Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 4: Lần Đầu Ngắt Đầu Người




Chương 4: Lần Đầu Ngắt Đầu Người

Lý Húc chạy đến vị trí Trịnh Thiên, lúc này chỉ nhìn thấy tiểu tử kia một thân toàn máu, quần áo rách rưới nhìn rất tội nghiệp. Xung quanh cây cối đổ ngã lộn xộn, địa điểm nhìn có vẻ vừa xảy ra hỗn chiến.

"Tiểu Thiên, ngươi không sao chứ?"

Lý Húc hoảng sợ hỏi.

Nếu hắn bình tĩnh quan sát thực sẽ phát hiện nhiều điều đáng ngờ, như như thế nào trong thời gian ngắn hoàn cảnh lại hỗn loạn thế này mà hắn hoàn toàn không hề hay biết? Hay như các vết chém ở gốc cây là do người cố ý tạo ra chứ không phải do đánh nhau gây nên.

Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, hắn đang hoảng sợ lo lắng cho an nguy của Trịnh Thiên.

"Lý thúc, người cẩn thận một chút, trong này có sói hoang, ta không để ý bị nó cắn trúng bàn tay."

Trịnh Thiên lo lắng hét lớn về phía Lý Húc.

"Cái gì? Thật có sói hoang?" Lý Húc giật mình, tiến nhanh bước chân hơn về phía Trịnh Thiên.

Rừng đương nhiên là có sói, nhưng rất ít khi tiến đến hồ nước bên này, chúng sống theo bầy đàn lại cực kỳ xa lánh những địa điểm con người hay đặt chân, trừ khi có kẻ mù lòa tiến vào địa bàn của bọn nó, chúng mới t·ấn c·ông con người. Lại một lỗ hổng trong lời nói của Trịnh Thiên, nhưng tên ngốc Lý Húc này lại hoàn toàn không để ý, chỉ một mực tiến dài bước chân chạy đến bên cạnh Trịnh Thiên.

Răng rắc.

"Ừmmm..."

Lý Húc dừng bước, hắn vừa đạp qua một cành cây. Nhưng chỉ riêng cành cây thôi lại khiến hắn nổi hết da gà, theo kinh nghiệm lâu năm của mình, hắn biết có nguy hiểm.

"Không tốt, có bẫy." Lý Húc suy nghĩ.

Theo phản xạ tự nhiên, hắn không chút do dự nhảy sang một bên để tránh đi nguy hiểm, nhưng lại giống như đụng vào bờ tường một dạng khiến cho cả người hắn bay trở về, cú đụng này khiến hắn mất thăng bằng bị dây thừng đang quấn ở dưới chân giật ngược treo lên.

"Trịnh Thiên, ngươi..."

Lý Húc nhìn sang bên cạnh nghi hoặc.

Chẳng biết từ lúc nào Trịnh Thiên đã đứng bên cạnh hắn, hắn vừa đụng vào thứ gì đó chính là tên tiểu tử này.

Không lý nào!



Hắn nhưng rất cao lớn, to bằng cả hai người trưởng thành chụm lại, mà tiểu tử kia mới đứng chưa đến cổ của hắn, người tuy cũng to nhưng so với hắn lại bé nhỏ lạ thường. Đụng cũng nên là tiểu tử kia bay, thế nhưng hắn lại là người bay trở về.

Trăm mối ngổn ngang không một lời giải thích khiến cho Lý Húc rùng mình một trận không thôi, chỉ là không đợi hắn thốt ra bất cứ câu hỏi gì đã thấy đầu và thân thể của mình tách rời với nhau.

Bên cạnh Trịnh Thiên đang đứng không biết từ lúc nào trong tay đã nhiều hơn một thanh đoản đao, đoản đao sắc bén đến kỳ lạ, sắc bén đến mức có lẽ cả đời Lý Húc hắn đều chưa bao giờ thấy qua. Chỉ thấy thân đao sáng loáng phảng phất vị máu, trên đó còn chảy ra ít nhiều máu tươi.

Ti tách.

Rầm.

Đầu Lý Húc rơi xuống đất, đôi mắt trợn tròn không cam lòng nhìn về phía Trịnh Thiên, một bên chân quấn lấy dây thừng treo thân mình lơ lửng giữa không trung, máu tươi theo đường cổ phun trào.

Nhìn tràng cảnh có chút rùng mình!

Trịnh Thiên đôi mắt rồng lạnh băng nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi văng cả lên người Trịnh Thiên, khuôn mắt vốn ngâm đen giờ đây đã nhuộm đỏ, nhìn giống như quỷ thần nào đó hàng lâm.

Chỉ có hắn biết, không phải hắn muốn đứng im như vậy, mà là một đao kia bổ ra chân hắn đã sớm mềm nhũn, không còn chút nào khí lực để di chuyển. Mặt hắn tái xanh, một cỗ n·ôn ó·i muốn trào ra khiến cho Trịnh Thiên trong mơ hồ tỉnh táo lại.

"Aaaaaaa..."

Trịnh Thiên hét lớn ngã ngược về phía sau, hắn ra sức vung hai tay để kéo mình lui lại, tránh đi thân thể đang treo lơ lửng kia.

Hắn sợ hãi!

Hắn hoang mang!

Hắn g·iết người rồi!

Hắn luôn miếng nói muốn g·iết người, nhưng đến lúc thực làm hắn mới thấy mình ngây thơ cỡ nào. Dù xuyên qua hay không hắn đều là người hiện đại, lại trải qua giáo dục văn minh, hơn hết ở trong một đất nước yên bình như Việt Nam, mấy ai can đảm cầm đao đi chém đầu người?

Nghĩ thì muôn vàn nhưng làm lại mười không có một.

Suy cho cùng Trịnh Thiên hắn cũng chỉ là đứa trẻ hai tư tuổi đầu, thêm chín năm ở đây cũng chưa quá bốn mươi, lần đầu tiên g·iết người tâm lý là cực kỳ hoảng sợ hoang mang. Ai cũng vậy mà thôi, tâm cảnh gì đó nên vứt đi, chớ nghe lung tung người nói bậy viết bạ.

Người hiện đại, không phải là k·ẻ b·iến t·hái, g·iết người không đổi sắc, chặt người không run tay.

o0o



Trịnh Thiên hoảng sợ lùi về phía xa, buồn nôn cảm giác lại dâng lên khiến hắn không kìm lòng được quay người phun ra.

Ọe...Ọe...

Một hồi đi qua, không gian cũng tĩnh lặng trở lại, đến mức Trịnh Thiên có thể nghe được hơi thở của chính mình.

"Ta vì cầu sinh nên bất đắc dĩ phải g·iết ngươi, cũng đừng trách ta độc ác."

Lẩm nhẩm một câu, viện lý do cho tội ác của mình, Trịnh Thiên cũng dần dần ổn định lại tâm tình của mình.

Hắn từng bước cật lực di chuyển về phía t·hi t·hể, lấy hết khí lực còn lại vung đao lên đem dây thừng chặt đứt, lấy t·hi t·hể xuống.

Rầm.

Một cỗ t·hi t·hể không đầu nằm ngay ngắn dưới đất, máu tươi đã sớm chảy hết không còn, chỉ còn đó loang lỗ vệt đỏ tươi, nhìn có chút kinh dị.

Trịnh Thiên di chuyển cánh tay của mình từng chút từng chút nắm lên đầu người cách đó không xa, một bộ tóc dài xuyên qua bàn tay khiến cả người hắn ớn lạnh. Hắn run rẩy cánh tay di chuyển đầu người về với thân xác, lại một vuốt cho đôi mắt nhắm chặt. Lúc này hắn mới thở phào một hơi.

Hắn đã g·iết người!

Hắn đã sợ hãi!

Hắn đã hoang mang!

Nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là đã từng, lần đầu sợ hãi, lần hai sẽ nhẹ nhàng. Hắn tiếp xúc với t·hi t·hể cũng dẫn trở lên quen thuộc, tay mạnh mắt nhanh, hắn chẳng mấy chốc lấy dây thừng cố định đầu và thân thể Lý Húc lại với nhau.

Hắn thu lại dây thừng, chỉnh lý một chút bãi đất, lúc này mới đem cỗ t·hi t·hể Lý Húc cõng lên mình, hắn muốn đưa cho đám hung thú một món quà, một bữa ăn miễn phí cho bọn nó.

Hủy thi diệt tích!

Hủy thi hắn làm, còn diệt tích hắn lại không, cứ để mặc hiện trường như vậy, mặc cho đám dân làng tìm thấy, để cho bọn hắn biết nơi này từng xảy ra đại chiến, cuộc chiến giữa con người cùng hung thú, nơi mà hắn cùng Lý Húc phải bỏ mình, làm mồi ăn cho đám thú hoang.

Từ đó về sau, rừng rộng núi cao mặc hắn tung hoành.



Đây là kế hoạch của hắn.

Còn những lỗi trên hắn đương nhiên biết, nhưng thời gian không cho phép hắn chuẩn bị quá kỹ càng. Hơn hết hắn biết tầm quan trọng của mình đối với dân làng lúc, lại hiểu rõ tính cách của Lý Húc nên dù hắn có bịa ra lý do gì đều sẽ như thế này tràng cảnh mà thôi, không cần tốn sức mà nghĩ ra hoàn mỹ sách lược.

Trịnh Thiên cõng trên mình t·hi t·hể, một đường rời xa hồ nước tiến thật sâu vào bên trong khu rừng. Hắn cũng lần đầu tiên vào khu rừng này, cũng không biết rõ địa bàn nào là của hung thú, chỉ mong đi lung tung lại tìm ra phương hướng hoặc mong đám hung thú mũi thính có thể ngửi ra vị máu trên người của hắn.

Trời đã chuyển tối, mây đen lại kéo đến, đây không thể nghi ngờ gì là hoàn cảnh xấu nhất đối với Trịnh Thiên lúc này, mưa rơi vị máu sẽ bị pha loãng, khó mà để cho đám hung thú đánh hơi ra được. Trên hết nếu mà mưa to, vậy bãi chiến trường mà hắn cất công dựng lên kia đều sẽ dần dần biến mất...

"Đáng c·hết! Thật đen đủi."

Trịnh Thiên bực dọc, hắn không muốn cùng một cái xác c·hết qua đêm với nhau.

"Gàooooo."

Một tiếng sói bỗng vang lên.

Trịnh Thiên đang buồn bực bỗng mừng rỡ không thôi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến địa điểm tiếng kêu.

Là một bầy sói hoang, gần bảy tám con gì đó, chúng nó đang không ngừng đi xung quanh khu vực phụ cận, dường như đang tìm kiếm thức ăn.

Trịnh Thiên không do dự tới gần, đám sói cũng đã nhận ra, bọn nó ngửa mặt lên, một hàm răng đỏ như máu nhe lên gầm gừ nhìn chằm chằm vào người Trịnh Thiên, dường như đang đe dọa kẻ ngoại lai đã tiến vào địa bàn của chúng nó.

Trịnh Thiên biết chỉ cần hắn dám quay người bỏ chạy, đám sói này sẽ không chút do dự nào mà nhảy vào vồ xé hắn ra làm tám khúc, biến hắn thành thức ăn đêm.

Nhưng hắn lại cũng không có gì là hoảng sợ, g·iết người hắn sẽ có chút hoang mang chứ g·iết sói hắn bẻ cổ lúc nào chả được.

Chỉ là một mình hắn đánh bảy con sói cũng có chút miễn cưỡng, nhưng đánh không lại vậy thì chạy, hắn tự tin mình có thể trốn thoát đám sói này, vì vậy vốn không cần sợ hãi.

Vậy là hắn cẩn thận từng chút một gỡ xuống bộ t·hi t·hể của Lý Húc, lại dùng hết khí lực ném về phía đàn sói.

Ầm.

Âm thanh vang lên.

Đàn sói cũng nhận thấy Trịnh Thiên động tác, không chút nào do dự lao v·út lên cao xông thẳng về phía Trịnh Thiên.

Bọn chúng sợ con người không sai, nhưng không phải con người có thể tùy ý càn quấy ở địa bàn của bọn chúng, đây là bản năng cũng là tự vệ của bọn nó.

Đàn sói như hóa điên lao vào Trịnh Thiên dường như muốn cắn xé hắn ra một dạng.

Chỉ là nơi nào còn bóng dáng của Trịnh Thiên? Hắn sớm tại thời gian vứt đi t·hi t·hể quay đầu mà chạy.

Hắn cũng không muốn gặp rắc rối với đám sói này, cũng không biến thái tới mức ở lại ngắm nhìn đàn hung thú này thưởng thức bữa tối của mình. Tốt nhất vẫn là rời xa nơi này tìm kiếm chỗ trú ẩn trước khi trời đổ mưa.