Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 35: Trần đan tôn cái này đen đủi




Chương 35: Trần đan tôn cái này đen đủi

Tiên đế lôi kiếp giáng lâm, luân hồi đại trận bị xé mở, liền không quá vài hơi thở luân hồi đại trận triệt để sẽ hỏng mất. Lão Trần há có thể cam chịu như vậy?

Bỏ ra vài vạn năm vì thời khắc này, nhận lại là táng mệnh nơi hoang sơn tuyệt địa?!

Lão Trần mặc kệ, mặc luân hồi có hỏng hay không, mặc chuyện trước sau thế nào, lão chỉ có một cơ hội này mà thôi. Dù tránh thoát khỏi tiên đế lôi kiếp, lão cũng mệnh táng vì thọ nguyên tan a.

Lão Trần không do dự nhảy vào luân hồi đại trận trước khi nó hỏng mất, lão vẫn lựa chọn đi luân hồi...

Quả nhiên luân hồi xê dịch, đưa lão Trần đi xa quỹ đạo ban đầu dự tính!

Bất quá, luân hồi có thể nói tạm thành công đi!

Trong hoan hỉ vui sướng vì thành công chuyển sinh, Trần đan tôn vừa lọt lòng trong bụng mẹ, lấy tiếng khóc làm niềm vui hoan hỷ chẳng mấy chốc chìm vào đáy cốc, nhận lấy ủy khuất nhất cuộc đời...

Lão là thật luân hồi thành công hay là vẫn luân hồi giữ lại ký ức, chỉ cần cho lão thời gian lão sẽ một lần nữa đạp lên con đường tu luyện từ đó mà vấn đỉnh trường sinh, chỉ là đời không như mơ mà đã mơ liền không phải đời thật. Lão vậy mà luân hồi đến địa cầu trái đất, đến cái nơi chim ị cũng thèm đến địa phương tu luyện a.

Thời mạt pháp địa cầu!

Trái đất thiếu hụt linh khí, lão Trần nhân gia ông ta làm cách nào cũng đều không thể tu luyện được. Lấy tiên nhân tri thức, lấy vô địch chi tâm, lấy khát vọng trường sinh bất tử bất đắc dĩ mà sống cuộc đời phàm... Để rồi...

"Trăm năm về sau cát vàng cuốn thân gầy."

Bi ai a bi ai!

"Lão phu mang lòng thiên hạ, đất trời lại không dung."

Trần đan tôn ngửa mặt lên trời kêu tiếng bi ai.

Trịnh Thiên một bên cũng vì số phận của lão Trần mà cảm thán không thôi.

Cái này phải bao nhiêu dày vò, chịu bao đau khổ?

Một tiên nhân cao cao tại thượng, một cường giả mang theo đỉnh cấp công pháp, mang theo vài vạn năm ký ức nhân sinh, cứ vậy... Cứ vậy bị dòng thời gian của người phàm tha hóa, bị cái gọi là sinh lão bệnh tử quấn thân, để rồi c·hết già nơi cô độc.



Giá như lão Trần không mang theo ký ức... Có lẽ sẽ không phải khổ sở như vậy sống hết một kiếp người, mà là bình bình an an trải nghiệm phàm thế a.

Lại... Giá như có thể cho lão luân hồi đến nơi có linh khí hoặc mỏng manh khí tức cũng được. Vậy mọi chuyện đã khác rồi...

Số phận bi ai a!

...

"Tiền bối, xin hãy nén bi thương."

Trịnh Thiên một bên an ủi, thương xót cho số phận của Trần đan tôn.

Chỉ là khuôn mặt hắn lại không có gì là chia buồn dáng vẻ, ngược lại nụ cười dạng ngời treo trên miệng đẹp, nhìn thế nào đều không thấy là đang an ủi lão Trần a...

Vận rủi của người này nhưng là cơ may cho bản thân hắn!

Có trách cũng chỉ trách Tạo Hóa mà thôi!

Trịnh Thiên suy nghĩ trong đầu.

Trần đan tôn : "..."

Lão khinh bỉ Trịnh Thiên một cái liền kể tiếp, "Cũng may cuối đời ta lại cảm nhận được một tia linh khí mỏng manh ở địa cầu, mượn nhờ nó mà triệu hồi viên thánh hồn châu này."

"Thánh hồn châu vừa ra, linh hồn cùng thân thể của ta liền tách rời, hồn trong châu còn thân về cát bụi. Cứ vậy ta liền chìm vào giấc ngủ mãi đến gần hai mươi năm trước mới tỉnh dậy lần đầu."

Hai mươi năm trước?

Hắn lúc đó là đang ở trái đất a.

"Vậy ta như thế nào xuyên qua nơi này?" Trịnh Thiên nghờ vực.

Theo lý thuyết mà nói, Trần đan tôn hiện tại hẳn cái phàm nhân linh hồn mà thôi, không có cách nào có thể đưa hắn xuyên không được.



Trần đan tôn lắc đầu, "Không biết! Bất quá hẳn là do viên thánh hồn châu này làm đi."

"Thánh hồn châu cũng không phải bình thường bảo vật, ta không biết nó gọi là cái gì, lai lịch ra sao nhưng lâm thời nhận ta làm chủ, ta liền gọi nó là thánh hồn châu. Hồn đi theo người, thánh vì tự thân truy cầu.

Trần đan tôn dừng lại chút lại nhìn Trịnh Thiên từ tốn nói ra: "Hẳn là ngươi vô tình đạt được nó, lại theo nó cuốn đi xuyên không tới nơi này."

"Hẳn là vậy!"

Trịnh Thiên dường như hiểu rõ gì đó.

Hắn trước đó không biết mình vì sao xuyên không nhưng hắn vẫn nhớ trước đó hắn có đạt được một viên cổ lão đèn đăng, là trong lúc làm công trình đào ra tới... Liền sau đó vài năm hắn lục lại nhà thì thấy lại, buồn chán không gì làm hắn liền đem nó đốt lên vào ban đêm sau đó ... Ký ức hiện đại cũng liền dừng ở đó, hẳn đèn đăng kia là viên thánh hồn châu này đi.

Trịnh Thiên cho là vậy!

"Mọi thứ hẳn là thiên ý đi!"

Trịnh Thiên hiểu rõ ràng đầu đuôi về sau cảm thán một câu, lại nghi vấn hỏi ra, "Tiền bối, nói như vậy ngài hiện tại là phàm nhân?"

Trịnh Thiên miệng cười đến mang tai híp mắt hỏi thăm.

Lão Trần: "..."

Lão Trần vốn định im lặng hố tiểu tử này một phen, bất quá nghĩ đến thời gian không còn dài cùng đành nói ra, "Lão phu thật là cái Linh hồn phàm nhân, bất quá thứ đồ gì lão phu một tát vẫn tan biến a."

Trần đan tôn híp mắt trả lời.

Hắn là nói sự thật, dù sao hắn vẫn là cái tiên nhân, linh hồn dù trải qua luân hồi bất quá so với bình thường phàm nhân mạnh cũng không biết bao nhiêu lần a. Đừng nói một cái Trịnh Thiên đầy ý xấu, liền trăm cái lão cũng một tát bay màu a.

Trịnh Thiên rùng mình một cái, bỏ ngay ý định đi lên chà đạp lão Trần, đòi lấy bảo vật.

Hắn đổi chủ đề hỏi ra: "Viên thánh hồn châu này luôn bên trong người của ta, vậy tại sao trước đó ta nhập vây ở nơi này lại không thấy tiền bối cũng không cảm nhận được gì khác a?"

Trịnh Thiên nghi vấn.



Lão Trần lắc đầu, "Ngươi trước đó nhập vây nơi này liền là cái phàm nhân linh hồn, không cảm nhận được ta cùng thánh hồn châu là chuyện bình thường. Nếu không có ta, ngươi vô pháp có thể tiến vào nơi này cũng vô pháp như bây giờ bình an vô sự."

Lão Trần nói ra.

"Ta không biết ngươi là dùng phương pháp nào để cưỡng ép tăng lên linh hồn của mình, bất quá đó là tìm c·hết con đường. Cũng may nhờ vậy mà ta có thể điều động được đôi chút lực lượng, đem song linh hồn của ngươi tách một cái kéo vào trong này, nhờ đó mà ngươi mới trong họa được phúc như bây giờ a."

Trịnh Thiên bừng tỉnh cùng thấu triệt suy nghĩ trong lòng. Trước đó hắn vẫn cho là may mắn ngộ nhập bất quá vẫn cảm thấy điểm lạ.

Hắn lập tức đối với Trần đan tôn thi đại lễ: "Đa tạ tiền bối chi ân cứu giúp, Trịnh Thiên tuyệt đối không quên. Nếu có cơ hội, ta liền sẽ trả lại cho ngài."

Đây là thật tâm của hắn nổi lên tôn kính với Trần đan tôn, nếu không có người trước mắt vậy hắn đã sớm đi đầu thai rồi, nào có cái gì ở đây nói chuyện vui cười.

Trước đó những suy nghĩ kia đơn giản tự hắn họa, đối với hắn Trần đan tôn vẫn là cái chí cường chí giả, hoặc việc làm của hắn xứng đáng để Trịnh Thiên hắn ngưỡng vọng. Tuyệt đối không có ý khinh nhờn, càng là bây giờ thiếu người ta một cái ân cứu mạng a.

Nếu hắn đoán không sai, Niệm Ý Thảo kia hắn ăn vào về sau liền sẽ vẫn lạc, Trần đan tôn nhờ Niệm Ý Thảo mà phục hồi lại đôi chút lực lượng, từ đó kéo hắn vào trong Thánh hồn châu cứu hắn một mạng, sau đó liền đợi hết thảy nguy cơ qua đi trả hắn về bản thể, liền là bảy ngày thời gian. Trịnh Thiên trở về bản thể lại nhân họa được phúc, linh hồn tăng mạnh sinh ra thần niệm như bây giờ, từ đó có thể tự do tới lui, tự do nhìn thấy Trần lão cường giả loại này.

Này là đại ân a!

"Là thật có việc cần ngươi giúp đỡ." Trần lão mỉm cười nói ra.

"Tiền bối mời nói, dù là khôi phục nhục thân hay bồi đắp linh hồn, chỉ cần Trịnh Thiên ta làm được đến, ta quyết không từ." Trịnh Thiên kiên định nói ra.

Hắn con người rất dễ nói chuyện. "Có ân báo ân, có oán diệt tộc a."

Trần lão không nghi ngờ là đại ân nhân của hắn, vì vậy chỉ cần có tia hy vọng hắn tuyết đối không từ chối lão. Đây là bản tâm của hắn.

"Không nên a, ngươi một cái phàm nhân làm sao biết những thứ này?" Lão Trần có chút nghi hoặc.

Chữa trị thân thể nhiều người đều biết nhưng khôi phục nhục thân vậy tuyệt đối chỉ có chí cường giả mới biết đến a.

Liền xem như không phải chí cường giả vậy tuyệt đối là trong Đại gia tộc, mà tiểu tử này liền chắc chắn không phải một trong hai.

Trịnh Thiên cũng biết Trần lão là đến từ trái đất, bất quá ngủ say quá lâu nên không biết tiểu thuyết loại này, vì vậy hắn một hai nói rõ ràng với Trần lão.

"Còn có loại kỳ diệu này tiểu thuyết tiên hiệp." Trần lão trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Đáng tiếc, ta liền không có duyên đọc đến!"

Trần lão thở dài tiếc nuối.