Chương 15: Hổ Quan
"Ngươi nói có phải không, tiểu tử?"
Trịnh Thiên ôm Từ thúc cùng A Ngư bình tĩnh xoay người nhìn lại, chỉ là thấy cảnh vật về sau khóe miệng của hắn không kìm được giật một cái.
Quá khoa trương!
Chỉ thấy ở đó một cỗ kiệu quan vàng lộng ánh son, gỗ quý vải sang tám người khiêng vác, so với kiệu của hoàng đế đi vi hành trên phim ảnh còn cường điệu hơn không ít.
Giờ phút này ở bên trên là một nam nhân tầm bốn, năm mươi tuổi gì đó đang ngồi, hắn vóc dáng to lớn, mày rậm mai râu, so với Hổ Tào khác một trời một vực. Rất có phong phạm cường giả...
Trịnh Thiên không cần hỏi cũng đoán ra đây là ai. Ở cái Thanh Hoa thành này xưng vua xưng chúa, có thể khoa trương cường điệu như vậy ngoài Hổ Quan tên phế vật giới tu tiên kia ra thì còn ai?
"Hổ Quan?"
Bất quá Trịnh Thiên vẫn lên tiếng hỏi.
"Bái kiến Quan quán chủ."
"..."
"..."
Xung quanh người đều lên tiếng cúi chào, đều thay người trung niên kia trả lời câu hỏi của Trịnh Thiên.
Đúng là trẻ b·ị đ·ánh già ra mặt a!
"Là lão phu."
Trung niên kia cũng lên tiếng gật đầu.
"Các vị, Quan mỗ có chút việc nhà cần giải quyết, phiền các vị tránh đi một lát." Hắn hờ hững nhìn đám dân chúng nói ra.
"Vâng, vâng."
"..."
"Quan quán chủ cứ thong thả làm việc."
"..."
"Chúng ta cáo từ trước."
Một đám dân chúng như được đại xá, thở phào một hơi rời đi.
Hai kẻ quan sai cũng không ngoại lệ, bọn hắn còn đang lo Hổ Quan giận dữ về c·ái c·hết của Hồ Tào, giận chó đáng mèo g·iết c·hết bọn hắn đây, giờ nghe được như vậy không khác nào tránh được một kiếp, bọn hắn nhanh chóng muốn rời đi.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi c·hết!
"Hai người các ngươi ở lại!" Hổ Quan trên kiệu nhìn hai người quan sai nói ra.
Hai kẻ quan sai nghe vậy lòng đều chìm xuống, trong đầu lúc này đều chỉ hiện lên một từ. Xong!!
Bịch, bịch.
"Quan quán chủ, đệ đệ ngài c·hết không liên quan gì đến nhóm chúng ta, đều là do hắn g·iết, đều là do hắn..." Hai tên quan sai sợ hãi quỳ xuống, miệng liên hồi nói, tay liên tiếp chỉ chỉ Trịnh Thiên.
Phập, phập!
"Nhiều lời phế vật!"
Hai tên quan sai chưa nói hết câu âm thanh đã im bắt mà dừng, ánh kiếm lóe lên đầu và người đã tách rời, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.
Trịnh Thiên: "..."
Hắn nhìn thấy một màn này trong lòng chìm xuống đáy cốc, hắn biết mình cũng hẳn xong rồi. Vừa rồi một khắc kia theo hai tên quan sai quỳ xuống, một mực ngồi trên kiệu Hổ Quan trong tay đã nhiều ra một thanh kiếm, hắn cứ vậy ngồi ở đó cách không mà g·iết người.
Ngự Kiếm thuật!
Là ngự kiếm thuật trong truyền thuyết.
Trịnh Thiên trong đầu hiện lên một cái tên như vậy. Hắn vốn không biết Hồ Quan là ai, ra chợ về sau nghe đám người dân nghị luận mới biết một hai điều gì đó mà thôi.
Tu vi thấp bị tiên môn nào đó vứt bỏ, về sau ở Thanh Hoa thành này lập võ quán, thành vương thành tướng ngầm ở nơi này.
«Nghé con không sợ cọp!»
Trịnh Thiên trước đó còn thấy Hổ Quan rất bình thường, gọi là tu tiên giả nhưng lại không khác người thường là bao, nhìn càng giống như cao thủ luyện võ hơn là. Trịnh Thiên vừa còn đang nghĩ cách, hoặc là đánh ta sống ngươi c·hết một trận hoặc là đánh không lại vậy làm cách nào để thoát thân. Giờ khắc này hắn triệt để từ bỏ ý định này, hắn tin tưởng mười cái mình cũng đánh không lại Hổ Quan hoặc chỉ cần hắn dám quay người bỏ chạy vậy hắn sẽ giống hai cỗ t·hi t·hể không đầu ở kế bên kia.
Giờ khắc này trên người Hổ Quan tản ra một cỗ áp lực, cỗ áp lực này vô hình chung khiến Trịnh Thiên có chút hít thở không thông.
Sức mạnh quá chênh lệch!
Tu tiên giả cùng phàm nhân cứ vậy cách biệt?
Hổ Quan g·iết hai tên quan sai xong, lúc này mới nhìn Trịnh Thiên cười nói: "Tiểu tử, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, g·iết người xong cứ vậy muốn rời đi sao?"
Không được! Phải tỉnh táo trở lại... Trịnh Thiên cưỡng ép mình tỉnh táo trở lại, hắn bỗng cười to.
"Ha ha...
"Hổ Quan phải không? Có chút oai phong nha! Ngươi muốn thế nào? Giết ta sao?" Trịnh Thiên khép mắt cười mỉm nhìn về Hổ Quan.
Đằng nào cũng c·hết không bằng liều mạng diễn một phen.
"Giết người đền mạng! Không phải là một việc hết sức bình thường sao?" Hổ Quan nhìn Trịnh Thiên một cái, lúc này mới bình thản nói ra.
Trong lời nói của hắn không thấy được bất cứ điều gì, không giận dữ cũng không căm phẫn Trịnh Thiên vì đã g·iết đệ đệ của mình, ngược lại đâu đó có chút vui đùa ý từ.
Giống như... Giống như kẻ bề trên nắm giữ chơi đùa sinh mệnh của kẻ khác một dạng.
Là một k·ẻ b·iến t·hái!
Trịnh Thiên ý nghĩ.
"Ngươi g·iết đệ đệ của ta đáng lý ta g·iết cả nhà ngươi mới xem như lẽ phải, dù sao mạng đệ đệ ta cũng không phải nhỏ bé như các ngươi có thể so sánh. Bất quá lão phu là một người hiếu sinh, chỉ cần ngươi t·ự v·ẫn, hai kẻ ngươi đang bế kia lão phu có thể lưu lại mạng sống cho bọn hắn." Hổ Quan cười một tiếng bình thản nói ra.
Lạch cạch... Vừa nói hắn vừa vứt một thanh kiếm đến bên người Trịnh Thiên.
"..."
Một mạng của hắn đổi lấy hai mạng của A Ngư đám người... Trịnh Thiên yêu quý mạng bản thân mình hơn bất cứ thứ gì trên đời vậy mà lại sinh ra lưỡng lự quyết định.
Thật muốn hy sinh mình cứu lấy một nhà hai người A Ngư.
Trịnh Thiên nhìn về phía Hổ Quan vốn định đồng ý lúc, chỉ là thấy khuôn mặt đang nở nụ cười của Hổ Quan về sau đột nhiên làm hắn không thốt ra lời.
Hắn thấy nụ cười, ánh mắt mà Hổ Quan nhìn về phía mình giống sâu kiến một dạng không đáng để bận tâm vậy.
Là sâu kiến...
Vì cái gì còn phải dài dòng với sâu kiến như vậy?
Một kiếm đi ra không phải giải quyết mọi vấn đề rồi sao?
"..."
Vì cái gì mình vừa g·iết Hổ Tào thì Hổ Quan đã xuất hiện?
...
Vô số luồng suy nghĩ xuất hiện trong đầu của Trịnh Thiên lúc này, một cỗ cảm xúc dâng lên khiến Trịnh Thiên lạnh cả sống lưng.
Hắn vậy mà đi qua quỷ môn quan một lần...
"Xuýt chút nữa mắc lừa tên khốn kiếp này, mẹ nó!" Trịnh Thiên thầm may một tiếng.
Nếu hắn đoán không sai tên khốn Hổ Quan cũng sớm tại ở nơi này, thậm chí chứng kiến toàn bộ sự việc ở nơi đây, nhìn thấy toàn bộ quá trình Trịnh Thiên g·iết c·hết Hổ Tào nhưng hắn vẫn không có ý định can ngăn.
Vì sao a?
Không biết! Nhưng nếu suy đoán hắn là thật, cái này phải có bao nhiêu độc ác?
Nhìn người ngoài g·iết c·hết chính thân nhân của mình...
Lại nói, Hồ Quan tên này chắc chắn cũng đã nghe được hắn nói ra thân phận của mình, là con của tu tiên giả. Chính vì kiêng kỵ điều này nên hắn mới dài dòng thời gian như vậy, cốt lõi để thăm dò Trịnh Thiên lời nói thực giả. Cũng chỉ có như vậy mới lý giải vì sao Trịnh Thiên vừa g·iết Hổ Tào thì Hổ Quan đã xuất hiện, cũng giải thích vì sao Hổ Quan kéo dài thời gian như vậy.
Nếu vậy...
Trịnh Thiên rùng mình một cái.
Trịnh Thiên đoán nếu hắn thực nhặt lên thanh kiếm kia để t·ự v·ẫn vậy hai người A Ngư cùng Từ thúc hẳn sẽ c·hết theo hắn không thể nghi ngờ. Vì lúc đấy cũng là lúc Trịnh Thiên để lộ ra thân phận giả của mình.
Con tu tiên giả lại bị thế nhân ép c·hết, nói ra chắc sẽ có người cười ngất.
Bất quá để Trịnh Thiên vui mừng là, hắn vậy mà tìm được một đường sống sót. Chỉ cần không để lộ ra thân phận giả của mình, có lẽ bọn hắn sẽ sống sót qua ngày hôm nay.
Trịnh Thiên nghĩ là như thế.
Nghĩ là làm!
Trịnh Thiên khí thế bỗng tăng vọt, hai mắt không tự chủ kiềm chế tức giận nhìn chằm chằm vào Hổ Quan, hắn bỗng cười to như điên dại.
"Ha Ha... Ha ha ... Hổ Quan nhỉ? Chập chập, tốt một cái Hổ Quan."
"Haha, ngươi nghĩ ngươi là ai đây? Ép ta c·hết? Ha ha, Ngươi xứng sao?"
Trịnh Thiên tự tin mười phần.
Không cần biết suy đoán là đúng là sai, trước cứ mượn danh lão cha không biết họ kia ra hù Hổ Quan này một trận đã lại tính.
Nếu Trịnh Thiên suy tính là đúng vậy hôm nay bọn hắn sống rồi.
Đoán sai? C·hết cũng là, không có gì đáng sợ.
Hổ Quan trên kiệu nhìn một màn này có chút nhíu mày, từ thần thái đến tự tin đều không cho thấy tiểu tử kia nói lời giả.
"Thật là con của môn đệ Thiên Kiếm Môn?" Hổ Quan đắn đo suy nghĩ.
Hắn vốn chí cao ý lớn một lòng hướng đường tu tiên mà đi, chỉ là tư chất không đủ, tu vô số năm cũng chỉ dừng tại luyện khí ba tầng. Về sau nhụt chí, hắn trở về phàm trần chọn Thanh Hoa thành này làm nơi cư ngụ.
Hắn từ khi về phàm, mang danh tu tiên giả, luyện khí ba tầng làm chỗ dựa chả mấy chốc hắn đã xây dựng lên cả một cơ đồ. Quyền lực, tiền tài, địa vị, mỹ nhân cũng từ đó mà kéo đến.
Chỉ là hắn biết, tiên phàm hai giới không phải chỉ như vẻ bề ngoài, như kiểu không có quan hệ dính níu gì tới nhau, hắn biết ở trên cao luôn luôn có cường giả tông môn lặng lẽ quan sát các vương triều, lặng lẽ cai quản phàm quốc.
Nên hắn dù là luyện khí ba tầng cũng không dám quá ngang ngược phách lỗi, hắn sợ để các cường giả tông môn để mắt tới vậy hắn lại xong đời. Chỉ là người tính không bằng trời tính, Hổ Tào tên khốn kiếp kia quanh năm suốt tháng ỷ thế hắn mà làm sằng làm bậy.
Phàm nhân bên dưới, tu tiên trên đỉnh đầu, hắn bất đắc dĩ vì vinh hoa phú quý của mình mà muốn g·iết chính đệ đệ của hắn, vì đại nghĩa diệt thân a. Hôm nay chính là ngày đấy, hắn là muốn trong tối sai người g·iết c·hết Hổ Tào, trước là tạ lỗi với tiên môn sau là để tránh phiền phức cho mình, chỉ là không đợi hắn ra tay Trịnh Thiên đã thay hắn làm điều này.
Hắn g·iết thì không sao nhưng người khác g·iết đệ đệ hắn vậy thì cũng lấy c·ái c·hết ra mà đền bù.
Đây là logic cũng là tu tiên giả điểm cuối cùng kiểu ngạo của hắn.
Chỉ là hắn không ngờ tiểu tử nhìn như quê mùa kia lại nói mình là con của tu tiên giả, hắn thực có chút không tin tưởng nhưng bao năm sống cẩn thận hắn lại không muốn mạo hiểm. Bất đắc dĩ hắn muốn ra thử lời thực hư một chút lại tính sau.
Hắn ban đầu dùng ngự kiếm chém g·iết hai tên quan sai chính là muốn nhắc tiểu tử kia một chút về sức mạnh của mình. Đối với ta, g·iết ngươi chỉ là việc hết sức nhẹ nhàng mà thôi.
Về sau lại ném ra thanh kiếm kia để xem tiểu tử này thái độ. Cầm lên chứng tỏ hắn thân phận là giả, con tiên nhân ai đời lại bị một kẻ như hắn ép c·hết? Lại chỉ vì hai kẻ phàm trần...
Nếu không cầm?
Vậy thì thôi, hắn tiếp tục làm vua xứ mù, còn nhân gia tiếp tục đi đường độc mộc chứ sao. Nước sông không phạm nước giếng... Đây chính là bao năm nay chân lý sống của Hổ Quan hắn.
Chỉ là...