Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 20: Tu Luyện Võ Công




Chương 20: Tu Luyện Võ Công

Trịnh Thiên trở về ngôi nhà mới mua một mình, Từ thúc thì dẫn A Ngư đi dạo xem cho biết thành đô. Hà thành là nơi ở của vua, rất an toàn nên Trịnh Thiên dứt khoát tách ra, hắn thật muốn sớm một chút đem đống bí kíp võ công mới mua lúc sáng ra để học tập đầu.

Từ nhỏ hắn đã sớm muốn được tiếp xúc đến các loại võ học này, chỉ là ở trên đảo không có mà thôi, bây giờ có lại không nghiên cứu đợi đến bao giờ? Hắn thật muốn giống các nhân vật trong phim ảnh, cái gì khinh công cái gì nội lực, hắn đều muốn thử đôi chút cảm giác này, đương nhiên sau này hắn tu tiên hẳn sẽ không có đất để dùng nhưng kệ, tập một chút lấy để rèn luyện cơ thể, biết đâu đó hắn có thể đột phá năm trăm cân khí lực bây giờ.

«Độc cô cửu kiếm»

«Thập nhị la hán công»

«Băng Phách Quyền»

...

...

...

Vô số các bí kíp võ công hắn từng ở hiện đại nghe qua, bất quá nội dung lại một trời một vực, hiển nhiên những cái tên này là phổ biến, tên càng nổi càng dễ kinh sợ đối phương a. Trịnh Thiên trầm ngâm một chút, bắt đầu tuyển vài môn võ kỹ thích hợp với bản thân mình để tập luyện.

Hắn mục tiêu không phải là cao thủ võ lâm mà là tu tiên, về sau tu hẳn là công pháp vũ kỹ, những bí kíp phàm nhân này có trứng mà dùng. Vì vậy hắn chỉ chọn vài quyển thích hợp với bản thân mình mà thôi, không tham lam tu hết.

Hắn thân hình cao gầy hẳn là nên tu kiếm pháp loại hình kia, chỉ là hắn không mấy ưa thích cũng không thích hợp với phương pháp tập luyện của hắn, kiếm thuộc về nhanh độc chuẩn mà hắn lại nghiêng về vũ lực, bạo phá cùng hủy diệt, đao hoặc chưởng ấn vẫn thích hợp hơn với hắn.

Sau hồi lâu trầm ngâm.

«Băng Phách Quyền» cùng «Thọ Nguyên Công» là sự lựa chọn cuối cùng của Trịnh Thiên. Đao thuật hắn là không tìm thấy trong đám sách này, đa phần đều là kiếm thuật cùng thương thuật phục vụ cho c·hiến t·ranh mà thôi.



«Băng Phách Quyền» trì điệp lực lượng, một quyền đi ra trong thời điểm ngắn có thể bạo phát khí lực lên gấp vài lần, gây tổn thương bất ngờ lên đối thủ của mình.

«Thọ Nguyên Công» là nội gia khí công, giúp người luyện không những gia tăng thọ nguyên còn chính là hồi phục nhanh v·ết t·hương, sinh sinh điệp điệp gia trì cung ứng nguyên khí đất trời. Là một loại công pháp phụ trợ rất lợi hại. Đương nhiên tăng thọ nguyên cũng không thật tăng lên, giống như dưỡng sinh một loại kéo dài tuổi thọ mà thôi.

Đại Việt Quốc thuộc về võ quốc nên đa phần người dân đều sẽ tập võ, thậm chí còn chia ra làm các cấp bậc tu luyện giống tu tiên một loại. Nghe nói có thể tu luyện đến «Tiên thiên» võ công đăng phong tạo cực từ đó có thể chuyển bước mà tu tiên. Trịnh Thiên xưa đâu bằng nay, hắn sớm đối với thế giới này có đôi chút hiểu biết, sau khi biết sự tình tu võ nhập tiên là khinh thường không thôi, hắn đoán đều chỉ là câu khích lệ cho một đám có động lực tu luyện võ công mà thôi, thật có thể từ luyện võ chuyển mình qua tu tiên vậy trên đời này đâu thiếu tu tiên giả như vậy, không phải tu tiên giả đi đầy đường như chó chạy ngoài đồng một dạng hay sao. Hoặc là có cũng không phải các bí kíp võ công bán đầy chợ này có thể tu luyện ra đến cảnh giới...

Trịnh Thiên chọn xong công pháp bắt đầu tập luyện, từ lúc rời đảo Phong Hà đến nay đã gần một năm hắn chưa rèn luyện cơ thể.

"Cũng không biết đám dân làng kia thế nào rồi?" Trịnh Thiên chợt nghĩ.

Hắn thật không biết đám dân làng kia bị vận rủi, không thoát ra khỏi trói buộc của mình mà phơi xác bên ngoài. Nhưng đến nay hắn vẫn còn sống vậy khẳng định lão cha kia của hắn cũng bình thường mà thôi. Nghĩ đến đây thôi hắn đã an tâm phần nào.

"Mặc kệ, trước cứ luyện «Thọ Nguyên Công» lại tính." Trịnh Thiên bỏ đi suy nghĩ, bắt đầu ngồi giữa sân toàn tâm toàn ý đầu nhập vào tu luyện.

«Thọ Nguyên Công» là nội gia công pháp, phải hấp thu nguyên khí trời đất xâm nhập vào cơ thể, cọ rửa lục phủ ngũ tạng của bản thân, từ đó sinh ra cái gọi là nguyên khí hay còn gọi là nội lực, nội lực càng cao lại mượn nhờ «Thọ Nguyên Công» vận hành di chuyển đến các khiếu huyệt để đản sinh ra thọ nguyên, đản sinh ra sức đề phục cùng thực lực.

Trịnh Thiên nhắm mắt ngồi thiền, bắt đầu đọc pháp quyết của «Thọ Nguyên Công» để cảm nhận nguyên khí của trời đất.

Không quá vài hô hấp, mượn nhờ pháp quyết hắn không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy toàn thân một trận dễ chịu, giống như vô số luồng khí từ lỗ chân lông của bản thân hắn xâm nhập vào cơ thể của mình, bắt đầu cọ rửa thân thể của hắn, giống xông hơi massa một loại cảm giác.

Trịnh Thiên một lúc sau bỗng mở mắt, hắn biết mình nhập môn khí công rồi, chỉ là hắn có chút nghi vấn. Tu võ cứ vậy dễ dàng? Phải biết hắn cũng vừa nhắm mắt tu luyện mà thôi, nửa nén hương đều chưa tới.

"Hắc, ta quả nhiên là thiên tài." Hắn có chút tự mãn.

Hắn xuyên không qua đến đã cảm thấy mình có chút đặc biệt, thính lực, thị lực hơn xa người thường, lại thêm thân phận nên hắn luôn luôn tin tưởng vào bản thân mình thiên phú.



Trịnh Thiên lại bắt đầu tiếp tục tu luyện, ban đầu còn cảm thấy mơ hồ, nhập môn về sau hắn bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn về dòng chảy cũng như cách vận hành của nguyên khí, ban đầu nguyên khí chỉ từng chút xâm nhập vào cơ thể của hắn, càng về sau số lượng càng nhiều giống như dòng thác lũ đổ vào cọ rửa bản thân của hắn.

Trên làn da của hắn cũng bắt đầu bài tiết ra vô số luồng h·ôi t·hối cùng một đống bầy nhầy màu đen chất bẩn.

...

Tu luyện không tuế nguyệt, chớp mắt đã nửa ngày qua đi.

"A thối! Ca ca, ngươi làm gì mà thối như vậy?" A Ngư trước đó theo Từ thúc ra ngoài đi dạo thành đô trở về, tay nhỏ bịt mũi bất mãn nói ra.

Trịnh Thiên trong vô thức tỉnh lại, một cỗ h·ôi t·hối muốn đem chính bản thân mình ói ra. Hắn không chút do dự quay vào nhà để tắm, mặc kệ Từ thúc cùng A Ngư ôm mũi than trời oán đất vì thối.

Trịnh Thiên tắm xong lúc này đi ra, bất quá lại bị đứa nhỏ A Ngư chặn đường truy hỏi.

"Ca ca, ngươi tập võ sao? A Ngư cũng muốn tập." Hẳn là Từ thúc nói cho nàng biết.

Trịnh Thiên nhìn nàng cười một tiếng, lấy tay xoa nhẹ đầu nàng lại định ôm nàng lên.

"Không muốn." A Ngư như hiểu lại né tránh ra, có lẽ mùi thối vừa rồi vẫn còn ám ảnh nàng.

"Thế nào? Ghét bỏ ca ca rồi." Trịnh Thiên thấy vậy tức cười nói ra.

"Phải!" A Ngư trịnh trọng gật đầu.

Trịnh Thiên: "..."



"A Ngư muốn tập võ sao?" Hắn kéo chuyện khác ra hỏi.

A Ngư đôi mắt to tròn, tràn ngập mong đợi hỏi ra: "Tập võ sao? Có như ca ca lợi hại sao?"

"Ha ha, ca ca rất lợi hại sao?" Trịnh Thiên thích thú hỏi.

Người nha, đều sẽ thích người khác khen ngợi, đặc biệt càng là con nít khen lên.

"Phải! Ca ca rất lợi hại, ta cũng muốn giống ca, thật lợi hại để bảo vệ ca ca cùng thúc thúc." A Ngư gật đầu nghiêm túc nói ra.

"A Ngư sẽ bảo vệ ca ca cùng thúc thúc sao?" Trịnh Thiên có chút kinh ngạc cười hỏi ra.

"Phải."

"Ha ha, tốt, vậy A Ngư muốn tập cái gì?." Trịnh Thiên nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của A Ngư mà phá lên cười. Từ thúc phía xa cũng nghe được mà cười lên.

Không phải cười mỉa mai mà là hạnh phúc, A Ngư đứa nhỏ này trong thời gian ngắn gặp vô số chuyện, từ vô tư hồn nhiên bỗng hai tháng này đều ít nói trở lại, bây giờ đột nhiên nghe vậy khiến hai người cảm thấy bớt lo lắng phần nào.

Giấu có thể giấu một lúc không thể giấu cả đời, hiển nhiên A Ngư theo thời gian lại qua biến cố cũng bắt đầu trưởng thành, cũng bắt đầu biết rõ thật thật giả giả mất rồi. Nàng biết gia gia có thể đã mất nên nàng thời gian dài như vậy buồn bã, chỉ là nàng không khóc, chỉ ôm buồn bã vào trong lòng, đến bây giờ thấy Trịnh Thiên tập võ nàng mới tìm thấy điều mấy tháng nay nàng mong muốn, nàng muốn mạnh hơn để không bao giờ còn thấy thúc thúc cùng ca ca của mình b·ị đ·ánh, nàng muốn mạnh lên để bảo vệ thân nhân của mình.

Hiển nhiên nàng đã bắt đầu trưởng thành rồi.

Thế giới tu tiên, sự phát triển cũng không nên theo cách nhìn của Địa cầu mà đánh giá...

Một buổi tối Từ thúc nấu cơm, ăn cơm về sau Trịnh Thiên bắt đầu mang theo A Ngư đi tập luyện.

Trịnh Thiên nghiêng về bạo phát lực lượng nên luyện thể luyện quyền là hợp với mình nhất, A Ngư thì thiên sinh mỹ lệ tập theo hắn thực không thích hợp, vậy là Trịnh Thiên dành một chút thời gian lúc lọi các bí kíp, tìm kiếm môn gì đó thích hợp với nàng.

Kiếm không nghi ngờ gì là thích hợp nhất với nàng.

Trịnh Thiên chọn xong bắt đầu để nàng một bên tự mình mày mò tập luyện, còn hắn lại sang một bên bắt đầu tu luyện Thọ Nguyên Công. Cũng không phải hắn không muốn dạy A Ngư cái gì, mà là không dạy cái gì được, kiếm pháp hắn đến cọng lông đều không biết lấy gì dạy, thế là hắn để nàng tự học, sau này có thời gian lại chỉ bảo nàng một hai.