Chương 16: Đánh Người Xong Không Muốn Bồi Thường?
"Tiểu tử khốn kiếp! Làm lão phu phải đau đầu." Hổ Quan nhả rãnh trong lòng.
Hắn buồn bực không phải không có lý do, đổi lại một người khác, đổi một thân hoa lệ quần áo khác, hắn đã chẳng phải nhức trứng đau đầu, quản cái gì g·iết thù đệ đệ, hắn đã sớm một chút đem kiệu tám người khiêng đưa nhân gia rời đi, còn mất công ở đây đôi co làm gì.
Hừ! Quy cho cùng cũng chỉ vì vẻ bề ngoài nghèo kiệt xác của hắn.
"Ngươi không nguyện ý?"
Hổ Quan không mấy tin tưởng Trịnh Thiên lời nói, tiếp tục lên tiếng thăm dò.
Dù sao hắn cũng đã ra mặt cứ vậy vì một câu nói mà bỏ qua cho kẻ g·iết đệ đệ mình vậy hắn lâu nay uy quyền, lâu nay danh tiếng không có cũng được.
Bét nhất cho đến trước khi hắn tin tưởng thân phận của tiểu tử này 100%.
Đôi khi thân bất do kỷ a!
Trịnh Thiên ngửa mặt cười to, mắt rồng sắc lạnh nhìn Hổ Quan một cái, không sợ sệt tiến trước một bước, cất to tiếng: "Nguyện ý? Ngươi cho rằng ngươi là ai vậy?"
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói.
"Hổ Quan đúng không? Nếu không chúng ta làm một vụ cá cược đi. Cược xem kiếm của ngươi nhanh vẫn là tay của ta bóp nát tấm lệnh bài này nhanh."
Trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào cầm ra một tấm lệnh bài bằng gỗ, bên trên tấm lệnh bài còn điêu khắc số nhưng bị Trịnh Thiên ngay ngắn nắm chặt che giấu đi.
Hổ Quan trên kiệu nhìn thấy một màn này nhíu mày, hắn nhẹ giơ tay lệnh thuộc hạ hạ kiệu xuống. Hắn chắp tay sau lưng từng chút một bước đến trước người Trịnh Thiên.
"Tiểu tử, lão phu đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không có nắm bắt vậy đừng trách lão phu tiễn ba người các ngươi cùng nhau lên đường." Hắn vẫn muốn thử một chút.
Dù sao nhìn Trịnh Thiên một thân gầy gò lại đen nhám, nhìn đều không thấy hình bóng con của tiên nhân trên thân.
"Hổ Quan, bớt dông dài! có giỏi ngươi tiến thêm một bước, lão tử cũng không tin lão tử không g·iết được ngươi." Trịnh Thiên không sợ, khí thế mười phần nói ra.
Bất quá trong lòng của hắn gấp, một thân mồ hôi lạnh sớm toát ra bị quần áo che lấp.
"Chỉ là dùng một tia thần niệm của cha ta vào sâu kiến như ngươi thực có chút đáng tiếc." Trịnh Thiên tiếp tục nói ra.
Hắn biết chỉ cần bây giờ hắn chịu yếu thế một chút thôi, sợ rằng thân phận của mình sẽ bị Hổ Quan phát hiện vì vậy hắn mới kiên cường diễn một vở này.
Cáo mượn oai hùm!
Thẻ bài chỉ là thẻ phòng trọ, phổ phổ thông thông làm bằng gỗ bình thường cũng không phải pháp bảo tu tiên gì. Hắn là trong các quyển tiểu thuyết đọc qua, các thiên kiêu khi ra ngoài lịch luyện đều mang trên mình một tia phân thân của các trưởng bối, do thần niệm hay gì đó của bọn hắn hóa hình mà thành, để khi đám thiên kiêu kia có gặp nguy nan có thể qua một nạn. Hắn chính là mượn nhờ cái này cố sự để hù dọa Hổ Quan.
Trịnh Thiên tin tưởng luyện khí cảnh được đám dân chúng nghị luận hẳn giống với luyện khí cảnh trong các quyển tiểu thuyết hắn đọc qua, mạnh hơn phàm nhân rất nhiều nhưng chưa thể tu ra thần niệm hay thứ gì đó tương tự đồ vật, không cách nào nhìn rõ thực hư vật trong tay hắn đang cầm.
Lại cược tên Hổ Quan này hẳn biết phân thân cường giả là thứ gì đó đồ vật.
Cũng chỉ có làm như vậy, tạo ra cho mình vỏ bọc cường đại, có thế lực chống lưng mới có thể tay không tấc sắt dọa lui những kẻ như Hổ Quan này.
Những kẻ luôn luôn lấn yếu sợ mạnh!
Quả nhiên!
Hổ Quan nghe thấy Trịnh Thiên nói vậy về sau có chút cố kỵ, đứng im ở vị trí không lại tiếp tục tiến về Trịnh Thiên, gương mặt cao ngạo cũng biến mất đi ít nhiều.
Nói đùa!
Phân thân cường giả cho dù đến cảnh giới mà hắn luôn luôn ước mơ cũng chưa chắc có thể tạo ra, thần niệm vừa ra cho dù trăm cái như hắn cộng lại cũng không đủ cho một tia phân thân này ra tay. Hắn không sợ mới lạ...
Chỉ là bây giờ phải làm sao?.
Nỡ đắc tối với nhân gia người mất rồi!
Hổ Quan suy nghĩ một chút, lúc này mới chắp tay hướng Trịnh Thiên nói ra.
"Vị công tử này hẳn có gì đó hiểu lầm, ta chỉ đến thay mặt Thanh Hoa thành này cảm tạ công tử đã ra tay nghĩa hiệp, vì người nơi này mà trừ gian diệt ác, g·iết c·hết tên hỗn dịch Hổ Tào. Ta kẻ làm đại ca không biết dạy đệ đệ của mình, vốn hôm nay chính muốn đại nghĩa diệt thân nhưng không ngờ công tử xuất hiện, sớm một bước diệt trừ mầm họa, trăm sai vạn sai đều là ta sai, mong công tử bỏ qua."
???
Trịnh Thiên: "..."
Liền này?
Thái độ Hổ Quan so với trước đó thay đổi 180 độ, như hai người khác biệt tồn tại khiến Trịnh Thiên có chút thích ứng không có kịp.
Hổ Quan thái độ chuyển biến là do tin tưởng Trịnh Thiên lời nói, tin hắn là con của tu tiên giả hiện đang còn tu luyện trên Thiên Kiếm Môn, thậm chí hắn hoài nghi còn là cao tầng của môn phái. Biết về thần niệm dân chúng có không ít, nhưng tách thần niệm tạo ra phân thân gửi vào trong đồ vật lại nhiều không biết một, hơn nữa hắn còn biết chỉ có con em thế gia mới có thể nắm giữ đồ vật này. Vì vậy hắn sợ, sợ đắc tội với vị đại thần nào đó sau lưng Trịnh Thiên, sợ Trịnh Thiên nộ khí bóp nát thẻ bài vậy hắn hẳn xong đời.
Không có cách! Ai bảo người ta có thế lực lớn sau lưng đâu, khép nép nịnh bợ đã là gì, bảo Hổ Quan hắn quỳ bái cũng được nữa là.
Chỉ là hắn vẫn thắc mắc, Trịnh Thiên một bộ nhà quê nơi nào giống thiên kiêu con em thế gia... Àiii! Có lẽ hắn mắt chó coi thường người đi.
Hổ Quan nghĩ vậy nhìn một bên xác Hổ Tào, tên đệ đệ khốn nạn kia tý nữa thì kéo hắn cái mạng nhỏ theo vào. Tùy tiện đụng một chút cũng đụng đến một tôn đại thần, cũng may hắn trước đó chỉ là thử qua chưa làm gì quá phận, sự việc còn có thể vãn hồi.
"Hừ! C·hết đáng đời." Hổ Quan nghĩ như vậy, nhanh chóng nhìn về Trịnh Thiên cung kính nói ra, "Công tử trước đó có hiểu lầm mong người lượng thứ, nếu công tử không chê mời đến tệ xá nghỉ ngơi một chút cũng tiện đường chữa thương cho đồng bạn. Quan mỗ hèn mọn có cơ hội làm chủ tiếp đãi công tử coi như tạ lỗi với người."
Còn đâu phong phạm cường giả như lúc vừa ra sân, giờ đây chỗ nào đều thấy liếm cầu bộ dạng.
Cũng không trách hắn được, trách là trách Trịnh Thiên diễn quá giống mà thôi, y hệt với con em thế gia. Vì chỉ là người bình thường tuyệt đối sẽ không như vậy kiêu căng tự tin trước mặt Hổ Quan hắn. Đây là từng đi tu tiên đem đến cho hắn tự tin.
"Không cần! Chỗ của ngươi cũng xứng cho lão tử đến ở?"
Trịnh Thiên khinh thường nói ra.
Nói đùa, hắn còn sớm một chút muốn rời khỏi nơi này đâu. Cáo mượn oai hùm cũng không thể làm xằng làm bậy.
Vì vậy hắn nói tiếp: "Cút đi, chuyện hôm nay coi như kết thúc ở đây, sau này chớ để ta lại nhìn thấy bản mặt của ngươi."
Trịnh Thiên biết đây là bậc thang cho Hổ Quan cùng mình đi xuống, tiếp tục kéo căng sự tình thực không có cái kết tốt đẹp gì cho hắn.
"Vâng, vâng, nhất định." Hổ Quan như được đại xá, cười xoa xoa bàn tay không chút do dự quay người rời đi, cũng không như ban đầu cường điệu ở bên trên cỗ kiệu, hắn là xách quần lăn đi.
Tốt một đôi huynh đệ, không giống lông cũng giống cánh.
Đều là những kẻ co được dãn được người, những kẻ như thế mới dễ dàng sinh tồn ở đây.
Trịnh Thiên đánh giá cao Hổ Quan.
"Ài! Thực hâm mộ những kẻ sinh ra có cái nơi tốt gia tộc, nói đôi ba câu đã hù dọa được một người." Trịnh Thiên thầm than.
Từ thúc thì sớm c·hết lặng, nằm im trong ngực Trịnh Thiên mà hoài nghi nhân sinh.
Cmn! Còn có thể như thế diễn nha.
A Ngư từ đầu đến cuối cũng đều không lên tiếng, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm Trịnh Thiên.
"Đứng lại!" Bất chợt Trịnh Thiên lại hướng về phía Hổ Quan bóng lưng nói ra.
Hổ Quan: "..."
Từ thúc: "..."
Cmn, không phải bảo rời đi rồi sao.
Hổ Quan trong lòng trầm xuống, trong lo lắng bất đắc dĩ quay người lại.
"Công tử, không biết còn dặn dò gì." Hắn chắp hai tay cúi người, khiêm tốn hỏi ra.
"Không có việc gì nhưng đệ đệ ngươi đánh b·ị t·hương người của ta, không nghĩ nên bồi thường một chút hay sao?" Trịnh Thiên nói.
Cáo mượn oai hùm không nên làm quá phận nhưng cũng lên mượn nhờ cơ hội này đào chút đỉnh a. Dù sao phía sau hắn cũng có một cái thế lực cường đại giả đâu.
Không đào hơi phí phạm cơ hội lần này... Trịnh Thiên ý nghĩ vừa nảy số cách đây ít lâu.
Hắn cũng tin tưởng Hổ Quan sẽ không ngu ngốc tới mức vì một chút tiền tài mà liều mạng nhỏ của mình với hắn, nếu không uổng công Trịnh Thiên đánh giá cao tên Hổ Quan này.
Quả nhiên!
"Đương nhiên đương nhiên, công tử thứ tội, tuổi cao trí nhớ không tốt nên quên đi mất việc này." Hổ Quan thả lỏng một hơi, sau một lúc mới đưa ra một cái túi rất giống với cái của thôn trưởng lúc ở trên đảo.
Túi trữ vật nha.
"Ngài xem ở trong túi có hơn vạn viên huyền thạch, mười viên linh thạch cùng một ít đan dược chữa thương. Ngàn sai vạn sai đều do đệ đệ ta sai, đây đều là toàn bộ gia sản của ta mong công tử nhận lấy."
Dùng tiền tiêu tai, của đi thay người!
Hắn vì sao lại không vui vẻ đồng ý đâu? Một ít huyền thạch mà thôi, hắn một năm cũng kiếm được hơn nhiều. Xót cũng là xót linh thạch mười viên kia mà thôi, Mười viên thế nhưng là toàn bộ tích xúc của hắn trong năm năm gần nhất.
Nhưng không có cách nào khác, đưa cho thiếu gia của đại gia tộc huyền thạch? Người ta không đ·ánh c·hết ngươi mới lạ!
Không có thành ý nhận lỗi tặng quà a...
Trịnh Thiên nhận lấy túi trữ vật mừng rỡ không thôi nhưng càng để hắn vui mừng là linh thạch mười viên kia, nếu hắn đoán không lầm đây thế hẳn là vật cho tu tiên giả tu luyện a.
Trịnh Thiên thử một chút nhìn vào túi, quả nhiên rất giống với túi của trưởng thôn, đều không cần thần niềm cái gì đồ vật, chỉ cần ý nghĩ là có thể xâm nhập vào bên trong.
Bên trong chất đầy huyền thạch, lớn lớn nhỏ nhỏ giống các hồng ngọc ở thời hiện đại, đây là tiền chủ đạo của phàm nhân giới này.
Vạn viên không ít, để một nhà A Ngư sống một đời không lo cơm ăn áo mặc cũng không phải không thể.
Trịnh Thiên suy nghĩ một chút, trên tay đã nhiều hơn một hộp gấm làm bằng gỗ quý, chế tạo vô cùng tinh xảo. Mở ra bên trong có một tấm vải đỏ cẩn thận lót vào bên trên bề mặt, bên trên còn có mười viên đá trong suốt như thủy tinh ngay ngắn mà nằm. Hẳn đây là Linh thạch trong truyền thuyết đi.
Trịnh Thiên vui mừng cẩn thận cất hộp gấm vào lại trong túi trữ vật, lúc này mới lấy ra một lọ đan dược đưa cho Từ thúc uống, là chữa thương đan.
"Tốt! cút đi, lần sau chớ để lão tử nhìn thấy mặt của ngươi."
Làm xong hết hắn lúc này mới nhìn về phía Hổ Quan đuổi hắn đi, đồ vật đã đạt đến cũng không nhất thiết ở lại đây dây dưa tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Vâng, vâng, nhất định như vậy."
Hổ Quan cũng không ý kiến xoay người nhanh chóng rời đi.