Chương 14: Giết Người Xong Lại Muốn Đi?
Vừa hay Trịnh Thiên không biết Hổ Quan này là ai, chỉ là vừa rồi nghe dân chúng xung quanh nghị luận mới biết được một hai về hắn. Trịnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thả lỏng cơ thể của mình.
Quả nhiên!
Hổ Tào mừng rỡ không thôi, hắn nhìn thấy Trịnh Thiên tên kia ánh mắt dịu lại, toàn thân trước đó tản đầy sát khí giống như mãnh hổ một dạng trực chờ lao vào cắn xé hắn.
Bây giờ thì tốt rồi!
"Quả nhiên đại ca danh tiếng vẫn là tốt nhất, chó má gì phải tập luyện võ công." Hổ Tào khinh bỉ suy nghĩ một chút, lại khinh thường nhìn về phía Trịnh Thiên nghĩ.
"Quả nhiên con người đều vậy, vì tiền bạc, danh tiếng, mỹ nhân mà chịu hạ gối quỳ phục. Hừ! Đợi ngươi thuần phục, lão tử sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần hôm nay ta phải chịu đựng."
Hắn nghĩ Trịnh Thiên vì sợ đại ca nên ánh mắt mới hòa hoãn trở lại. Đợi về sau đến Mai Xuân phường thực tốt lôi kéo một chút, đợi Trịnh Thiên gia nhập Quan Thiên Quán lại trả thù sau.
Nghĩ là vậy nhưng khuôn mặt của Hổ Tào cũng không như suy nghĩ bẩn thỉu của mình, hắn tươi cười hơn hoa từng bước đi đến trước mặt Trịnh Thiên chào hỏi: "Tiểu huynh đệ không sai, võ công rất cao cường, ngoài đại ca ta ra ngươi là đệ nhất cường giả ta từng gặp qua. Thực là long trung nhân phụng người, thực để Tào mỗ hôm nay được mở rộng tầm mắt." Hổ Tào luyên thuyên không thôi, "Ha hả... Tiểu huynh đệ không chê chúng ta liền đi kết bái cái huynh đệ, nguyện làm một chén không say không về."
..
"Co được giãn được, tốt một cái âm hiểm xảo trá người." Trịnh Thiên nhìn Hổ Tào luyên thuyên không thôi đánh giá.
...
Hổ Tào treo lên danh nghĩa đại ca Hổ Quan, lại nhìn Trịnh Thiên biểu lộ hiền hòa càng an tâm tươi cười đi đến trước mặt Trịnh Thiên,"Phải! Còn chưa biết hiền đệ gọi là gì?"
Trịnh Thiên: "..."
Dân chúng: "..."
Phi, Da mặt quá dày!
Còn chưa biết tên nhau đã một câu hiền đệ, hai câu hiền đệ.
"Tên ta?" Trịnh Thiên mỉm cười nhìn Hổ Tào gần ngay trước mặt, hắn đột nhiên vươn tay bóp lấy cổ của Hổ Tào, "Ngươi cũng xứng biết?"
"Ngươi?!"
Hổ Tào giật mình, cả người vùng vẫy trên không, quơ quơ cánh tay vu vơ dường như muốn thoát ra khỏi Trịnh Thiên trảo thủ, chỉ là Trịnh Thiên tốc độ quá nhanh, lực tay cũng rất mạnh, hắn làm cách nào đều không thể thoát ra nổi.
"Vô sỉ!" Hổ Tào trong miệng nghẹn ngào gầm thét.
Vốn tưởng lấy danh tiếng của đại ca mình dọa sợ tiểu tử kia, nhưng tên khốn kiếp này cứ vậy trơ tráo hùa theo khiến hắn có chút buông lỏng cảnh giác đi tới gần.
Đổi lại trước đó hắn tuyệt sẽ không đi qua, nhưng Trịnh Thiên sau nghe tên Hổ Quan liền thở dài buông lỏng, cảnh cảnh tỏ ra lui ý cầu hòa a.
Giờ phút này Hổ Tào trong lòng chỉ có thể thốt lên một câu: "Ngươi vô sỉ!"
Phải!
Trịnh Thiên là thật tỏ ra như vậy bộ dạng.
Hắn vừa rồi lấy lôi âm cách làm mà g·iết người, đều nhờ đám người này chủ quan khinh thường hắn mà đắc thủ, chỉ vì hắn nhìn yếu đuối cùng quê mùa. Đổi lại nếu đám nô bộc kia biết Trịnh Thiên thực lực, năm tụ làm một cùng tiến cùng thối, lúc đó Trịnh Thiên khó mà dễ dàng như vậy hạ sát thủ, muốn g·iết hết đám nô bộc e rằng cũng phải khổ chiến một màn.
Mà trước đó ăn một ghế vào đầu, Trịnh Thiên biết Hổ Tào cũng không đơn giản, muốn g·iết hắn hẳn phải tốn ít sức lực cùng thời gian. Lại nghe dân chúng nghị luận, Hổ Quan hẳn là cái người không dễ đối phó nên Trịnh Thiên muốn lấy nhanh nhất thời gian g·iết c·hết Hổ Tào, tranh thủ thời gian để rời đi.
Vì vậy Trịnh Thiên thuần gió mà tỏ ra quy hòa dáng vẻ, đợi lại chính là thời khắc này.
Còn về gia nhập? Người có tâm hòa nhưng kẻ đến không thiện, hòa giải kết quả của hắn hẳn sẽ không mấy tốt đẹp a.
...
...
Dân tình xung quanh chợ cũng hoang mang đến cực độ, diễn biến đánh nhau quá nhanh khiến bọn hắn thích ứng không có kịp. Từ đánh ngươi sống ta c·hết đến hóa thù làm bạn, xưng hô hiền đệ này nọ chớp mắt một cái chỉ thấy thanh niên da đen một thân gầy gò ốm yếu, trên đầu còn loáng thoáng máu chảy kia đang nắm lấy cổ Hổ Tào, xách hắn như con gà một dạng cố định trên không trung.
Diễn biến quá nhanh! Quá đặc sắc rồi!
"Ngươi không thể g·iết ta được, đại ca ta là tu tiên giả a." Hổ Tào cổ bị bóp chặt cố gắng khàn giọng nói ra.
Hắn vẫn cố lôi kéo đại ca mình vào để Trịnh Thiên biết khó mà lui.
"Ngươi nếu g·iết ta cả ngươi lẫn hắn cùng con bé kia sẽ đều c·hết theo ta." Vùng vằng trên không trung Hổ Tào cả mắt đỏ ngầu cố gắng thốt vội ra câu, vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Từ thúc cùng A Ngư, "Tiểu huynh đệ nghe ta, thả ta ra, ngươi rời đi, từ nay nước sông không phạm nước giếng không phải được rồi sao?"
"Ha ha... Đại ca ngươi?"
Trịnh Thiên cười lạnh nhìn hắn.
"Quên nói cho ngươi biết, cha ta cũng là tu tiên giả, hiện đang còn tu luyện trên Thiên Kiếm Môn đâu. Đại ca ngươi lại là cái thá gì?" Trịnh Thiên lớn tiếng khinh thường nói ra.
Âm thanh không thấp, đủ toàn bộ cái chợ xung quanh người nghe thấy.
"..."
"Cái gì? Cha hắn lại là tu tiên giả."
"..."
"Quả nhiên ta nghĩ không sai, nếu không ai dám đắc tội với Quan quán chủ?"
"..."
Vô số lời to nhỏ từ dân chúng xung quanh truyền đến.
"Cái gì? Ta... Không tin... Ngươi tuyệt Không... Thể... Thể g·iết ta..." Hổ Tào nghe vậy trừng to đôi mắt nhìn Trịnh Thiên, hắn có chút c·hết lặng trong vô thức giãy dụa muốn thoát ra vì Trịnh Thiên trước đó thả lòng bàn tay, bây giờ đã thêm sức bóp nghẹt cổ của hắn.
Trịnh Thiên là nghe thấy xung quanh âm thanh nghị luận, lúc này mới không chút do dự ra sức bóp nát cổ của Hổ Tào.
Răng rắc!
"Kiếp sau nhớ chớ có động vào ta."
Nghĩ Trịnh Thiên tha mạng cho hắn? Haha kiếp sau lại mơ tiếp.
Trước không nói tha hay không, hắn chỉ tin tưởng dù hắn thả ra Hổ Tào kết cục cũng không khác với g·iết bao nhiêu. Lấy dân chúng nghị luận Hổ Quan tính cách, hẳn là bao che khuyết điểm người. Thả hay không thả đều không có khác biệt, đều sẽ bị Hổ Quan trả thù vậy nên hắn mới g·iết c·hết Hổ Tào trước lại tính.
"Chỉ hy vọng câu nói kia khiến hắn sợ hãi không dám vong động." Trịnh Thiên ý nghĩ.
...
"A... Giết người rồi! Nhanh nhanh báo quan sai."
"..."
"Bớ người ta có kẻ g·iết người."
"..."
Đám dân chúng nhìn thấy Trịnh Thiên thật g·iết Hổ Tào lập tức rơi vào hỗn loạn, từng tiếng sợ hãi hô vang. Mặc kệ lời Trịnh Thiên nói là thật hay giả, mặc kệ hắn có phải con tiên nhân hay không trước cứ gọi quan sai lại nói, tránh cho liên lụy đến bọn hắn những kẻ bình thường này.
Trịnh Thiên nhìn đám dân chúng như ong vỡ tổ khinh thường không thôi.
Kẻ yếu bị ức h·iếp, bị chà đạp thì tụ tập xem kịch, đến lượt kẻ có quyền thế c·hết thì đùn đẩy sợ tai bay vạ gió. Con người chính là như thế, lấn yếu lại sợ mạnh.
Hắn lười để ý đám người, đi về phía Từ thúc cùng A Ngư nhìn xem hai người.
"Ca ca, ngươi thật lợi hại!" A Ngư ngước nhìn Trịnh Thiên tràn ngập ngưỡng mộ, trong đôi mắt không thể dấu đi sùng bái chi sắc.
Trịnh Thiên mỉm cười nhẹ nhàng vuốt tóc A Ngư một cái cũng không đáp lại nàng, hắn nhìn Từ thúc một thân thảm thương nói: "Từ thúc, ngài vẫn ổn chứ?"
"Tiểu Thiên, ta không sao, đừng để ý đến ta, ngươi mang theo A Ngư nhanh rời khỏi nơi này đi." Từ thúc gắng gượng nói.
Hắn tuy b·ị đ·ánh thảm thương nhưng vẫn chưa đến mức b·ất t·ỉnh nhân sự, mọi chuyện ngoại giới hắn vẫn biết, vẫn nghe thấy được một hai. Hắn biết bọn hắn gặp rắc rối lớn cũng biết Trịnh Thiên không phải cái gì con tiên nhân cả.
Nói đùa, con tiên nhân ai lại đi hỏi sự tích tiên nhân.
Cả đêm qua hắn còn thắp đèn tâm sự dạy cho tiểu tử này một khóa Thiên Kiếm Môn cố sự đâu.
Có cái chùy lão cha ở Thiên Kiếm Môn tu luyện... Vì vậy hắn mới lo lắng kêu Trịnh Thiên đem A Ngư rời khỏi nơi này, mặc hắn ở lại tránh cho Trịnh Thiên thêm vướng víu.
Chỉ cần Từ Ngư có thể sống là tốt rồi!
Trịnh Thiên cũng biết Từ thúc đang suy nghĩ gì nhưng nếu hắn muốn chạy thực không cần phải ở lại đây dài dòng.
Hắn làm người vẫn phân biệt được trái phải rõ ràng, có ân trả ân, có oán trả oán.
Gia đình A Ngư có ân với hắn, không những cứu hắn một mạng mà còn đối xử với hắn như người nhà, vì vậy dù biết ở đây rất nguy hiểm nhưng hắn vẫn bồi tiếp Từ thúc nhóm người.
Hơn nữa hắn một khi chạy vậy hắn hẳn sống không được bao lâu. Vì khi đó thân phận con tu tiên giả của mình triệt để bại lộ, lúc đó ngay cả ra cửa thành tư cách hắn hẳn cũng không có.
"Từ thúc không có việc gì! Ta cõng các ngươi rời đi." Trịnh Thiên vừa nói vừa đỡ Từ thúc ngồi dậy, không cho Từ thúc cơ hội từ chối mang hắn vào ngực, lại kêu A Ngư trèo lên người lúc này mới đứng dậy muốn rời đi.
Vừa lúc có hai tên quan sai ép sát lại người, tiến đến trước Trịnh Thiên lễ phép nói ra: "Vị công tử này không biết có thể theo chúng ta một chuyến hay không?!"
Hiển nhiên lời Trịnh Thiên nói lúc trước rất có lực chấn nh·iếp, bọn quan sai này vì e ngại thân phận của hắn mà lễ phép thái độ.
"Ngược lại bây giờ đến thật nhanh nha." Trịnh Thiên trào phúng.
Hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra đám người này hẳn đã sớm tới nơi này, mặc kệ là tới trước Trịnh Thiên vẫn là tới sau hắn, bọn quan sai này đều không có ý định muốn nhúng tay vào cuộc chiến này. Ngược lại vừa hay Trịnh Thiên tới, mượn nhờ hắn xử lý Hổ Tào nhổ đi cái gai trong mắt bọn chúng, còn ngược lại Trịnh Thiên không tới hoặc bị g·iết vậy coi như không có gì, đợi Hổ Tào g·iết người xong bọn hắn lại đến dọn dẹp hiện trường cũng không muộn. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến bọn hắn.
"Cút đi! Trước khi ta sát giới."
Trịnh Thiên khuôn mặt lạnh băng nhìn hai kẻ này, uy nghiêm không lẫn quát lên.
Hắn không ưa thích cùng đám người này chung đụng một chỗ.
Sợ mạnh lấn yếu!
Đã mượn danh con của tu tiên giả vậy hắn cũng không ngại diễn thêm một chút, mượn nhờ người cha không biết đến của mình kia ra hù đám người này.
"Chuyện này..." Đám quan sai quả nhiên lưỡng lự.
Bọn hắn thực sớm tại nơi này từ lâu chỉ là không hiện ra mà thôi. Mặc kệ là Trịnh Thiên vẫn là Hổ Tào bọn hắn đều không thể nào trêu chọc vào. Hổ Tào là em của Hổ Quan còn Trịnh Thiên không quản hắn có phải là con của tiên nhân hay không, chỉ riêng về lực chiến của Trịnh Thiên cũng không phải bọn hắn tôm tép quan sai có thể đụng vào . Hổ Tào c·hết bọn hắn vui mừng nhưng nghĩ đến nộ hỏa của Hổ Quan, bọn hắn gánh chịu không được nên bất đắc dĩ mới phải ra mời Trịnh Thiên về nha phủ một chuyến.
Mặc kệ Trịnh Thiên có hậu trường như hắn nói hay không, trước hết mời về lại nói. Có Trịnh Thiên ở đó vậy Hổ Tào c·hết sẽ không liên quan gì đến bọn hắn, nếu không có hậu trường vậy thì lấy mạng đền mạng, mà thật có hậu trường cường đại vậy trách phạt xuống nồi cũng là do quan trên cõng, liên quan gì đến bọn hắn?
Quan Huyện: "..."
"Các ngươi thật là những binh lính tốt của ta, ta nên tạ ơn cả nhà các ngươi a!"
Hai người quan sai lưỡng lự một chút nhưng cuối cùng vẫn là nhường đường cho Trịnh Thiên rời đi.
Không có cách, đánh không lại tên tiểu tử này nên chỉ đành có cách cho hắn rời đi, về sau Hổ Quan nộ hỏa hướng cho quan trên cõng là được rồi.
Liên quan đến bọn hắn cọng lông!
Trịnh Thiên thấy đám quan sai nhường đường cũng không do dự ôm Từ thúc cùng A Ngư rời đi, đám quan sai dù sao cũng là người bình thường, lấy hắn thực lực lại bịa ra thân phận hù dọa đám người này là dư sức.
Giờ phút này hắn cần tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này thật nhanh, tránh cho Hổ Quan tìm tới cửa.
"Giết người xong lại muốn rời đi?!"
Trịnh Thiên đi vài bước bỗng dừng lại, một âm thanh khiến hắn cảm thấy rùng mình lạnh toát cả sống lưng truyền đến.
"Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, ngươi nói đúng không tiểu tử?"