Chương 34: Trần đan tôn cố sự!
Trần đan tôn im lặng một lúc nhìn kỹ Trịnh Thiên đang tự luyến, lúc này mới thở dài.
"Cũng không phải lão phu muốn như vậy, tất cả đều do là thiên ý mà thôi."
Hắn quy lại hai chữ thiên ý để giải quyết mọi vấn đề, cũng không tiếp tục giải thích gì thêm.
Giỏi lên cắn lão phu a!
"À thì ra vậy!"
Trịnh Thiên gật đầu tỏ ra hiểu.
???
[[ Trịnh Thiên ngươi làm sao, cốt khí của ngươi để đâu? Lao lên đánh dằn mặt hắn đi, hắn nhưng là kẻ phá hỏng tương lai của ngươi mà. Lao lên đi, lao lên đánh hắn một trận lại ngửa mặt lên trời hỏi hắn có phục hay không a.
-----
Trịnh Thiên, ta là thất vọng về ngươi! Không có cái gì cốt khí cũng không có liêm sỉ gì, đã nói tốt không nêu ra hợp lý lý do sẽ lao lên đánh hắn cơ mà---- Lão Đức said.
-----
Độc giả: Bọn ta cũng là vậy, lao lên đánh hắn đi, ta cho hoa đề cử.
"Lão phu cũng đồng ý!" Trần đan tôn bày tỏ ý kiến. ]]
...
Trịnh Thiên :"..."
Cút!
Chó má liêm sỉ, chó má cốt khí, cút hết cho lão tử!
Đây nhưng là cơ duyên, lao lên một cái mất luôn cọc cơ duyên này thì sao?!
Ngươi đền ta sao?!
Trước chưa nói mất hay không mất cơ duyên, ngại mình thiếu ăn đòn mà lao lên? Hắn khẳng định mình đánh không lại lão già này. Hắn cũng không bị ngứa da a!
Làm căng trước đó cốt ý là muốn moi thêm càng nhiều đồ tốt từ lão già này mà thôi, dù sao hắn vẫn là kẻ bị hại trong chuyện này, xứng đáng có nhiều đồ tốt coi như đền bù tinh thần tôn hao của hắn.
Trần đan tôn: "..."
Lão phu có thể nghe tâm của ngươi a!
Trần đan tôn khinh bỉ Trịnh Thiên một cái cũng là thôi, hắn nói ra: "Ài! Chuyện xưa như mây cũ, lão phu cũng không tiện nói lên..."
"Chẳng là nhớ khi xưa ta một phương cường giả, tay nắm nhật nguyệt tinh hà, lòng mang chí cao thiên hạ,..."
"..."
Sao bảo không kể?
Trịnh Thiên một mực im lặng nghe Trần đan tôn kể chuyện xưa, nào thì từ thiếu niên nhiệt huyết đến tận về già tâm gan, như một quyển tiểu thuyết được phục thuyết ra từ vị tiền bối này. Chói loa mà hào hùng cố sự...
Nửa ngày sau...
"Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc a!"
"Một chút nữa thôi ta sẽ thành vạn cổ, trường sinh bất tử cũng chỉ kém một bước chân." Trần đan tôn phong khinh vân đạm, ngửa mặt lên trời mà thở dài trong tiếc nuối.
Trịnh Thiên: "..."
Tin ngươi cái quỷ!
Không phải chỉ là một cái đan tiên cố sự, hạ giới một đường cắn đan dược mà thôi hay sao? Có cái thí hào hùng! ...
Trần đan tôn là cái chân tiên, một đường hạ giới cắn đan dược mà phi thăng tiên giới, trở thành truyền kỳ của cái đại lục nào đó không phải «Thiên Hi thế giới» này. Bất quá lão trở thành chân tiên về sau liền vô pháp tiến thêm một bước, bước vào cảnh giới cao hơn. Về sau biết mình khó mà tiến thêm một bước, Trần đan tôn liền ngao du khắp nơi trong tiên giới mong tìm ra cơ hội đột phá.
Trời không phụ lòng người có công, sau gần vạn năm tìm kiếm, Trần đan tôn liền đạt được một bộ trận pháp luân hồi, này cự đại cơ duyên để hắn nhìn thấy hy vọng cho tương lai. Lão là muốn một lần nữa trọng sinh trở về, một lần nữa đi truy vấn đỉnh trường sinh.
Bất quá để vận dụng trận pháp này cần một số điều kiện, là một phần đỉnh cấp bảo vật, càng hơn là công pháp thích ứng với trận bàn. Một trong hai điều kiện, lão chỉ còn thiếu một, là thiếu đỉnh cấp nhất công pháp ứng với đạo luân hồi.
Trần đan tôn liền dùng đan đạo kỳ hoa của mình một lần nữa đi khắp tiên giới để buôn bán mong tìm kiếm công pháp luân hồi này... Vô số năm lại vô số năm đi qua, lão vẫn vô pháp tìm ra công pháp phù hợp, đường cùng mạt lối, lão liền đánh liều nghĩ đi khai sáng thuộc về mình công pháp.
Thành công, hắn thành người trên người, thất bại, hắn thọ nguyên tiêu hao mà tan biến khỏi thế gian. Thành hay bại, lão đều đánh cược vào lần bế tử quan này.
...
Trịnh Thiên là cảm khái không thôi, bởi vì hắn nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó. Đều là vì truy cầu tiên đạo mà không tiếc thân mình, khác là hắn ở nhỏ yếu cùng ngắn hạn thời gian, lão Trần liền ở thế cường giả cùng vạn năm tháng dài.
Loại này buồn tẻ cùng buồn cười hành vi có mấy ai dám làm?
Lấy phàm nhân khai sáng ra khái niệm tu thần niệm trước tu tiên sau? Trịnh Thiên dù thất bại nhưng bản thân chính hắn lại là một minh chứng rõ ràng cho sự thành công, dù sau này khó ai hoặc thậm chí không ai có thể theo cách làm của hắn để tu luyện. Vậy bản thân hắn vẫn là độc nhất cổ kim tu hành phương pháp a.
Trịnh Thiên cho là vậy!
Còn về lão Trần, ha ha, càng thêm ấu trĩ, lấy một thân nhỏ yếu chân tiên lực lượng đi khai sáng đỉnh cấp tiên pháp? Này khác gì bảo trẻ em đi học đại học, học triết lý marx-lenin đâu?
Người đời hẳn nghĩ không thành công, bất quá ai biết trước được tương lai đây?
...
Trần đan tôn bế tử quan, hắn chính là mượn nhờ trận pháp luân hồi ở cơ duyên đạt được trước kia để làm căn cơ, lại dùng vô số tiên giai công pháp làm gốc, dùng vạn vạn loại sở học để làm trụ, dung hợp với nhau tạo ra công pháp thích ứng với luân hồi trận.
Công pháp ở đâu nhiều như vậy ư?!
Vài vạn năm kinh doanh tiên giới, đan tôn chí cao vô thượng đan giả, hỏi xem thiếu hay không công pháp?!
Trần đan tôn cái gì cũng không được nhưng bản sự luyện đan lại là đỉnh cấp nhất cao thủ, thành vì tam đại đan tôn ở tiên giới a!
Một cái đan tôn muốn công pháp, không cần hắn câu ra ngoài cũng có vô số cường giả tự thân đưa tới a.
Ai bảo tu tiên một đường, đan đạo đặt song song đâu?
Lão Trần chính vì vậy mà có nhiều như vậy công pháp.
...
Lão Trần bế tử quan, trải qua biết bao gian nan, biết bao năm tháng, hắn từ trung niên trai tráng thành đến lão già tóc bạc như sương, dùng hết vài vạn năm thọ nguyên tiên nhân cùng ngộ tĩnh siêu việt đã giúp lão trở thành đan tôn kia của mình, thật thành công sáng tạo ra đỉnh cấp nhất công pháp.
«Đạo Thư»!
Trần đan tôn cho là vậy.
Công pháp có!
Tài nguyên có!
Trận pháp đỉnh cấp luân hồi lại miễn bàn. Trần đan tôn liền không do dự mở ra luân hồi đạo môn bước vào trọng sinh con đường.
Chỉ cần trọng sinh thành công lại có đỉnh cấp công pháp cùng tài nguyên sớm bố trí trong tay, chẳng sớm hay muộn lão sẽ lại một lần nữa vấn đỉnh tiên môn, từ đó thiên hạ mặc lão lướt, đại đạo mặc hắn cầu, trường sinh nắm chắc trong tay...
Lão Trần cho là vậy!
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính!
Lão lựa chọn chỗ luân hồi liền là một góc vắng lặng, quanh năm không thấy người, vạn năm không thấy bóng. Bất quá không biết đen đủi hay thiên ý trêu đùa, liền lúc định luân hồi để thành chí cao cường giả lúc, bên cạnh luân hồi đại trận của lão nhiều ra một cái người, mà nữ nhân kia vừa hay độ kiếp tiên đế...
Trịnh Thiên: ...
Hắn đều có chút nói không lên lời với lão Trần cái cố sự gặp gỡ này.
Tiên đế lối kiếp giáng lâm, Trịnh Thiên hắn không biết có bao mạnh nhưng theo lão Trần liền là 81 đạo lôi kiếp hồng mang, liền một lôi thôi cũng đủ Thiên Hi thế giới này sụp đổ.
Trịnh Thiên đều chỉ hít vào một ngụm khí lạnh, vì lão Trần mà lạnh toát sống lưng...
Quả nhiên!
Dưới sự uy h·iếp mạnh mẽ của lôi kiếp, luân hồi đại trận dù mạnh mẽ do đỉnh cấp bảo vật chống lên cũng vô pháp an toàn. Luân hồi đạo môn một khi bị xé mở liền là mạng lão Trần vẫn lạc lúc...
Cụ đi luân hồi mà chân lạnh toát a!