ, không còn rõ ràng cái gì nữa, hắn chỉ nhớ lúc hắn quay đầu nhìn thấy đồng bạn, lại nhìn thấy Trịnh Thiên đang cầm trên tay một thanh đoản đao sắc bén, thân đao còn chảy một dòng máu đỏ tươi.

Sau đó...

Không còn sau đó, Trịnh Thiên với năm trăm cân khí lực mạnh mẽ bóp lấy cổ tiểu Bân, toàn bộ gân xanh của hắn đã nổi lên qua cánh tay, còn kẻ bị hắn bóp đã từ đứng thẳng dần dần gục xuống, quỵ gối mà quỳ, đâu đó ở cổ, gân đỏ đã sớm muốn nổ tung, đôi mắt đỏ ngầu giãy giụa cầu xin tha thứ. Đôi cánh tay của tiểu Bân còn đưa qua đưa lại, mong muốn Trịnh Thiên buông tay tha cho một con đường sống...Chỉ là phản kháng quá mức bé nhỏ đến mức Trịnh Thiên đều không cảm nhận được, mãi đến khi tên kia không còn một hơi thở, hắn mới chịu buông ra.

Nói thì lâu thực tế từ lúc giả đánh lạc hướng đến c·hặt đ·ầu tiểu Cường, lại bóp nát cổ tiểu Bân thời gian diễn ra chưa quá vài hơi thở. Không một động tác thừa, không một chút nào lưỡng lự diễn ra.

Hắn lại g·iết người...

Lần đầu tiên g·iết người, hắn sợ hãi!

Lần thứ hai g·iết người, hắn bình thản như không có gì.



Có lẽ hắn đã quen rồi...

Trịnh Thiên đôi mắt lạnh như băng nhìn hai cỗ thân thể dưới đất, một cỗ không đầu, một cỗ cổ không còn nguyên vẹn, không cảm xúc có lẽ nên nói về hắn lúc này. Không yêu thích, cũng không sợ hãi, dường như chỉ là một việc hết sức bình thường mà thôi.

Hắn đem hai cỗ t·hi t·hể này xử lý, lại lần nữa trở về vị trí cũ. Đôi mắt rồng ngẩng cao nhìn lên bầu trời, bóng tối vô ngần, trăng tròn rọi sáng, hắn có chút thất thần suy nghĩ.

Vừa rồi g·iết hai người kia, hắn cảm thấy có chút khác biết so với lần đầu g·iết Lý Húc, hắn có cảm giác thực lực của hắn lại nhỏ bé tăng lên. Không phải khí lực mà hẳn là về mặt linh hồn, hắn cũng không biết rõ nữa, chỉ đơn giản cảm nhận được như vậy.

Trịnh Thiên thả người nằm xuống, hai tay vắt sau gáy thưởng thức ảnh trăng, nhìn đều không có vẻ gì là hắn vừa g·iết người xong.

Đã lâu rồi hắn chưa thoải mái như vậy, trước đây luôn phải gồng mình tìm cách cứu lấy bản thân, bây giờ khác biệt, chỉ cần qua đêm nay hắn sẽ tự do, hắn sẽ có thể thoải mái đi truy cầu thứ mình mong muốn.

Thế sự vô thường, nay này mai kia đâu ai biết trước được điều gì...

o0o

Một đêm trôi qua tĩnh lặng, dân làng không hề hay biết điều gì đón chờ bọn hắn phía trước. Sáng sớm, toàn bộ dân làng đã tụ tập ở bãi đất trống để thực hiện nghi thức tế Hải Thần.

Trịnh Thiên lúc này cũng không còn ở hồ nước phía bên trong khu rừng nữa, hắn hiện tại sớm đã trở về ngôi nhà của mình ở trong thôn. Đêm qua hắn đã lặng lẽ trở về.

Giờ phút này ở bên trong ngôi nhà chất đầy củi khô, bên trên dải đầy linh mê thảo.

Lạch tạch.

Hắn châm lửa đốt cháy củi khô, lại không chút do dự nào chạy ra khỏi thôn.

Giờ phút này toàn bộ thôn dân đều đang tập trung nhìn đại tế ti ở bên trên đọc văn khấn, sẽ không có người quan tâm đến nơi này...

Đại Tế Ti vẫn phong cách ăn mặc cũ, đứng trên đài cao cất giọng hô vang khấn cầu.

"Cầu cho sóng yên biển lặng."

"Cầu cho thú hóa yên lành."

"Cầu cho chuyến đi biển này thuận buồm xuôi gió, tôm vào đầy thùng mà cá vào đầy bể."

"Cầu..."

"Cầu..."



"..."

"Hải Thần tại thượng...Thật là thơm!"

Hải Thần: ???

Dân làng: "..."

Trưởng thôn: "..."

Trưởng thôn nhăn mày nhìn về phía đại tế ti, hắn bình thường đều sẽ không bao giờ mặc lỗi cơ bản như thế. Trưởng thôn có chút suy nghĩ.

Sau đó theo hít thở bình thường, hắn cảm thụ được mùi vị rất thơm, thơm đến mức để cho hắn tham lam hít thở vào.

"Thật thơm!"

"Cái này là mùi hương gì? Sao có thể thơm như vậy?"

Dân làng dường như cũng đã bắt đầu ngửi thấy mùi hương.

Một trong số đó hô lên: "Các ngươi nhìn, nhà của tiểu Thiên cháy rồi."

"Cái gì?"

"Làm sao có thể cháy?"

"Nhìn, thật là cháy rồi."

...

...

...

Trưởng thôn cũng theo hướng dân làng chỉ kêu nhìn sang, quả thực đã cháy rồi. Hắn có một loại cảm giác, một loại cảm giác không mấy tốt lành.

"Không đúng! Mọi người mau bịt mũi vào."

Hắn không biết vì sao lại kêu lên như vậy, chỉ là vừa rồi hắn nhìn thấy đại tế ti ở trên đài cao đã gục ngã, theo phản ứng hắn mới hét lên.

Nhưng hắn chưa còn nói xong, dòng suy nghĩ của hắn giống Trịnh Thiên một dạng, đều bị đứt đoạn từng cỗ cảm giác khiến hắn buồn ngủ ấp tới, cả người dường như mất đi khí lực ngã xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự. Theo phía sau, dân làng từng người từng người một ngã xuống, mãi đến khi không còn một ai có thể đứng mới dừng lại.

Âm thanh an tĩnh, chỉ còn lại tiếng lửa đốt vang vọng gần xa.



Trịnh Thiên đợi hơn nửa ngày cho khí độc tán đi mới trở về thôn, hắn lấy dây thừng buộc chặt từng thôn dân, mãi đến người cuối cùng hắn mới buông lỏng cảnh giác. Chín mươi tư con người, chín mươi tư thôn dân đều ở đây, đều đã bị hắn buộc chặt, lôi kéo cả đám đến giữa sân mặc cho bọn hắn nằm la liệt.

...

Hơn một ngày sau khi b·ất t·ỉnh, dân làng từng người một cuối cùng cũng tỉnh lại, chỉ là bọn hắn đều cảm nhận sự vô lực, hai cánh tay tê rần cử động thể nào đều không thể vì đã bị trói chặt ở phía sau lưng.

"Chuyện gì xảy ra?"

"..."

"Khốn kiếp! Là kẻ nào làm?"

"..."

Vô số âm thanh hỗn loạn vang lên.

Trưởng thôn cũng đã tỉnh lại, sau ít thời gian mê man hắn quay người nhìn về phía dân làng đang lộn xộn hô lớn: "Mọi người im lặng chớ nên hoảng sợ, bình tĩnh lại một chút xem chuyện gì xảy ra."

Dân làng phía sau đang hoang mang bỗng nghe được lời trưởng thôn lại yên tĩnh dị thường, hiển nhiên lời nói của hắn rất có trọng lượng ở đây.

Theo một lúc lâu yên tĩnh ở bãi đất trống, cả thôn làng bị nắng vàng chiếu gắt, lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi tới bên bọn họ.

Lộc cộc... Lộc cộc...

Trưởng thôn dẫn đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thân cao khoảng mét rưỡi, áo vải quần tro, tóc đen xả dài, đôi tay cơ bắp nhìn mười phần rắn chắc. Để người càng chú ý chính là khuôn mặt của hắn, ngũ quan cân đối rất ưa nhìn, thêm đôi mắt rồng ẩn chứa thần mang, chỉ tiếc là làn da hơi ngâm đen cùng khuôn mặt non nớt không thích hợp với dáng vóc bây giờ, nếu không hẳn sẽ là mỹ nam một dạng đẹp.

Không phải Trịnh Thiên thì còn là ai?

"Trịnh Thiên, mau trốn đi!"

Trưởng thôn hô nhẹ.

Theo hắn nghĩ, làng mình bị người bên ngoài vào tập kích dẫn đến như bây giờ tràng cảnh, có thể là hải tặc đến c·ướp b·óc hoặc đơn giản có kẻ từ đất liền đi lung tung trong biển tiến đến đảo của dân làng. Mà đến giờ còn không g·iết bọn hắn vậy khẳng định bọn hắn còn giá trị lợi dụng. Điều này nói lên đám người xấu kia đâu đó vẫn ở quanh quẩn đâu đây.

Mà bây giờ hắn chỉ có thể gửi hy vọng vào Trịnh Thiên cùng em của hắn Lý Húc, đám người còn ở bên trong rừng làm đường dẫn nước về làng giải cứu đám người.

Nên khi nhìn thế Trịnh Thiên trở về hắn rất lo lắng, lại sợ đám người xấu biết được còn thôn dân ở bên ngoài vậy bọn hắn khẳng định xong đời.

Trịnh Thiên nghe thấy trưởng thôn hô cũng sửng sốt nhưng lại không quá để tâm, cười cười đi đến trước đám dân làng. Không biết từ đâu hắn lấy ra chiếc ghế gỗ đặt trước dân thôn ngồi xuống, khuôn mặt non nớt hiện lên tia mỉm cười.

"Các vị! Vẫn tốt chứ?"

Trưởng thôn sửng sốt nhìn Trịnh Thiên, nghi hoặc:"Là ngươi?"