Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 2: Kế hoạch




Chương 2: Kế hoạch

Men theo đường nhỏ xuyên qua cánh rừng, Trịnh Thiên chạy một mạch ra biển mà không cần dừng lại nghỉ ngơi. Hắn ra đến bờ biển dùng chưa đến hai tiếng đồng hồ, hơn nữa cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào xuống sức, phải biết dân làng ở đây mỗi lần ra biển đều phải mất hơn Trịnh Thiên vài tiếng đồng hồ, cũng sẽ không như Trịnh Thiên một đường chạy ra biển mà không cần dừng lại nghỉ ngơi.

Hắn, sức bền cực kinh người!

Bốn năm như một, Trịnh Thiên ngày ngày đều sẽ tập luyện như vậy, sáng chạy ra biển để rèn luyện cùng thư giãn cơ bắp, chiều đến lại trèo lên núi cao để đánh cước luyện quyền, đấm rồi lại đá đến khi nào khí lực không còn mới chịu dừng lại.

Ban đầu cũng rất khó khăn, chạy vài ba mét đã thở, đấm vài ba quyền đã mệt, về sau mười mét trăm mét cứ vậy tăng lên, mãi đến đây hắn chạy cả chục dặm mới tốn một chút sức lực, đấm cả vạn quyền, đá cả vạn cước mới tiêu hao hết khí lực của chính mình.

Cũng không phải hắn không muốn tập võ hay tu luyện bài bản mà là không thể, không có công pháp cũng không có phương pháp tập luyện ở đây. Hắn chỉ đành dựa theo ký ức phim ảnh mô tả lại để rèn luyện cho thật vững chắc cơ sở của mình, sau này thật có thể tiếp xúc với võ đạo chân chính, hắn sẽ không bị bỡ ngỡ.

Hắn cho là vậy!

o0o

Sóng biển lăn tăn, bình minh đi qua để lại một bầu trời xanh ngát, cảnh đẹp ý thơ khó mà nói lên lời.

Trịnh Thiên nằm dài trên mặt cát, đón lấy những tia nắng dịu đầu ngày.

Tắm nắng giúp cho làn da khỏe mạnh, đầy lùi bệnh tật.

Hắn chính là dựa vào khoa học để chăm sóc lấy cơ thể của mình, vài năm trở lại đây hắn hầu như chưa bao giờ bị bệnh qua, dù chỉ là mao cảm.

Lại qua một đoạn thời gian, Trịnh Thiên đứng dậy, bắt đầu chu kỳ tập luyện thường ngày của mình.

Đứng trung bình tấn.

Cơ sở của võ học.

Mặc cho cái nắng gần trưa thiếu đốt Trịnh Thiên vẫn như thế đứng tấn bất động, mãi đến khi khí lực gần như là cạn kiệt hắn mới chịu dừng lại...

Trịnh Thiên tuân thủ một quy trình tập luyện buổi sáng, làm xong lúc này mới đi xuống thả hồn nằm trên mặt biển, mặc cho thân thể bị những cơn sóng đánh vào, hắn trầm mặc nhìn trời.

"Một tháng! Một tháng đều không có tiến triển gì, vẫn năm trăm cân khí lực."



"Àiiii..."

Trịnh Thiên thở dài một tiếng.

Hắn không còn nhiều thời gian!

Nếu tiếp tục chờ đợi mình mạnh mẽ lên, cũng không biết năm nào tháng nào hắn mới có thể một mình đánh một trăm. Cứ vậy đợi tới một năm sau, hắn đánh không lại đám dân làng, chạy cũng không thoát khỏi hòn đảo này, lúc đó thực chỉ có thể c·hết mà thôi...

"Ngày mai hẳn là lễ tế Sơn Thần..."

Trịnh Thiên suy nghĩ.

"Phải! Là nó, sao ta có thể quên cơ chứ?" Trịnh Thiên mừng rỡ.

"Ta có thể theo bọn hắn đi săn a."

Trong lòng Trịnh Thiên nảy ra một chủ ý.

Trịnh Thiên vùng dậy đi ra khỏi mặt biển, mặc kệ cả người ướt sũng bắt đầu theo lối cũ về làng. Lúc đi thì chạy lúc về lại thong dong, không phải hắn không chạy được mà là sợ dân làng có kẻ ra biển nhìn thấy, hiện tại chưa phải lúc để đám người này biết thực lực của mình, cứ mặc bọn người này nghĩ chính hắn là một đứa nhóc mới lớn, không có gì nguy hiểm cũng không thể lật ra cái gì sóng gió, về sau cho bọn hắn một cái bất ngờ lớn.

o0o

Tối muộn Trịnh Thiên mới trở về tới thôn, lúc này đa phần người dân đều đã tụ tập ở bãi đất trống trong thôn để chuẩn bị cho tế đàn, đây là nơi cúng bái thần linh của bọn người này.

Những ngày cuối cùng của tháng, dân làng sẽ cử một nhóm người đi săn dã thú về để làm tế phẩm cho Hải Thần, cầu cho mưa thuận gió hòa, mong cho chuyến đi biển đầu tiên trong tháng sau được bình an cùng đại thu hoạch.

Đây là tập tục lâu đời ở nơi đây.

Tế Sơn Phong, cúng Hải Thần.

Hắn dù không biết thế giới này ra sao, là cao võ thế giới vẫn là tiên hiệp huyền ảo hay đơn thuần là xuyên qua về lại cung đấu chiến trường nhưng so sánh với trái đất thực có khác biệt, chín tuổi trẻ nhỏ ở địa cầu đều đang nghịch bùn vậy mà ở đây chín tuổi trẻ nhỏ đã bắt đầu được đi săn, mười bốn tuổi năm đó phải kết hôn an ổn gia thất.

Trịnh Thiên năm nay đã chín tuổi, trong năm này bắt buộc phải tham dự một lần đi săn, không cần biết thời điểm nào miễn là trong năm này phải tham gia là được.



Đi săn là nghi thức trưởng thành, chín tuổi chính là tuổi hợp cách để thành niên.

Lúc này bãi đất trống ở giữa thôn có một bình đài làm bằng gỗ, bốn cột trụ kéo lên cao điêu khắc đủ loại hình, có long có phụng đủ loại hình thù. Ở trên đài có hai người đang đứng, một người cao to lực lưỡng, một người gầy gò ốm yếu, phân biệt là trưởng thôn cùng đại tế ti.

"Trưởng thôn, Đại tế ti."

Trịnh Thiên tranh thủ tiến đến chào hỏi.

"Tiểu Thiên, ngươi hôm nay thế nào về sớm, không ở trên núi nghiên cứu dẫn nước về làng hay sao?" Trưởng thôn nhìn Trịnh Thiên trở về nghi ngờ hỏi.

Mỗi lần tổ chức cúng tế đa phần tất cả mọi người trong thôn đều sẽ phải tụ tập, chỉ riêng những người có công chuyện quan trọng cùng Trịnh Thiên là không cần góp mặt. Đây là đặc quyền cho Trịnh Thiên, hắn muốn yên tĩnh, hắn muốn không ai làm phiền trong thời gian mà hắn suy nghĩ, vì một khi bị đứt đoạn vậy cũng khó mà tiếp tục suy nghĩ được nữa.

Đương nhiên đây chỉ là lý do Trịnh Thiên bịa ra để tránh tham gia nghi lễ nhàm chán này, cũng tránh cho bọn người này hiềm nghĩ mỗi lần hắn lên núi làm gì.

Hắn lên núi là để suy nghĩ.

Hắn lên núi là để nghiên cứu.

Hắn lên núi không phải là để bí mật rèn luyện cơ thể.

Dù là thân thể của hắn có phát triển hơn bình thường nhưng hắn cũng không lo bị phát hiện. Ở đây điều này vốn không có gì lạ, đều là dân tập võ phát triển như vậy mới là bình thường, dù sao Trịnh Thiên từ nhỏ cũng đã được đám dân làng này hướng dẫn tập luyện như bao đứa nhỏ khác.

"Trưởng thôn, ta đã nghĩ ra cách dẫn nước về làng. Lần này trở về ta là muốn tham gia vào cuộc đi săn lần này, vừa để hoàn thành nghi thức trưởng thành của mình, vừa có thể tiện đường khảo sát địa điểm dẫn nước." Trịnh Thiên tự tin đề nghị.

Hắn cũng không tin trưởng thôn có thể từ chối đề nghị của hắn.

"Cái gì? Thật có thể dẫn nước về làng?" Trưởng thôn mừng rỡ hỏi.

"Vâng! Là Có thể."

"Vậy tốt quá rồi, tiểu Thiên ngươi thực sự lợi hại. Đi, đi trở về chuẩn bị một chút, việc còn lại tự có bọn ta sắp xếp cho ngươi." Trưởng thôn dơ ngón cái biểu thị, vui mừng nói ra.

"Vâng." Trịnh Thiên lễ phép cúi chào, xoay người rời đi.



Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn.

Thôn xây lên trong một dải đất bằng vừa hay bị bốn ngọn núi cao bao bọc, chỉ có một lối nhỏ để dẫn ra thôn. Thế gian này vốn không có việc gì thập toàn thập mỹ, dựng thôn như vậy thật an toàn tránh đi đám hung thú tập kích bất ngờ nhưng cũng làm cho thôn làng sinh hoạt có chút trật trội, làm cách nào đều không thể trống ra khoảng không để tạo hồ nước ngọt.

Dân làng muốn có nước sinh hoạt đều phải vào sâu trong rừng để lấy trở về, mỗi lần như thế đều vô cùng vất vả. Trịnh Thiên chính là vì điểm này mà xung phong nghĩ cách dẫn nước về làng, vừa có thể tạo lòng tin với đám dân làng lại có lý do để hắn quang minh chính đại tập luyện mà không ai nghi ngờ phát hiện.

Dân làng ở đây đối với sự thông minh của Trịnh Thiên tin tưởng vô điều kiện, đều là vì trước đó hắn dẫn dắt đám người này đến với kiến thức khoa học tạo lên. Vì vậy việc dẫn nước là cho hắn toàn quyền xử lý mà đặc quyền của Trịnh Thiên ở trong thôn là nhiều lắm.

Nên Trịnh Thiên lôi ra việc dẫn nước về làng tin tưởng sẽ không bị từ chối.

Chỉ là... Cũng không biết vì cái gì đám dân làng này lại muốn g·iết một kẻ như hắn? Hoặc là nói hắn sinh ra vốn đã chú định làm vật tế, không thể thay đổi theo tập tục?

...

Trưởng thôn trên mặt mừng rỡ nhìn bóng lưng Trịnh Thiên rời đi xa, dẫn nước về làng là một việc vô cùng quan trọng đối với bọn hắn. Không những có thể cho sinh hoạt càng thêm thoải mái mà trên phương diện trồng trọt chăn nuôi cũng tăng mạnh.

"Thật là một đứa trẻ thông minh."

Lúc này bên cạnh đại tế ti luôn không nói gì đột nhiên mở miệng: "Đáng tiếc! Hắn mệnh khổ, sống không còn được bao lâu."

Vừa nói hắn vừa lắc đầu tỏ ra tiếc hận.

"Tai vách mạch rừng, ngươi cũng đừng đề cập đến việc này nữa đi." Trưởng thôn nhíu mày nhắc nhở.

"Vâng."

o0o

Trịnh Thiên trở về chỗ ở của mình liền sắp xếp một chút đồ đạc để ngày mai mang theo. Cũng không có gì nhiều, đi rừng mang theo dây thừng dao sắc là đủ, vật nào cần thiết trong sinh hoạt thì mang lên, tránh mang quá nhiều cản trở đi lại.

Chuẩn bị xong xuôi hắn cũng không theo đám dân làng một chỗ tụ tập để tổ chức nghi thức tế thần. Nhàm chán a!

Trịnh Thiên lần nữa đi ra ngoài thôn, leo lên ngọn núi bắt đầu quá trình tập luyện thường ngày của mình.

Trịnh Thiên là có dự định của mình, hắn muốn mượn nhờ chuyến đi săn lần này để biến mất, biến mất khỏi đám dân làng. Hắn là thật g·iết không hết đám người này, chạy cũng thể không thoát khỏi nơi đây, nhưng rừng rộng núi cao hắn lại tha sức có thể sống sót. Cùng lắm chậm trễ vài năm tiên duyên, dự định làm một cái người rừng để ẩn lấp trong bóng tối g·iết hết đám dân làng, đợi hắn g·iết hết về sau lại rời đi tìm kiếm tiên duyên của mình cũng không muộn.

Làm vậy còn hơn phải đợi một năm sau bị đám độc ác này tế sống!

Chỉ là thực không biết đến năm nào tháng nào điều này mới có thể trở thành sự thật, ngày nào giờ nào hắn mới có thể rời đi nơi này để tìm kiếm tiên duyên trở về nơi xa cố hương...