Chương 19: Kim Ngư Thôn Kẻ Thù
Phải mất hơn nửa ngày thời gian Trịnh Thiên ba người mới có thể tiến nhập Hà thành.
Vào Hà thành lúc, Trịnh Thiên mới thở dài một hơi.
Vẻ bề ngoài quan trọng như thế sao?
Vẻ bề ngoài quan trọng như thế hả?
Phải!
Trịnh Thiên khẳng định nếu ở Thanh Hoa thành thời điểm trước đó, bọn hắn một thân khí chất cùng ăn mặc như bây giờ thì đã đâu phải phức tạp như vậy tràng cảnh.
Bọn hắn vào thành thời điểm quan gia đều một tiếng công tử, hai tiếng đại nhân.
Thế nhân đều vậy, chỉ vì vẻ bề ngoài ban đầu mà đánh giá trước nhất một con người.
...
"Kinh đô không hổ là kinh đô, đều giàu có như vậy!" Trịnh Thiên cảm thán một câu khi tiến vào Hà thành.
"Đây đã là gì, đến chân cấm thành ngươi mới thấy chỗ này cỡ nào nghèo khó." Từ thúc cười một tiếng, nói thêm: "Đi, trước hết nên chọn chỗ ở lại, nếu không thời gian tới có tiền cũng chưa chắc có chỗ ở đâu."
Hiển nhiên một năm sau Hà thành sẽ tổ chức Thiên Kiếm Môn tuyển tài, người người tập trung lại, lúc đó tấc đất tấc vàng muốn kiếm chỗ đặt chân khó như lên trời a. Chính vì vậy đa phần những con em thế gia hay những người biết trước điều gì xảy ra sẽ đến Hà thành trước một đoạn thời gian. Mà các thương nhân cũng lũ lượt kéo nhau về kinh đô để tìm kiếm điểm phát tài vì vậy mới có đợi chờ ở cổng thành tràng cảnh trước đó.
Hiển nhiên Từ thúc nhiều năm về trước ăn trái đắng tràng cảnh, bây giờ lão làng có kinh nghiệm a.
Ba người Trịnh Thiên bắt đầu đi tìm kiếm nhà ở lại. Dọc đường Trịnh Thiên lại tiếp tục thổn thức không thôi về độ lộng lẫy nơi này, Hà thành không hổ là Hà thành, không những nhà cao cửa rộng, hàng hóa còn bán đầy đủ thứ kỳ lạ trên đời, thậm chí hắn còn thấy vài ba quyển tu tiên công pháp trong truyền thuyết loại kia.
«Luyện khí quyết» «Tu hành cơ sở công pháp»
Trịnh Thiên khi nhìn thấy mấy quyển công pháp này vốn kích động không thôi, định mở hầu bao mua về nghiên cứu bất quá Từ thúc ngăn cản, nói đa số các quyển sách kia đều là hàng giả mà thôi.
Trịnh Thiên thở dài một tiếng, hiển nhiên hiểu ra. Tu Tiên công pháp đều có thể bán đầy đường như vậy, vậy khắp nơi đều là tu tiên giả sao? Nói đùa, người bình thường không có linh căn nhiều không kể xiết nhưng có linh căn thấp cũng không ít thì nhiều, có công pháp tu tiên vậy làm cái gì phàm nhân, bỏ hết đi tu tiên được rồi.
Đương nhiên cũng không phải không có công pháp tu tiên từ tông môn hay các đại gia tộc lọt ra ngoài nhưng thật thật giả giả, tìm kiếm được không khác gì mò kim dưới đáy biển.
Công pháp tu tiên giả không thể mua nhưng Trịnh Thiên vẫn để ý đến vài bí kíp võ công, rèn luyện cơ thể các loại võ kỹ của phàm nhân. Hắn không chút do dự xuất tiền mua hết đống bí kíp này, có thật có giả nhưng ở Đại Việt Quốc mấy quyển này đa phần đều là thật, tu tiên ít lả tả nhưng tu võ nhiều không kể xiết đâu...
Về sau Từ thúc dẫn bọn người đi tìm chỗ ở, bất quá đi qua vài quán trọ về sau Trịnh Thiên dứt khoát bỏ hơn 5000 huyền thạch ra mua một căn nhà ở đây. Không phải hắn tiêu hoang phí mà thực mấy nhà trọ kia ở không được, giá thì trên trời lại không có chỗ cho hắn tu luyện võ công.
Suy đi tính lại, Trịnh Thiên trên người bây giờ không thiếu nhất chính là tiền vì vậy dứt khoát mua một căn, tuy nhỏ nhưng có sân, thích hợp cho hắn tu hành.
...
Đại Việt người đều nói.
Trong cung có Ngự Thiện phòng.
Bên ngoài có Ngự Thiên lâu.
Như để ám chỉ cho một trong những tửu lâu ngon nhất của Đại Việt Quốc. So sánh đều không thua kém gì với phòng ăn của hoàng đế.
Ngự Thiên Lâu rất rộng lớn, được chia làm hai khu, một khu dành cho quan em thế gia, quan lớn nhân vật, khu còn lại dành cho hộ khách thường nhân, mỗi khu đều sẽ có cách tiếp đón khác nhau, giá trị cũng liền khác biệt.
Trịnh Thiên ba người sau khi mua nhà cùng dọn dẹp nơi ở về sau, quyết định đến Ngự Thiên Lâu dùng bữa.
Trịnh Thiên ba người tiến vào Ngự Thiên Lâu liền chọn khu bình dân để ngồi, cũng không phải bọn hắn không có tiền để ngồi vào nơi con em thế gia, mà là không cần thiết. Bọn hắn đến nơi này cũng không thật để thưởng thức món ăn, bọn hắn có chuyện cần làm.
Muốn nghe chuyện thiên hạ không nơi nào thích hợp hơn tửu lâu, mà ở Hà thành không nghi ngờ nơi thích hợp nhất để nghe chuyện chính là khu bình dân của Ngự Thiên Lâu này.
Giờ phút này cũng gần trưa thời điểm, Ngự Thiên Lâu không hổ là một trong những tửu lâu lớn nhất kinh thành, sớm đã đông nghịt người, cũng may dư giả một ít địa phương trống.
...
"Quả nhiên long ngư hộn tạp địa phương." Trịnh Thiên buồn bực ngồi bên bàn nói ra.
Nhờ vào thính lực cùng thị lực hơn người của mình, hắn ngồi xuống bàn về sau một mực nghe chuyện thiên hạ do những người xung quanh thì thào bàn tán trên bàn ăn.
"Ài!." Từ thúc thở dài một tiếng.
Bọn hắn đến Ngự Thiên Lâu cốt yếu để nghe ngóng một chút sự tình mấy tháng trước kia. Trên đời này sự hiếu kỳ luôn luôn tồn tại, dù là việc gì đó do hoàng thân quốc thích hay thậm chí đến cả tiên nhân sự tình, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cũng thiếu những kẻ không kiêng kỵ gì mà nhắc lên sự tình, nhằm thỏa mãn sự tò mò hiếu kỳ của mọi người.
Trịnh Thiên ba người chính vì vậy mới đến nơi này dùng bữa, mong may mắn tìm hiểu được gì đó về Kim Ngư thôn.
Đáng tiếc ngồi cả buổi đều chỉ nghe toàn những chuyện chả ra đâu, có cô vợ cắm lên đầu chồng những chiếc sừng xinh xinh, có quan lớn kêu gọi cứu trợ t·hiên t·ai mà mấy tháng sau vẫn thấy vàng thỏi để trong nhà mình, hoặc đều nhắc về tuyển chọn Thiên Kiếm Môn một năm sau sự tình,... Đủ thứ chuyện trên đời để mọi người bàn tán, đủ thứ âm dương quái khí ngôn từ ở đây.
Đáng tiếc đều không có gì liên quan đến Kim Ngư thôn.
"Tính tiền." Ba người Trịnh Thiên thất vọng kêu lên tính tiền định rời đi.
"Mười món thức ăn cùng một bình Đế tửu, khách nhân tổng cộng của người hết 12 huyền thạch." Tiểu nhị trả lời.
Trịnh Thiên đưa tiền thanh toán cũng tiện hỏi lên: "Tiểu nhị, vài tháng trước có hay không sự tình gì xảy ra? Có hay không phải có tiên nhân đấu pháp?"
Hắn cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút vốn không ôm mấy hy vọng, dù sao ở phàm trần lại nghe sự tình tiên gia cũng rất khó. Trước đó đến đây cũng chỉ ôm tâm tư cầu may mà thôi.
"A, khách nhân muốn nói đến Linh Hoài đạo nhân cùng Phương Hằng tĩnh nữ sao?" Tiểu nhị không hay không biết Trịnh Thiên ý nghĩ, mắt phát sáng hỏi ra.
"Người biết chuyện gì sao?" Từ thúc một bên nghe vậy kích động hỏi ra.
"Chuyện này..." Tiểu nhị ấp úng, muốn nói lại thôi.
Nói đùa, kiếm tiền cơ hội, ngu sao cứ vậy nói thẳng ra.
"Cho! Ngươi biết gì nói nghe một chút." Trịnh Thiên cũng hiểu ý, không chút do dự ném ra mười viên huyền thạch.
Tiểu nhị mặt tươi như hoa trong chớp mắt đã bỏ tiền vào ống tay áo nói ra, "Đa tạ khách nhân! Hì hì, cũng không có gì, hai tháng trước Linh Hoài đạo nhân cùng Phương Hằng tĩnh nữ vì chuyện gì đó mà đấu pháp với nhau, chuyện sẽ chẳng có gì nhưng hai người lại đánh từ nam ra bắc, phá hủy gần trăm dặm phía bắc biển Đông gây ảnh hưởng đến Đại Việt chúng ta, Việt vương về sau phẫn nộ tố cáo lên Thiên Kiếm Môn thượng tiên nhằm mong xử lý..."
"Khách nhân, sự tình ta chỉ biết nhiêu đó mà thôi." Tiểu nhị nói ra.
Trịnh Thiên vẫn hỏi thêm: "Tiểu ca, không biết hai người kia lai lịch là gì sao?"
"Ta cũng không biết rõ, nghe nói là người của Thanh Minh quốc." Tiểu nhị trả lời.
"Phải rồi, vì chuyện này mà Đại Việt cùng Thanh Minh chiến loạn, cũng may có Thiên Kiếm Môn đứng ra giải quyết, đem hai vị kia bắt nhốt tại tông môn để trừng phạt."
Nhận tiền người thì làm việc, tiểu nhị nói xong tất cả những gì mình biết cũng xoay người rời đi, dù sao Ngự Thiên Lâu khách nhân vẫn đang rất đông mà hắn chỉ là cái tiểu nhị thật không tiện ở lại lâu, chỉ là sự việc cả kinh thành người người đều biết cứ vậy kiếm lời gần một tháng làm công, hắn là thỏa mãn rời đi.
Trịnh Thiên cũng không níu kéo, tính tiền xong liền bắt đầu rời đi.
"Linh Hoài đạo nhân, Phương Hằng tĩnh nữ, hai tên khốn kiếp! Thực chỉ để Thiên Kiếm Môn trừng phạt còn nhẹ cho bọn chúng." Ra đến cửa Ngự Thiên Lâu, Từ thúc bế theo A Ngư không kìm được mắng lên.
Chỉ là mắng thì mắng, hắn trong lời nói vẫn có chút thảnh thơi trở lại, hắn tin tưởng các thượng tiên ở Thiên Kiếm Môn sẽ vì một làng bọn hắn mà trừng phạt đám người này. Đây là từ tín ngưỡng đem lại, Thiên Kiếm Môn thế nhưng là thánh địa của Đại Việt Quốc, người ở đây đều ngày đêm thờ phụng, đều tin tưởng sự công bằng ở tông môn này.
Trịnh Thiên thì không nghĩ quá nhiều như vậy, chỉ một lòng đem hai tên này khắc vào trong lòng, Thiên Kiếm Môn có thể vì phàm nhân trừng phạt đám người này thì tốt nhất, nếu không đợi hắn cường đại lúc lại tìm hai người này thu hồi sổ sách sau.