Chương 17: Kim Ngư Thôn Bị Diệt.
Trịnh Thiên nhìn bóng Hổ Quan biến mất phía xa, lúc này mới xoay mình dẫn hai người Từ thúc đi thuê một cỗ xe ngựa, hắn muốn nhanh chóng rời đi Thanh Hoa thành này.
Thế sự vô thường, tốt nhất cứ nhanh rời khỏi nơi này lại nói.
Trên xe ngựa, Trịnh Thiên cảm thán không thôi.
"Thảo nào các nhân vật chính trong các quyển tiểu thuyết mạng kia lại thích c·ướp b·óc như vậy."
"Đã nghiền nha!"
Cầu phú quý trong nguy hiểm, quả nhiên không sai. Chuyển đi Thanh Hoa thành này quả thực cửu tử nhất sinh nhưng thu hoạch lại cho người ta ngoài ý muốn kinh hỷ.
Vạn viên huyền thạch, mười viên linh thạch.
Làm cả đời cũng chưa chắc kiếm ra số tiền này, Trịnh Thiên lần đầu lừa gạt c·ướp b·óc thỏa thỏa vui sướng trong lòng.
"Trịnh Thiên, ngươi thực là lợi hại, thực để ta ngước mắt mà nhìn." Từ thúc sau khi ăn xong đan dược chữa thương bệnh tình chuyển tốt lên nhiều, trên xe ngựa không tiếc lời khen.
"Nếu ta không biết thực hư còn tưởng ngươi nói là thật đâu, ha ha."
"Ca ca, ngươi là lợi hại nhất, hi hi." A Ngư cũng vui vẻ.
"Đầu óc của tên Hổ Quan này không được tốt nên ta mới có thể đắc thủ. Chỉ là loại người này vừa có thực lực lại co được giãn được, là một cái nhân vật có tâm cơ. Ngay cả thân nhân cũng muốn g·iết c·hết chỉ vì vinh hoa phú quý của mình, không phải thứ tốt lành gì, loại người này chúng ta tránh được bao xa thì tránh.
Từ thúc, về sau tốt nhất đừng lại tới Thanh Hoa thành này buôn bán, tránh cho kẻ này trả thù."
Trịnh Thiên sờ đầu A Ngư dặn dò Từ thúc.
"Được ta biết rồi." Từ thúc gật đầu.
Hắn đương nhiên biết điều này, lừa người một lúc nhưng khó có thể lừa cả đời.
Trịnh Thiên lại hỏi: "Phải, Vết thương của người thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, viên đan dược kia quả nhiên lợi hại, ta ăn vào về sau v·ết t·hương các thứ đều như tự biến mất một dạng vậy." Từ thúc nói.
"Vậy thì tốt rồi." Trịnh Thiên cười.
"Từ thúc, ở đây có chín ngàn huyền thạch, ngài cầm lấy phân phát cho dân làng một ít, số còn lại chính ngài cất giữ chăm lo cho A Ngư cùng gia gia."
Hắn vừa nói vừa phân huyền thạch ra một cái rương.
"Ngươi muốn rời đi sao?" Từ thúc nghe vậy sững người hỏi ra.
"Ca ca, ngươi muốn rời xa bọn ta để đi sao?" A Ngư đôi mắt to tròn bên trong còn ẩn ẩn hơi nước cũng hỏi theo.
Hiển nhiên trải qua lần này, Trịnh Thiên trong lòng nàng biến lên càng to lớn.
"Ca ca rời đi tìm gia đình của mình, đợi ca ca tìm được lại về thăm tiểu Ngư." Trịnh Thiên vuốt nhẹ tóc nàng chiều chuộng nói ra.
"Ca ca, hứa đi." A Ngư đưa đôi tay nhỏ của mình lên Trịnh Thiên nói.
"Ca ca hứa."
"Tiểu Thiên, bao giờ ngươi rời đi." Từ thúc lại hỏi.
"Đợi đưa thúc thúc cùng A Ngư về làng ta lại rời đi." Trịnh Thiên trả lời.
Nói thực hắn ở bên gia đình A Ngư tuy chỉ thời gian ngắn nhưng chẳng hiểu vì sao thực coi nơi này là nhà của mình, những người ở đây là thân nhân của hắn.
Chính vì vậy khi nhìn thấy Từ thúc b·ị đ·ánh hắn mới phẫn nộ như vậy.
Hắn thực rời đi là không nỡ nhưng hắn vẫn phải rời đi, dù sao hắn còn có việc mà bản thân mình muốn làm.
o0o
Một ngày đường cứ vậy đi qua, xe cũ đường quen thoáng chốc đã về gần đến làng.
A Ngư biết sắp phải xa Trịnh Thiên một mực ôm cổ hắn không rời, dù là trong lúc ngủ. Trịnh Thiên cùng Từ thúc thì trò chuyện với nhau đôi chút, chủ yếu là Trịnh Thiên dặn dò một chút các kiến thức khoa học, đợi hắn rời đi đảm bảo cho gia đình A Ngư cùng dân làng kinh doanh buôn bán qua được dễ dàng.
Híiiiiíi....
Rầm rầm.
Xe ngựa đột nhiên dừng gấp làm chảo đảo cả xe.
"Phu xe, chuyện gì xảy ra?" Trịnh Thiên bên trong xe sớm nhất ổn định hỏi ra.
"Đại nhân, là..." Phu xe bên ngoài hoảng hốt không thốt lên lời.
Trịnh Thiên nhíu mày bế theo A Ngư rời khỏi xe ngựa, theo sau là Từ thúc, chỉ là ra đến bên ngoài cả đám như c·hết lặng không thốt lên lời.
Nơi đó vực sâu không đáy, rộng vài chục dặm có hơn cây cối xung quanh tan hoang tản mát, khắp nơi đều là bụi mù, giống một mảnh hỗn độn không còn thứ gì, giống như nơi này vừa trải qua một trận t·hiên t·ai hủy diệt. Ở nơi đó cây đốt thành than, vương vãi khắp nơi toàn là trò tàn đốm lửa.
Tan hoang, tiêu điều!
Trịnh Thiên c·hết lặng nhìn một màn này, Từ thúc phía sau không biết vì sao lại khụy gội mà quỳ, đôi mắt vô hồn thất thần mà nhìn phía về vực thẳm. A Ngư lại không biết gì chỉ đứng ở đó tò mò nhìn quanh.
Chỉ là Trịnh Thiên cùng Từ thúc biết, tính đoạn đường đi thời gian vậy băng qua vực thẳm này lại chính là làng của bọn hắn. Lúc đi thì bình thường lại chỉ quá hai ngày tất cả đều trở lên tan hoang.
Vì cái gì?
Không ai biết nhưng biết chắc Kim Ngư thôn gặp chuyện mất rồi.
"Đi, đi vòng qua xem sao." Trịnh Thiên quyết đoán.
"Đại nhân, ta..." Phu xe lại lương lữ không muốn đi.
Nói đùa! Nhìn là biết nơi này hẳn là vừa gặp qua chuyện gì đó kinh khủng, đi tiếp có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Điên mới đi nha!
"Cỗ xe ngựa này ta mua, ngươi tự mình về trước đi."
Trịnh Thiên không chút do dự ném ra một đống lớn huyền thạch, kéo theo A Ngư cùng Từ thúc lên xe ngựa, đánh xe rời đi.
Phu xe ngơ ngác nhìn xe ngựa của mình rời đi có chút thất thần, bất quá nhìn đến đống lớn huyền thạch tâm lại nở ra hoa. Cả trăm huyền thạch đâu, mua mười cái xe ngựa cũng được nha.
Trên xe ngựa.
"Tiểu Thiên... Chuyện này..." Từ thúc trong ngôn ngữ có chút lo lắng.
"Từ thúc, người trước bình tĩnh, còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Chỉ hy vọng..."
Trịnh Thiên an ủi, chỉ là không dám thốt ra làng chưa bị diệt kia đi.
Đều là người lớn, nhìn đều biết, đều đoán được làng của mọi người hẳn là xảy ra chuyện gì đó kinh khủng rồi.
Vì sau mấy chục dặm hố sâu kia vốn trước đó chính là thôn của dân làng. Kim Ngư thôn.
"Thúc thúc, các ngươi làm sao vậy?" A Ngư tò mò hỏi.
"Không có gì A Ngư, ngươi ngủ một giấc đi, đợi tỉnh dậy hẳn sẽ đến làng." Từ thúc trong mắt ẩn ẩn lo lắng an ủi A Ngư.
"Vâng."
"Thực mong nhanh về đến nhà để gặp gia gia nha, hì hì."
A Ngư ngây thơ cười cười, lúc này cũng im lặng nằm xuống th·iếp đi.
Bầu không khi trên xe trầm mặc hẳn xuống.
Người lớn đều biết, e rằng gặp lại gia gia, gặp lại dân làng là điều khó có thể được.
Chỉ hy vọng đi...
o0o
Trịnh Thiên đánh xe ngựa băng qua rừng núi, lách qua vực sâu, mãi mất hơn hai ngày mới đến được bên kia địa điểm.
Híiiii.
Xe ngựa dừng lại
Chỉ thấy một mảnh biển cả, hai bên cây cối tươi tốt, phong cảnh vẫn vậy, chỉ là nơi nào còn bóng dáng Kim Ngư thôn?
Sớm đã là vực sâu không cuối.
Trịnh Thiên c·hết lặng.
Từ thúc ôm trên mình A Ngư cũng thấy một màn này, theo hai bên gò má lệ nhẹ tuôn rơi. Chỉ là không dám thành tiếng sợ đứa bé biết chuyện gì mà khóc đến thương tâm.
"Thúc thúc, ngươi vì sao lại khóc?"
"A là biển nha, còn có cây dương dương nữa, về đến làng rồi." A Ngư trên người Từ thúc khó hiểu nói ra.
Vẫn là nơi thân quen với nàng, chỉ là không thấy phía xa xa trước đó mấy ngôi nhà bóng dáng đâu nữa.
Làng của nàng đâu rồi?
Không biết vì sao, đột nhiên nàng có một dự cảm xấu, đôi mắt to tròn trực lệ rơi ra.
"Thúc thúc, làng mất rồi... Oa... Gia gia cũng... Oa... Không thấy nữa!"
"Gia gia..."
"Gia gia.."
"..."
"Oa...Oa."
Từ thúc nghe tiếng A Ngư, thâm tâm kìm nén cũng không giữ lại được, hắn quỵ gối ôm chặt lấy A Ngư rống to mà khóc.
"Phụ thân!"
"Người đâu rồi."
"Người ra đi, ra đi... Ra đi, ta đi nấu cơm cho người a."
"Phụ thân..."
Từ thúc cứ vậy khóc to như một đứa trẻ, đến mức ngực nát tâm đau mà ngất đi. Để lại nơi đó A Ngư khóc nức nở đòi tìm gia gia.
Trịnh Thiên nhìn một màn này cũng trầm mặc không thốt ra lời, hai tay nắm chặt máu đỏ sớm đã chảy ra ngoài.
Hắn không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, hắn không biết vì cái gì lại xảy ra chuyện này nhưng hắn thề, hắn thề nếu biết tại sao, biết được ai làm việc này, dù là c·hết hắn cũng cho những kẻ này chịu gấp trăm gấp ngàn lần hậu quả bọn hắn gây ra đối với dân làng, đối với những người hắn mới coi là thân nhân này.
Khốn kiếp!
"Ca ca, oa... Thúc thúc lại ngủ rồi. Oa... Ta không thấy ngôi làng, cũng không nhà ta cùng gia gia...Oa..." A Ngư thấy Từ thúc ngất đi, mặt đầy hạt lệ chạy đến bên người Trịnh Thiên vừa khóc vừa nói.
"Ngoan A Ngư, gia gia lên thiên đàng rồi, đó là một nơi tốt, không có việc gì đâu." Trịnh Thiên ôm lấy A Ngư an ủi nàng.
Hắn biết giờ không phải lúc hắn thể hiện ra tức giận của bản thân, hắn cần làm chỗ dựa, cần trở thành một người vững chắc cho Từ thúc cùng A Ngư dựa vào.
Hắn không biết vì sao lại cảm thấy có lỗi về mình. Giống như... Giống như đám nhân vật chính trong các quyển tiểu thuyết đi đến đâu ở đó xảy ra chuyện vậy.
...