Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 5: Linh Mê Thảo




Chương 5: Linh Mê Thảo

Trời tối, bóng đêm bao phủ lên khắp khu rừng, mưa rơi cảm giác ẩm ướt cùng đáng sợ của khu rừng chính là vào lúc này mà hiện lên, hung thú đi săn mồi, rắn rết cũng bắt đầu hoạt động. Cho dù là Trịnh Thiên với thể lực hơn người trong thời gian này cũng phải hết sức cẩn thận, một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ cho hắn táng thân nơi rừng già.

Trong bóng tối Trịnh Thiên một đường tìm kiếm nơi tránh nạn, tiện đường mượn nhờ ánh sáng sấm chớp cũng không quên tìm kiếm một chút cây khô cỏ dại cùng một ít lương thực để bổ sung năng lượng sau ngày dài tiêu hao.

"Có hang động!" Trịnh Thiên vui mừng phát hiện.

Hắn không chút do dự đi vào hàng mặc bên trong là thứ gì, dù là hổ dữ hắn cũng tự tin bẻ đầu nó biến nó làm thức ăn cho bản thân mình.

Đây là từ thực lực đem đến cho hắn sự tự tin, người hắn còn đắn đo đôi chút chứ động vật hắn lại không chút nào tỏ ra sợ hãi băn khoăn.

Bất quá để hắn thất vọng, đây là một hang động bỏ hoang chỉ toàn là cát bụi cùng mạng nhện, bên trên còn có đàn rơi nồng nặc mùi khó chịu.

Trịnh Thiên đơn giản dọn dẹp một chút lúc này mới đánh lửa sưởi ấm cơ thể của mình.

Lộp độp...

Tiếng lửa cháy vang bên trong hang động, bên trên đống lửa còn treo một con thỏ rừng, làn da vàng ươm, hương thơm lan tỏa.

Trịnh Thiên không mặc đồ ngồi trước đống lửa dơ hai tay ra để sưởi ấm, nếu có người ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc với thân thể của hắn bây giờ, một thân ngâm đen rắn chắc cùng cơ bắp, rất không thích hợp với độ tuổi, nếu không phải trên khuôn mặt lộ ra vẻ non nớt, ai dám nghĩ hắn mới chín tuổi.

Trịnh Thiên vừa sưởi ấm vừa nhìn bốn phía hang động tùy ý đánh giá. Hắn dự định biến nơi đây thành bản địa, thành nơi ẩn nấp cho hắn trong bóng đêm đi g·iết người. Càng nhìn hắn càng ưng ý, hang động rất khô ráo, ngoài mùi hôi của đám rơi ra không có chỗ nào để chê. Thế là hắn lấy đá bịt lại phần lớn cửa hang, tránh cho hung thú nhìn thấy ánh lửa tìm tới nơi này, hắn không muốn phiền phức chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi đợi hồi phục lại thể lực.

Xong xuôi hắn ngồi xuống đống lửa, lấy ra một bó linh mê thảo tìm được lúc đi kiếm hang động, nhai thành bã đắp lên v·ết t·hương ở cánh tay. Hắn cho dù là người tập võ nhưng cảm giác đau nhói vẫn làm hắn rất khó chịu.

Linh mê thảo vốn là một loại cỏ bình thường, công dụng duy nhất chính là cầm máu cùng giảm đau, rất giống một loại thuốc tê. Công dụng cũng rất hiệu quả.

Làm xong xử lý v·ết t·hương còn thừa lại một nắm cây cỏ hắn vứt hết vào trong đống lửa, lúc này mới đứng lên đi tìm một vị trí đất trống dự định nằm xuống nghỉ ngơi đợi thịt chín.

Chỉ là vừa đi được vài bước, một cỗ hương thơm kéo đi sự chú ý của hắn, hắn ra sức hút vào để thỏa mãn cơ thể mong muốn.

"Thật là thơm!" Trịnh Thiên cảm thán.

"A?"

Rầm!

Cả cơ thể Trịnh Thiên đột nhiên trở lên vô lực, cả ý chí dường như đã biến mất, một cỗ buồn ngủ từ sâu tâm gan trào ra khiến dòng suy nghĩ của hắn đứt đoạn, cả thân thể to lớn theo hướng mặt đất ngã xuống mà nằm th·iếp đi.

o0o



Chiều ngày thứ hai đội săn đi vào rừng, Trịnh Thiên trong hang động yếu ớt tỉnh dậy, một cỗ vô lực khiến hắn có chút mê man. Đợi một lúc hắn mới từ từ ngồi dậy, trong đôi mắt không thể dấu đi được sự sợ hãi cùng hoang mang, hắn nhìn về bốn phía hang động dường như muốn tìm kiếm điều gì đó.

Thịt thỏ sớm đã cháy đen nằm dài trên đống tro tàn, hang động không có gì bất thường. Hắn lúc này mới đánh giá chính bản thân mình một cái, toàn thân không một mảnh vải cũng không có dấu hiệu của việc b·ị t·hương. Vậy...

Tại sao hắn lại b·ất t·ỉnh?

"Do quá mệt mỏi sao?" Trịnh Thiên tự hỏi bản thân mình.

Không thể nào, hắn dù hôm qua kinh lịch qua một số việc nhưng đến mức để hắn b·ất t·ỉnh thì không hợp thói thường. Phải biết hắn nhưng khỏe gấp ba người thường, vậy mà cứ vậy ngã xuống không hay không biết chuyện gì.

Hắn có chút hoang mang!

Lại nhìn một chút tay của mình, chỉ thấy một đống cặn bã linh mê thảo bên trong.

"Là nó sao?"

Trịnh Thiên nhíu mày suy nghĩ.

Hôm qua trước khi b·ất t·ỉnh hắn ngửi thấy mùi hương, một mùi rất thơm khiến hắn không cách nào từ chối mà hít vào.

Tất cả bắt đầu kể từ lúc hắn ném vào vài ba cọng cỏ dại lên trên đống lửa.

Trăm mối ngổn ngang không lời giải thích...

Linh mê thảo, theo dân làng là dược liệu chữa thương, cũng không thấy nói qua công hiệu gây ngủ.

Hay là...

Trịnh Thiên lại nhìn cánh tay của mình, hắn có một dự cảm, một cảm giác an lành.

Hắn đạp đá chặn ở cửa hang chạy ra bên ngoài, dùng hết khí lực vọt đến nơi linh mê thảo sinh trưởng, ngắt lấy vài nhánh hắn lại một lần nữa trở về hang động.

Hắn không dám ở lại bên ngoài làm điều ngu ngốc, nếu đúng như hắn dự đoán, vậy linh mê thảo này chính là nguyên nhân khiến cho hắn b·ất t·ỉnh ngày hôm qua, nếu thực vậy đem nó đốt ở bên ngoài, ở giữa rừng già, chẳng khác nào đưa mình vào chỗ c·hết.

Hắn dự đoán đám dân làng này không biết chân chính công hiệu của linh mê thảo, loại cỏ này bình thường cũng chỉ nhai rồi đắp lên v·ết t·hương để cầm máu giảm đau, sẽ chẳng có ai phí phạm đem dược liệu đi đốt cả. Chỉ có Trịnh Thiên tình cờ làm vậy mà phát hiện ra chân chính tác dụng của loại cỏ này...

Linh mê hương.



Trịnh Thiên trở về hang động, lại cẩn thận dựng lên cửa đá, lúc này mới yên tâm châm lửa đốt linh mê thảo.

Lạch tạch.

Hắn lùi về phía sau, đợi chưa đến một giây đồng hồ hắn đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi vị của ngày hôm qua.

"Quả nhiên là nó!" Trịnh Thiên mừng rỡ.

Hoàn cảnh lại giống đêm qua một dạng, hương thơm bay ra, Trịnh Thiên hít vào, một cỗ buồn ngủ lại tuôn ra, ý thức cũng đứt đoạn, hắn chìm vào giấc ngủ say.

...

Đội đi săn vào rừng đã chiều ngày thứ ba, Trịnh Thiên vẫn trong vô lực tỉnh dậy nhưng ánh mắt không còn hoảng sợ nữa, thay vào đó là cuồng hỉ.

"Hahaha...hahaha..."

Hắn điên cuồng cười to.

"Trời không phụ người!"

"Ha ha, trời không phụ lòng người."

Vốn hắn định g·iết Lý Húc về sau lại ẩn nấp trong rừng già, trong bóng đêm g·iết đám dân làng sau đó lại rời đi nơi này tìm kiếm tiên duyên. Nhưng giờ đã không cần thiết, một mồi lửa, một cây đao là có thể giải quyết sự tình.

Trịnh Thiên trong vui sướng tỉnh táo lại.

"Hôm nay đã là ngày thứ ba đi săn, hẳn đến tối bọn người kia sẽ trở về. Nếu ta đoán không sai, nơi đầu tiên mà bọn hắn đến hẳn là hồ nước để tìm ta." Trịnh Thiên suy nghĩ.

"Không được, phải trở về."

Trịnh Thiên thông suốt, không cố kỵ gì đạo cửa hang dùng hết tốc độ chạy về phía hồ nước.

Với tốc độ của hắn, gần một tiếng đồng hồ mới về tới địa điểm, vậy mới nói hôm qua hắn cùng t·hi t·hể Lý Húc đã gắn bó với nhau biết bao lâu thời gian ở trong rừng.

Thật buồn nôn!

Trịnh Thiên về đến hồ nước việc đầu tiên chính là dọn dẹp hiện trường.

Mưa lớn đêm trước đã giúp hắn một phần công việc, chẳng mấy chốc hắn đã dọn xong, vốn bừa bãi hồ nước lại trở lên ngăn nắp lạ thường, giống như ở đây chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.

Trịnh Thiên thư thái ngồi bên cạnh hồ nước đợi chờ, quả nhiên theo tính toán, buổi tối đoàn đi săn đã trở về, hơn nữa trước tiên cũng là tiến về hồ nước để tìm kiếm Trịnh Thiên. Theo ánh trăng chiếu sáng xuống hồ nước, nhóm đi săn người chỉ thấy Trịnh Thiên ở đó loay hoay đo đạc cái gì đó.



Trịnh Thiên cũng nhìn thấy tổ đội mười người, trên vai bọn hắn còn có hơn chục bọc lớn lượng thịt, lúc này Trịnh Thiên mới chủ động tiến lên tươi cười chào hỏi.

"Hai vị trưởng lão, các vị."

"Tiểu Thiên, ở đây không có việc gì chứ?" Trưởng lão dẫn đoàn hỏi.

"Vâng, không có việc gì."

Trưởng lão gật đầu: "Không có việc gì là tốt. Phải rồi, sao không thấy Lý Húc đâu?"

Hắn nhìn xung quanh lại hỏi.

"Trưởng lão ngài không cần tìm. Ta nhờ Lý thúc làm chút việc, giờ chắc chưa thể về được." Trịnh Thiên mỉm cười như không có chuyện gì nói ra.

Tuổi nhỏ là một lợi thế, sẽ chẳng ai nghi ngờ Trịnh Thiên một đứa nhóc chín tuổi lại có thể g·iết c·hết Lý Húc cả. Hơn hết Trịnh Thiên cũng không có lý do gì để làm thế, nên đám dân làng cũng không quá để ý việc này.

Trưởng lão lại hỏi: "Vậy việc dẫn nước về làng đã hoàn thành sao?"

"Còn chưa xong, ta tính toán ít nhất cần hơn mười ngày nữa mới có thể hoàn thành." Trịnh Thiên lắc đầu đáp.

Trưởng lão cũng không nghi ngờ Trịnh Thiên lời nói, dẫn nước về làng là đại công trình, không có năm ngày nửa tháng cũng đừng mơ có thể hoàn thành, vậy là hắn cười nói: "Vậy được rồi. Trịnh Thiên, bọn ta còn phải đưa thịt về làng để ngày mai tổ chức nghi thức, không thể ở lại phụ ngươi được. Như vậy đi, ta để tiểu Bân cùng tiểu Cường ở lại đây phụ ngươi cùng Lý Húc một tay. Sau này còn cần gì cứ về làng nói một tiếng, bọn ta sẽ đến giúp."

"Vâng, đa tạ trưởng lão." Trịnh Thiên mỉm cười thoải mái đáp ứng.

"Còn khách sáo như vậy làm gì, chính bọn ta nên cám ơn ngươi mới phải." Trưởng lão cười cười, nhưng trong lời nói lại có chút gì đó có lỗi cảm giác.

Hắn dặn thêm.

"Tiểu Bân, tiểu Cường, các ngươi đưa thịt cho chúng ta, lại ở lại phụ giúp Trịnh Thiên."

"Vâng! Trưởng lão." Tiểu Bân, tiểu Cường đồng thanh lên tiếng.

Hàn huyên nhau một lúc, lúc này tám người tổ đội mới chịu rời đi, bỏ lại phía sau ba người Trịnh Thiên đưa tiễn.

Trịnh Thiên nhìn đoàn người rời đi mãi đến khi khuất bóng mới dừng lại, nụ cười trên môi cũng tắt, trong đôi mắt rồng hiện lên một tia hàn mang, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Hắn nghe hiểu lời của trưởng lão.

Có lẽ sau tất cả, đám dân làng này cảm thấy có lỗi với chính bản thân Trịnh Thiên, hắn đã giúp bọn họ rất nhiều, từ tưới tiêu đến nhiều vấn đề khác, nay đây bọn hắn còn nghĩ hắn đang giúp dẫn nước về làng. Nhưng kết cục của hắn sau cùng cũng chỉ có một, là c·ái c·hết, không có gì thay đổi, không có gì cải biến.

"Đã vậy, cũng đừng trách ta vô tình."