Chương 21: Việt Vương
Để Trịnh Thiên không ngờ là A Ngư thật có thể tự mình quán khí nhập thể.
Không nên a, hắn mới đưa cho nàng công pháp bao lâu, hắn chỗ ngồi còn chưa nóng nàng đã có thể cảm nhận nguyên khí của đất trời?
Này phải bao nhiêu thiên phú? Hắn không biết nhưng so với hắn chỉ hơn mà thôi.
Tu kiếm cùng luyện quyền là khác biệt, muốn luyện kiếm không phải cứ lặp đi lặp lại một động tác là được, nó còn phải kết hợp với khí công cùng sự tinh tế trong các chiêu thức, mà luyện quyền thiên về thể chất, chỉ cần ngươi đủ mạnh luyện quyền thành nước chảy mây trôi.
Trịnh Thiên thu hồi lại ánh mắt, bắt đầu tu luyện «Thọ Nguyên Công» đã A Ngư có thể tự mình tu luyện vậy hắn cũng đỡ phải phân thân quản nàng. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là nâng cao thực lực của bản thân mình, đợi chờ một năm sau Thiên Kiếm Môn khảo hạch.
Hắn buổi chiều sau khi tu luyện «Thọ Nguyên Công» lại trải qua một quá trình bài trừ tạp chất trong cơ thể, năm trăm cân khí lực hơn một năm này bị kẹt đã có dấu hiệu tăng lên. Điều này càng làm hắn khao khát tập luyện...
o0o
Xuân đi xuân lại đến, chớp mắt ba người Trịnh Thiên đã đến kinh thành được gần một năm, một năm này Trịnh Thiên thu hoạch được rất nhiều, không những thành công tu luyện hai bộ võ công kia đến thuần lô thục hỏa, còn đem khí lực bản thân tăng lên gấp đôi. Hắn cũng không biết bản thân mình đã đến cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết kia hay không, nhưng hắn có thể khẳng định nếu lại đối mặt với Hổ Quan một lần nữa, không dám chắc có thể chiến bại hắn nhưng cũng tin chắc hắn có thể đánh một trận với Hổ Quan.
Xem ra thật như đồn đoán, tu võ đến tận cùng chính là tu tiên...
Trịnh Thiên thu hồi lại trước đó khinh bỉ cảm giác, chỉ là hắn vẫn chưa cảm nhận được mình cùng người phàm có gì khác biết, hay là chỉ có khí lực mạnh hơn bọn hắn nhiều mà thôi.
Mà Trịnh Thiên có thể khẳng định, thật có người dùng võ để tu tiên vậy cũng là vạn vạn người có một mà thôi. Trên đời này không phải ai cũng có thiên phú luyện võ cường đại như Trịnh Thiên hắn, trong một năm tu hai bộ «Băng Phách Quyền» cùng «Thọ Nguyên Công» đến thuần thục tông sư. Phải biết để được như vậy ngoài thiên phú hắn là còn dùng gần mười năm thời gian để đánh xuống cơ sở của võ học, để rồi bây giờ mới có như vậy thu hoạch.
Trịnh Thiên cho là vậy.
Chỉ là để hắn nhanh b·ị đ·ánh mặt là đứa bé A Ngư kia, trời sinh võ học một dạng thiên tài nha. Nếu nói một năm này thu hoạch ai lớn nhất, ngoài A Ngư ra sẽ không còn ai khác. Một năm luyện kiếm, một năm tập luyện, chỉ một năm mà thôi cứ vậy thẳng tắp một đường đuổi theo gần kịp Trịnh Thiên... Cái này thật thiên phú phải cao bao nhiêu a!
Trịnh Thiên vô pháp lý giải.
...
Một năm trôi qua Hà thành vẫn không có gì thay đổi, vẫn nhộn nhịp như thường, khác biệt duy nhất chính là nhà nhà giăng đèn kết hoa, đón xong một tết lại đợi chờ Thiên Kiếm Môn tuyển chọn lễ điển.
Thật, Trịnh Thiên hắn đã đợi ngày này rất lâu rồi...
Tu Tiên!
Trở về cố hương sự tình!
"A Ngư, tiểu Thiên, chúng ta đi thôi." Từ thúc từ trong nhà bước ra, khuôn mặt cười rạng rỡ nói.
Quá khứ qua đi, kẻ thù đã bị Thiên Kiếm Môn trừng phạt, một năm này cuộc sống của Từ thúc thực nghiêng trời lật đất, một năm không hơn từ nhà quê bán hải sản đã trở thành phú ông thương hộ, đều nhờ Trịnh Thiên chỉ cách bán buôn, đem người chia ra các thôn ngư dân, đợi ngư dân đoàn người ra biển trở về liền đem toàn bộ thu gom vào, từ đó làm lủng đoạn thị trường hải sản, lại đợi hải sản khan hiếm liền hô giá cao bán ra. Lời lãi hải sản thương vụ là nhiều lắm, chỉ để Từ thúc không hiểu là kinh doanh đang lên về sau Trịnh Thiên lại kêu chính mình dừng lại, quay đầu liền kinh doanh tơ lụa vải tằm, ngành này không mới mẻ cũng không phải người mới vào nghề như Từ thúc có thể thâu tóm, thu nhập cũng bình bình đủ sống qua ngày mà thôi.
Trịnh Thiên là biết Từ thúc tính cách, hắn không thích hợp cũng không thuộc về thương trường kinh buôn, lại tiếp lủng đoạn hải sản không sớm thì muộn cũng gặp họa rước thân nên dứt khoát kêu Từ thúc đi bán vải lụa, tuy kiếm lời không nhiều nhưng cầu được an ổn, thu nhập cũng đủ hai người họ Từ sống phú quý nơi kinh thành này.
...
Ba người Trịnh Thiên thành đội bắt đầu hướng ngoài thành mà đi, lần này tham gia lễ điển ngoài Trịnh Thiên ra còn có tiểu Ngư một người, đều đem vận may xem có hay không tiên lộ duyên phận.
Hà thành rộng lớn, người người vốn đông đúc nhộn nhịp chỉ là hôm nay lại khác biệt tĩnh lặng, đường phố xa hoa lại chẳng có bóng người, đến cả kinh thương buôn bán cũng chẳng ai dòm ngó bán buôn.
Trưa đã điểm.
Giờ phút này tất cả mọi người đều đã tập trung ở phía ngoài thành, chỉ cần là ở Hà thành đều phải có mặt ở đây, ở khu đất rộng lớn người người mà đứng, nhìn đều không thấy cuối li nha li nhít đầu người, trăm vạn có hơn dân số nhưng lạ thay bọn hắn đều một mực kích động ngẩng lên trời cao, dường như đang chờ đợi điều gì đó xảy ra.
Thiên Kiếm Môn tuyển chọn đệ tử, Tiên nhân giáng trần a!
Trọng đại điển lễ, bất cứ ai, bất cứ người nào có mặt ở Hà thành này đều sẽ phải ngừng việc mà tham dự, dù là hoàng đế bệ hạ cũng không có ngoài lệ. Đây là thành kính của Đại Việt Quốc đối với Thiên Kiếm Môn, cũng là sự việc quan trọng đối với tương lai của đất nước này. Bất cứ quốc gia nào muốn càng trở lên mạnh mẽ, muốn trường tồn theo tháng năm cách tốt nhất không nghi ngờ gì chính là liên miên không dứt có các thiên tài xuất hiện, mỗi một quốc gia có đỉnh cấp hay số lượng nhiều thiên tài xuất hiện chính là cách lấy lòng tốt nhất với các thượng tiên ở Thiên Kiếm Môn.
Phàm nhân dưới đất, tu tiên trên đỉnh đầu a!
Có Thiên Kiếm Môn bao bọc chở che lại lo gì thế sự nhân gian, không muốn trở thành đất nước cường đại cũng phải thành nha.
Đại Việt Quốc lịch sử 800 năm, bắt đầu từ Việt Câu hoàng đế triều đại mà khai sử, 800 năm cảnh còn người vẫn đó, đều là Việt tộc thống ngữ đế vị chi cao gia tộc.
Việt Vương, Đại Việt Quốc.
Giờ phút này hắn sớm tại vị trên tường thành, bên cạnh hắn là các hậu phi của mình, bao vây xung quanh là tướng sĩ ba quân cao thủ. Việt Vương tuổi thật là lớn bất quá nhìn bề ngoài chỉ như bốn mươi mà thôi, ánh mắt hắn như thần, mày sắc lạnh như dao, rất có phong phạm đế vương dáng vẻ.
"Bệ hạ, giờ lành đã điểm." Một vị tiểu thái giám đứng bên cung kính nói với Việt Vương.
Việt Vương ngẩng đầu nhìn sắc trời, uy nghiêm gật đâu để hắn lui ra: "Đã biết!"
Việt Vương cũng tại trên long ỷ từ từ mà đứng dậy, một thân long bào không giận tự uy chậm rãi dơ tay lên, một cái dơ tay mà thôi lại tự khắc áp chế tiếng ồn của gần trăm vạn con dân đang tụ tập phía dưới.
Việt Vương mỉm cười nhìn một màn này, hài lòng bắt đầu cất tiếng nói: "800 năm qua có biết bao vương triều, có biết bao đế quốc theo tháng năm lịch sử mà biến mất khỏi dòng thời gian? Có bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ diễn ra ở các nơi trên chiến trường, nơi mà máu đã chảy thành sông, xương trắng chất cao thành núi?"
Việt Vương mở tiếng dạo đầu, "Rất nhiều phải không? Vậy tại cái gì Đại Việt ta từ thời lập quốc cứ vậy sừng sững không ngã? Dựa vào cái gì theo tháng năm mà phát triển, quốc thái mà dân an?"
"Vì sao các ngươi có hay không biết?"
Việt Vương bỗng tăng cao giọng nói, tiếng như hổ gầm vang vọng khắp trời xa.
"Đều là nhờ các ngươi hỡi con dân của Đại Việt! Đều nhờ trời cao chiếu cố cho Đại Việt ta thiên tài lớp lớp, để rồi từ đó chúng ta hưởng lợi gắn liền đến tiên quang. 800 năm qua đã vậy, vài ngàn năm sau cũng thế, đều phải dựa vào các ngươi, đều từ các ngươi đến gánh vác giang sơn xã đồ."
Việt Vương bỗng dừng lại, đế vương con mắt ngắm nhìn lướt qua trăm vạn con dân dưới thành, hắn bỗng chắp tay cúi mình hướng về phía bọn hắn làm cái thủ lễ. "Bản vương trước thay cho toàn bộ người ở Đại Việt cảm tạ đến các ngươi, hỡi những kẻ được mệnh danh thiên tài."
"Bản vương cũng ở đây chúc các ngươi một đường thuận lợi, đạp tiên lộ mà truy đuổi trường sinh. Cũng mong các ngươi vì ngàn vạn dặm quốc thổ, hàng vạn vạn thân nhân quê nhà mà gánh vác lấy xứ mệnh bảo vệ nơi này, từ trong tiên lộ trổ hết tài hoa thành tiên thành đế thành quốc thổ thần linh."
Việt Vương âm thanh bỗng cao v·út, như lôi phạt truyền đến tai trăm vạn con dân.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
...
"Việt Vương vạn tuế! Đại Việt trường tồn!"
"Việt Vương vạn tuế! Đại Việt trường tồn!"
"Việt Vương vạn tuế! Đại Việt trường tồn!
...
Trăm vạn con dân như đồng chung một hơi thở, đều không tự chủ hạ một gối mà quỳ, tay đặt lên ngực cất tiếng hô vang.
Âm thanh đồng loạt vang lên như khiến trời xanh nghiêng ngả, mang lên âm luật như tiên âm khiến đất trời cộng hưởng reo hò.
Nhiệt huyết cùng hào hùng.
Kích động mà hưởng ứng.
Trịnh Thiên không ngoại lệ đều vì âm luật mà sinh ra một trận cộng hưởng. Cái này là dân tộc, cái này là nhiệt huyết truy cầu, có thể nói đây là một tràng cảnh mà vài chục năm nhân sinh trôi qua khiến hắn khắc sâu ấn tượng nhất một trong. Dẫu biết đây chỉ là khích lệ nhưng mấy ai quan tâm, ai đều không muốn tay vác thiên đao mà đi gánh sứ mệnh của cả một dân tộc, vì giang sơn xã tắc vì thân nhân cố hương mà đổ máu quên mình.
Để rồi một mai ghi danh muôn thủa, một mai này thành thánh thành nhân.
"Tiên lộ đã mở, thành hay bại đều phải xem các ngươi đi thôi!" Việt Vương bỗng cao tiếng, tay vuốt nhẹ bầu trời phong khinh vân đạm mà nhìn phía xa xa.
Ông, ông!
Việt Vương thanh âm vừa hạ lúc, trời cao như cộng hưởng mà sinh ra dị tượng, hạ nắng vàng rực rỡ vạn dặm Hà thành bỗng phủ kín kim quang.
Ông, ông!
Âm thanh như tiên âm một khúc vang lên, trời cùng đất bỗng nối liền làm một khúc từ kim quang diễn hóa ra bậc thang nối giữa đất trời. Trên đó còn có một người đang đứng, hắn hạ bước chân từng chút mà đi. Hắn như là đi cũng có thể là bay!
"Bái kiến thượng tiên!"
Việt Vương lên tiếng đầu tiên.
"Thượng tiên vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Thượng tiên vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Trăm vạn con dân hưởng ứng so với trước đó còn hô vang.
Kích động a!
Tiên nhân a!
Trịnh Thiên cũng kích động đến mức tay chân run rẩy, cảnh tượng này, biến hóa này, kim sắc quang mang này không phải hắn ngày đêm ngóng chờ sao... Cả thượng tiên phía xa xa chân trời hắn không thấy rõ dung mạo kia nữa, đều là thứ hắn kiếp trước hay kiếp này đều muốn đạt đến độ cao.
Chân đạp hư không theo thượng khung hạ xuống, lưng tỏa kim quang sắc tựa thiên vân.
Cao cao tại thượng Tiên nhân a!