Chương 3: Đi Săn "Mồi"
Sáng sớm ngày hôm sau.
Theo lời tạm biệt của dân làng, một tổ đội mười hai người đi vào rừng bắt đầu cho chuyến đi săn. Kỳ lạ là, dẫn đầu tổ đội mười hai người là hai vị trưởng lão lại phân chia nhau vây quanh lấy Trịnh Thiên, những người còn lại có người bọc hậu, có kẻ dò đường, hai bên trái phải bốn vị to lớn thay phiên nhau nhìn ngang liếc dọc, Trịnh Thiên thì ở chính giữa bị bao bọc bởi đám người. Hắn là đang nhàn hạ cước bộ nhìn đánh giá xung quanh khu rừng.
Nhìn giống như một phái đoàn đi hộ tống vị đại nhân vật nào đó, chỗ nào giống như tổ đội đi săn?
"Tiểu Thiên, vào rừng về sau ngươi nhớ theo sát bọn ta, đừng cách quá xa kẻo gặp nguy hiểm." Một người trong đoàn nhìn Trịnh Thiên nói ra.
Đối với bọn hắn, Trịnh Thiên dù có cao lớn một chút nhưng vẫn là một đứa trẻ mà thôi.
Nhiệm vụ lần này là đi săn trong ba ngày, kiếm lương thực trong nửa tháng cho toàn bộ dân làng nhưng càng quan trọng hơn chính là bảo vệ tên tiểu tử này.
"Tuyệt không thể để tiểu tử này b·ị t·hương."
Đó là những gì thôn trưởng căn dặn trước khi bọn hắn rời đi.
"Được, Vương trưởng lão."
Trịnh Thiên đáp.
Hắn miệng cười đáp ứng nhưng trong lòng lại đang kêu cha gọi mẹ thôn trưởng, cứ vậy hố người. Trịnh Thiên biết mình rất trọng yếu với dân làng nhưng đến mức này thì thật ngoài dự đoán, xem ra trưởng thôn đối với việc dẫn nước về làng là cực kỳ để tâm, thậm chí có chút phá hư nghi lễ trưởng thành để bảo vệ hắn.
Kế hoạch bỏ trốn của Trịnh Thiên còn chưa bắt đầu đã có dấu hiệu bị phá sản. Cũng không thật muốn hắn g·iết hết đám người này lại bỏ trốn đi. Hắn g·iết không hết...
Rừng rậm tĩnh lặng, cổ thụ to lớn, tán cây che trời, nhìn có chút âm u lạnh lẽo nhưng không khí lại cực kỳ trong lành không mang một chút nào ẩm ướt.
Trịnh Thiên ở giữa đoàn đội thong dong mà đánh giá.
Nói thực, dù là kiếp trước vẫn là kiếp này hắn vẫn chưa bao giờ chính thức đi vào rừng. Ở thế kỷ 21, hắn bận lo cơm áo gạo tiền sớm đã không còn thời gian để đi du lịch dã ngoại, mà ở nơi này hắn mới chín tuổi, một độ tuổi không quá thích hợp để đi vào rừng hơn nữa hắn đã dành hầu hết thời gian cho việc tập luyện, không rảnh rỗi tới mức đi vào rừng để khám phá, nếu có rảnh cũng chỉ ở bên ngoài nhìn vào trong mà thôi, giống như bây giờ thâm nhập vào sâu bên trong cánh rừng vẫn là lần đầu tiên.
Một đường đi sâu vào trong rừng, đoàn đội cũng có một số cảnh săn g·iết nhưng đa phần đều là một ít dã thú mà thôi. Không có hung thú nào xuất hiện...
Dân số thì ít, thịt lại quá nhiều, mang theo thật không tiện nên dân làng theo một cách dân dã nhất làm thịt thú tại chỗ, lại lấy chúng treo lên cây để tránh đi những động vật ăn thịt khác, đợi trở về lại thu hoạch sau.
"Trưởng lão, các vị, lần này ta tham dự chuyến đi săn chủ yếu để tìm cách dẫn nước về làng, thời gian cũng không phải vài ba ngày có thể hoàn thành."
Trịnh Thiên lên tiếng đề nghị.
"Để tránh chậm trễ công sự của làng, ta đề nghị chúng ta tạm chia ra. Các vị tiếp tục đi săn, ta cùng Lý thúc đến bên hồ nước nhìn một chút." Vừa nói hắn vừa chỉ về một gã trung niên to lớn, nhìn ngoại hình na ná giống trưởng thôn.
Trịnh Thiên muốn trốn cũng không thể mãi đi theo đoàn đội nên hắn mới tìm một lý do để rời đi. Hắn biết bọn người này để hắn một mình rời đi là không thể nào nên chủ động lôi kéo Lý Húc, em trai của thôn trưởng, cũng là người có thực lực trong nhóm này.
"A, thật cần nhiều thời gian như vậy?" Một vị trưởng lão hỏi.
"Vâng, đấy là thời gian ta dự định, còn thật cũng không biết đến bao giờ."
Trưởng lão trầm ngâm suy nghĩ một lát lúc này mới nhìn Trịnh Thiên, làm ra dáng trưởng bối ân cần dặn dò: "Vậy được, chúng ta tạm thời tách ra. Trịnh Thiên có gì khó khăn cứ kêu Lý Húc đi làm là được mà ngươi cũng cố gắng một chút, việc này thực rất quan trọng đối với làng chúng ta."
"Lý Húc, ngươi tạm thời đi theo tiểu Thiên, nhớ phải bảo vệ hắn cẩn thận."
Trưởng lão lại nhìn Lý Húc căn dặn.
Đối với bọn hắn đi săn là nhiệm vụ hết sức đơn giản, rừng rậm là có hung thú nhưng số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Một hai con hổ, năm bảy con sói, một đoàn đội đi săn giải quyết những con hung thú này là điều rất dễ dàng, số lượng người đông chỉ đơn giản để khuân vác thịt, vốn không có ý tứ gì khác. Thiếu một người không mệt, tăng một người cũng chẳng sao, không khác biệt gì nhiều, dù sao ở nơi này dân làng mới là chúa tể, mới là con cưng của thần linh.
"Được." Lý Húc đáp.
"A, tiểu Thiên vậy còn nghi thức của ngươi?" Một vị trưởng lão khác hỏi.
Trịnh Thiên cười: "Trưởng lão không cần lo lắng, ta ở bên hồ cũng có thể săn thú, thực tình không quá trọng yếu."
"Được, vậy các ngươi nhớ cẩn thận."
____
_____
______
Trịnh Thiên cùng Lý Húc rời khỏi tổ đội lại men theo đường rừng tiến về hồ nước. Hồ nước cách thôn vốn không xa, chỉ gần nửa ngày đi đường là tới. Ở đây cứ nửa tháng một lần, toàn bộ người dân sẽ đến hồ lấy nước đem về thôn để sinh hoạt.
Cũng từng có người ở đây đào đất làm giếng, nhưng bốn mặt đều là biển tìm ra được nước ngọt là không thể nào. Ngoài hồ nước này ra, thôn dân muốn có nước ngọt chỉ có thể đợi trời mưa hứng nước mà thôi.
Vậy mới thấy cỡ nào nguyên thủy, cỡ nào khó khăn.
Trịnh Thiên cùng Lý Húc đến hồ nước cũng đã giờ chiều, hồ nước rộng lớn lại cực kỳ trong suốt nhìn đều thấy bên dưới có vật gì.
Trịnh Thiên đảo mắt một vòng hồ nước, lúc này mới nhìn Lý Húc phía sau nói: "Lý thúc, ta dự định đi một vòng quanh hồ xem xét, còn mời Lý thúc ở đây canh chừng, tránh cho hung thú tới gần."
Hồ nước là nơi dân làng tới lui nhưng cũng có những con thú hoang thường xuyên lui tới để chung đụng nguồn nước, cũng không phải người dân ở đây độc chiếm. Trịnh Thiên chính là nhờ vào điểm này để nhờ vả.
"Được, không thành vấn đề."
Lý Húc đáp.
Trịnh Thiên gật đầu mỉm cười nhìn Lý Húc một cái sau đó rời đi, đi dạo vòng quanh hồ nước.
Trời quang mây tạnh, gió nhẹ đìu hiu, không gian an tĩnh, rất thích hợp cho việc g·iết người...
Vốn hắn định thần không hay quỷ không biết để trốn đi, nhưng lại không ngờ trưởng thôn đối với hắn coi trọng như vậy, liên tiếp cho người bảo vệ hắn để hắn không cách nào lặng lẽ trốn đi. Bất quá cũng chỉ vậy, tách ra về sau hắn chỉ cần xử lý cái đuôi này lại trốn cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch.
Giết một người mà thôi, đối với hắn là việc đơn giản.
Nhưng hắn cũng không dám chính diện mà đánh g·iết, dù hắn khỏe gấp ba người bình thường nhưng cũng không thể tùy tiện, dù sao đây cũng là lần đầu hắn đánh nhau với người, vẫn nên cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương.
Trịnh Thiên đi một bên hồ đánh giá hoàn cảnh lại quay đầu nhìn về phía Lý Húc, hắn vẫn ở đó nghiêm chỉnh quan sát bốn phía, thi thoảng còn nhìn theo Trịnh Thiên bóng lưng.
Rất đề cao chấp hành nhiệm vụ.
Đây cũng chính là lý do để Trịnh Thiên lo lắng cùng nghi hoặc, không dám tùy tiện động thủ.
Hắn luôn luôn nghĩ đám người này không đơn giản chỉ là thổ dân, nhiều năm này hắn phát hiện đám người này sống rất có trật tự cùng quy tắc, luôn luôn giống trải qua q·uân đ·ội một dạng khuân khổ. Sống rất có nề nếp, có trật tự trên dưới, trên hết luôn tuân thủ kẻ bề trên mệnh lệnh, nào giống đám thổ dân hoang dã.
Trước đó không tìm ra manh mối nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ khác biệt, hắn muốn g·iết người nên Trịnh Thiên có chút để ý. Nhưng càng để ý hắn càng lo lắng, càng cần phải chuẩn bị một chút sợ có gì đó ngoài ý muốn.
Cái này khiến Trịnh Thiên rất mâu thuẫn với bản thân mình, chính hắn tự tin vào thực lực của mình nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không dám động thủ. Có lẽ vì ở hiện đại nên tâm lý bị ảnh hưởng, hắn thực không mấy ưa thích quyền đấm cước đá, thay vào đó hắn càng ưa thích dùng đầu hơn.
Phải rồi, người hiện đại luôn dùng đầu để nói chuyện với nhau.
Hắn cũng không ngoại lệ.
o0o
Hắn nhanh chóng tìm được một địa điểm thích hợp cho việc đặt bẫy.
Trịnh Thiên thân hình nhún nhảy một cái đã lên cao vài mét so với mặt đất, nắm lấy một nhánh cây me rừng kéo thẳng xuống, mượn nhờ lực lượng uốn cong cành cây, hắn lại lấy ra dây thừng mượn nhờ ký ức của mình tạo thành một cạm bẫy săn lợn rừng, một cái bẫy hết sức đơn giản, hiệu quả lại cực kỳ cao...
Phập.
Một tiếng động vang lên.
Chỉ thấy nhánh cây khô Trịnh Thiên tùy tiện nhặt vốn đang trong tay hắn lại bị treo lơ lửng giữa không trung. Trịnh Thiên nhìn một màn này thỏa mãn gật đầu vừa ý, lại tiếp tục lặp lại động tác tạo bẫy một lần nữa, xong xuôi hắn chặt mấy cành cây che khuất đi dây thừng cùng bẫy.
Bẫy là hoạt động tốt, vẫn đề bây giờ chính là mồi câu mà thôi.
Trịnh Thiên không tim không phổi lấy ra một thanh đoản đao, ngoan độc tự cắt vào chính bàn tay của mình. Máu tươi tuôn trào nhưng hắn cũng không chút nào nhíu mày, đưa lên cánh tay đầy máu bôi khắp người, giày vò chính mình.
"Aaaaaaaa...."
Chuẩn bị xong, lúc này Trịnh Thiên nằm chật vật dưới đất thét thảm một tiếng vang trời.
Ở phía xa Lý Húc nghe thấy tiếng kêu thảm giật mình quay người nhìn lại.
"Trịnh Thiên, ngươi bị làm sao?"
"..."
"Khốn kiếp, chuyện gì xảy ra?"
"..."
"Thế nào lại có nguy hiểm?"
"..."
Hắn không nghĩ nhiều, hô to lo lắng chạy một mạch về hướng tiếng kêu thảm.
Trịnh Thiên tiểu tử này hắn biết là một kẻ sắp c·hết, nhưng không phải ở hiện tại. Trước khi đi huynh trưởng có dặn dò hắn, tuyệt không thể để Trịnh Thiên gặp nguy hiểm lúc này, nếu không toàn bộ dân làng đều sẽ phải đưa mạng nhỏ của mình đi ra để thế vào chỗ tiểu tử này để lại.
Hắn lo lắng nha!