Chương 13: Giết Hổ Tào
"Ai đó nhanh đi gọi quan sai, có đánh nhau rồi..." Có người lớn tiếng kêu.
"Gọi cái gì mà gọi, đây là Hổ Tào, em của Hổ Quan, ngươi dám báo sao?"
Một người khác lên tiếng.
"Cái gì? Là em của Quan quán chủ?
"..."
"..."
"..."
Giờ phút này ở giữa chợ, một đám đông bu kín lấy nhìn xem cuộc vui. Một đám nô bộc cao lớn cởi trần đang không ngừng đ·ánh đ·ập một trung niên khác.
Người b·ị đ·ánh là Từ thúc, Từ Tương!
Bên cạnh còn có một thanh niên mặt hoa da phấn đang không ngừng chửi bới.
"Con mẹ mày! Ai cho ngươi lá gan làm b·ị t·hương thú cưng của ta? Muốn c·hết!"
Bộp...
Mắng chửi hắn cũng không quên bồi thêm vài sút lên người Từ thúc.
Hắn là Hổ Tào em trai của Hổ Quan, cũng chính là kẻ cầm đầu đám người đang đánh này.
Nghe nói Hổ Quan trước đây từng đi tu tiên nhưng do tư chất thấp kém nên từ bỏ giữa chừng, về sau ở Thanh Hoa thành này chiêu sinh môn hạ thành lập võ quán.
Thế giới phàm nhân, tu tiên trên đỉnh đầu, dù là người kém cỏi nhất giới tu tiên thì ở phàm quốc cũng đủ xưng vương xưng bá một vùng. Hồ Quan chính là một ví dụ điển hình, hắn chỉ là nho nhỏ luyện khí kỳ nhưng ở Thanh Hoa thành này lại chính là vương giả, ngay cả quan sai đều không dám làm gì với hắn. Hổ Tào chính là dựa vào danh tiếng tu tiên của đại ca mình mà ngang ngược phách lối không có coi vương pháp ra gì, thường xuyên ức h·iếp kẻ yếu, bắt nạt dân lành, người già hay trẻ nhỏ hắn đều không buông tha, đủ thứ xấu xa bệnh hoạn trên đời hắn đều làm ra nhưng quan sai trước đó đến nay đều nhắm mắt mà cho qua chuyện.
Không có cách! Ai bảo người ta có anh trai đi tu tiên đâu?
"Oa...Oa... Ca ca, thúc thúc bị đám người xấu đánh a." A Ngư ôm chặt cổ Trịnh Thiên nhận ra người b·ị đ·ánh, sợ hãi khóc lên.
Trịnh Thiên cũng nhìn thấy người b·ị đ·ánh kia là Từ thúc, không chút do dự mang theo A Ngư nhanh chóng xông vào đám người. Vì hắn thấy lúc này, Hổ Tào tên súc vật kia đang cầm lên một thanh ghế gỗ định đập Từ thúc.
"Con mẹ mày! Dám làm lão tử không vui, muốn c·hết?!"Hồ Tào dơ lên thanh ghế gỗ dùng hết sức lực mà đập xuống, "Lão tử toại nguyện cho ngươi, đi c·hết đi!"
Hổ Tào hắn là muốn g·iết người.
Con người ở đây sinh mệnh cứ như vậy mong manh, làm người không vui một chút cũng chính là lấy cái mạng của mình ra mà đền bù. Không ai quản, không ai quan tâm, chỉ cần nắm đấm đủ to, hậu trường đủ lớn, vậy chính là thượng vị giả có thể chưởng khống sinh mệnh của những kẻ yếu thế hơn.
Sinh mệnh con người đến động vật cũng không đáng giá bằng!
Buồn cười! Buồn cười thay!
Rầm!
Ghế gỗ đập đến tạo ra âm thanh trầm thấp, bụi đất bốn phía nổi lên tản mát ra xung quanh... Đợi bụi mờ biến mất lại chỉ thấy Hổ Tào đập thanh ghế xuống vậy mà không trúng trung niên đang nằm dưới đất kia, thay vào đó là một thanh niên da đen gầy gò trên tay còn bế theo một đứa bé đang khóc nức nở.
Ghế gỗ cứng rắn cũng đã gãy làm đôi, trên đầu ghế còn lưu một vết đỏ tươi màu máu dính vào.
Giờ phút này tất cả mọi người đều trầm mặc, không khí xung quanh dường như bị thứ gì đó kìm nén, kiềm hãm bọn hắn phát ra âm thanh.
Họ chỉ nhìn thấy thanh niên da đen đang bế đứa bé kia đầu đã bể, máu tươi đang không ngừng chảy xuống. Chỉ là bị lực lượng mạnh như vậy đập vào thanh niên kia vẫn cứ đứng ở đó, không lùi một bước, không cúi một phân.
Trịnh Thiên giờ phút này là cực kỳ phẫn nộ, hắn tin tưởng nếu ghế gỗ này đánh trúng Từ thúc, Từ thúc không c·hết cũng sẽ lê lết b·ị t·hương. Tên Hổ Tào này chỉ sợ cũng là một người luyện võ.
Trịnh Thiên con ngươi hiện lên một vệt hàn mang lạnh lẽo, câu trực ánh mắt trừng lên nhìn chằm chằm vào Hổ Tào, sát ý không chút nào giấu đi.
Quản cái gì Tu Tiên giả, quản cái gì hậu trường cường đại, đụng đến hắn lại khiến hắn chảy máu vậy lấy c·ái c·hết ra mà đền bù.
Đây là Trịnh Thiên thế này định ra cách sống. Không cần biết lý do gì, ảnh hưởng đến hắn g·iết hết là được rồi.
Trịnh Thiên nghĩ là vậy, Hổ Tào thì lại không, hắn đầu tiên là có chút kinh ngạc nhưng nhìn đến Trịnh Thiên về sau, giống như nhìn bãi rác một dạng chán ghét khinh thường.
"Con mẹ nó! Hết tên này đến tên khác đến chọc điên ta, các ngươi muốn làm phản sao?" Hổ Tào tức giận quát lên.
Hắn nhìn đến Trịnh Thiên một thân đen nhám, dáng người gầy gò giống một dạng quanh năm khổ cực. Nhìn là biết nhà quê không có cái gì bối cảnh. Hổ Tào an tâm lùi về phía sau vài bước, lúc này mới ra lệnh cho đám thuộc hạ.
"Còn đứng đấy làm gì? Lên g·iết hết bọn nhà quê này cho ta!"
Năm tên thuộc hạ nghe thấy công tử ra lệnh lập tức bổ nhào về phía Trịnh Thiên cùng Từ thúc.
"Tiểu tử, có trách cũng trách ngươi nhiều chuyện, dám đắc tội với công tử nhà chúng ta."
"Nếu có kiếp sau nhớ lấy đừng bao giờ làm người tốt."
"Ha Ha..."
Trịnh Thiên cũng thấy một màn này, không nhanh không chậm thả A Ngư xuống, vuốt nhẹ tóc nàng nói: "Ngoan, đừng khóc, muội ra xem Từ thúc có việc gì hay không một chút đi."
"Vâng." A Ngư không biết vì cái gì giờ phút này lại cực kỳ nghe lời, nàng lùi về phía sau chỗ Lý thúc đang nằm mà đứng.
Trịnh Thiên nhìn nàng mỉm cười an tâm một cái, lúc này mới xoay người nhìn về phía năm tên nô bộc, trong đôi mắt tràn ngập hàn mang, một cỗ muốn g·iết người ánh mắt.
Năm tên nô bộc thân hình cực kỳ vạm vỡ, cao cũng phải hai mét trở lên, toàn thân cởi trần lộ ra từng cục cơ bắp to lớn, hẳn là một đám đã được trải qua rèn luyện. Trịnh Thiên so với đám người thực có chút nhỏ bé. Nhưng...
Vậy đã làm sao? Hắn lại cũng không phải người thường, đối với hắn đám nô bộc này cùng bọn người dân trên đảo không khác biệt bao nhiêu. Hắn đánh một đám không được nhưng từng người hắn dư sức bẻ đầu từng cái một.
Lực lượng cho hắn tự tin này!
Trịnh Thiên nhìn đám người đánh giá sơ bộ một cái, lúc này không chút do dự cong người dùng hết khí lực vọt tới một tên có vẻ yếu nhất. Tốc độ của Trịnh Thiên cực nhanh, chưa đến nửa cái hơi thở đã tiếp cận được mục tiêu của mình, hắn hạ thân mình dùng năm trăm cân khí lực dồn hết vào một bên tay phải, một đấm đi ra móc vào yết hầu của tên nô bộc kia.
"Cái gì?!" Tên nô bộc kia trừng to đôi mắt hoảng sợ nhìn nắm đấm của Trịnh Thiên đánh vào cổ mình.
Tốc độ quá nhanh khiến tên nô bộc này phản ứng không có kịp, thậm chí ngay cả cước bộ của mình hắn đều chưa dừng kịp.
Phốc!
Âm thanh đầu quyền cùng da thịt v·a c·hạm tạo lên.
Tên nô bộc như đạn pháo một dạng bay ngược ra sau, hai tay hắn ra sức bóp chặt lấy cổ của mình, trên miệng máu tươi chảy ra đầm đìa, theo sau bay ngược ra đụng vào một bên bức tường gần đó.
Rầm!
Răng rắc...
Khói bụi nổi lên, tên nô bộc cả thân đính chặt trên bờ tường, bờ tường theo xung động mà nứt vỡ, xung quanh đã dạn nứt giống mạng nhện tỏa ra. Một bên mặt của tên nô bộc đã bị nát bét, máu tươi từ bên trên chảy xuống dưới bám lấy toàn thân.
Ti tách..
Nhìn cảnh tượng có chút kinh dị.
Mọi người xung quanh c·hết lặng, đều không thể tin vào mắt mình nhìn một màn này. Hổ Tào cùng đám nô bộc cũng không ngoại lệ, nhìn thấy tên nô bộc kia bị Trịnh Thiên một đấm đánh bay khiến bọn hắn bị kinh trụ.
Trịnh Thiên nhìn người rất phổ thông, thậm chí có thể nói là gầy yếu vậy mà cứ một quyền đánh g·iết một người.
Một quyền kia có bao nhiêu mạnh?
Không ai biết cụ thể, giờ phút này chỉ thấy Trịnh Thiên trên nắm đấm còn dính máu tươi cứ vậy đứng đó nhìn chằm chằm vào đám người còn lại, giống như sát thần hàng lâm một dạng để người không rét mà run.
"Một đám ăn hại! Còn thất thần đứng đó làm gì? Nhanh đi lên g·iết hắn cho ta!" Hổ Tào không hổ là em của tu tiên giả, trong đám người sớm nhất lấy lại tinh thần quát lên.
Đám nô bộc cũng bị tiếng quát làm cho tỉnh táo lại, cùng một chỗ nhìn về phía Trịnh Thiên cẩn thận đối đãi. Bọn hắn sợ! Sợ giống đồng bạn của mình một dạng thê thảm.
Bị một quyền đ·ánh c·hết!
Chỉ là bọn hắn nơi nào còn thấy bóng dáng Trịnh Thiên?
Hắn sớm tại mọi người kinh trụ trước đó nhanh chóng tiếp cận một tên nô bộc khác.
"Cái gì?" Một đám giật mình, đặc biệt tên nô bộc đang đối mặt với Trịnh Thiên, con ngươi của hắn sớm đã co rút nhìn một màn về tên ác thần.
Vẫn khuôn mặt đen lạnh băng tràn ngập căm phẫn, vẫn một quyền năm trăm cân khí lực, Trịnh Thiên hai chân trụ tấn ra sức một chưởng đánh vào đan điền của tên nô bộc này.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt gãy vụn.
"A."
Tên nô bộc không b·ị đ·ánh bay, chỉ đứng ở nguyên chỗ ôm chặt lấy bụng của mình, hắn thốt ra một tiếng đau đớn, sau đó... Không có sau đó. Cả người hắn như bị thứ gì đó tác động khiến hắn không thể nào thở nổi, nước miếng cùng nước mắt đều trào ra, hắn cứ vậy bị Trịnh Thiên một quyền phá vỡ lục phủ ngũ tạng, thậm chí đến cột sống lưng của mình cũng đã b·ị đ·ánh đến gãy vụn. Mất đi sống lưng làm trụ, cả người tên nô bộc gập xuống vuông góc với mặt đất, hắn cứ vậy ngã xuống, cứ vậy co giật trong đau đớn mất dần đi sinh cơ.
"Cái này..."
"..."
"..."
Đám người xung quanh thực bị kinh sợ rồi.
Lại g·iết một người?
Mạng người từ bao giờ như cỏ rác? Vài hơi thở đ·ã c·hết đi hai người?
Đặc biệt là ba tên nô bộc còn lại, bọn hắn không tự chủ được sợ hãi lui lại phía sau một bước, đồng thời dùng ánh mắt mà giao lưu với nhau. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta...
Sau một khắc bọn hắn không chút do dự quay người mà bỏ trốn, theo đám đông bên chợ mà biến mất không thấy bóng dáng ở đâu.
«Người c·hết vì tiền tài, chim c·hết vì thức ăn»
Không sai!
Nhưng đó là trong trường hợp không biết rõ mới đi liều mạng, bây giờ bọn hắn biết rõ sẽ c·hết vẫn cứ xông lên liều mạng? Ha ha, bọn hắn nghèo nhưng không ngu như vậy.
Có tiền thì cũng phải có mạng mà dùng, hơn nữa bọn hắn chỉ là kẻ làm công, tội gì phải đem mạng mình ra bán?
Không làm ở Quan Thiên Quán thì làm ở chỗ khác, trời đất bao la bọn hắn cũng không tin không có chỗ cho bọn hắn dung thân. Cùng lắm xung quân nhập binh, ra chiến trường vì nước vì dân còn hơn phải bỏ mình ở nơi này.
Vậy nên, Trốn trước đã lại tính sau!
Bị ngu mới ở lại nộp mạng!
...
Đám người xung quanh nhìn một màn này đều chỉ biết nghẹn họng trăn trối, từ lúc Trịnh Thiên xuất hiện đến lúc đám nô bộc bỏ chạy, bọn hắn ngoài kinh ngạc ra chính là kinh ngạc.
Hổ Tào lại không như thế, từ khinh thường đến tức giận, bây giờ lại bị kinh trụ lẫn hoang mang, trắng ra sợ hãi.
"Khốn kiếp! Một đám ăn hại." Hắn gầm thét lên, "Đừng để ta bắt được các ngươi. Nếu không cả tộc các ngươi cũng đừng mong sống nổi!"
Hổ Tào giận dữ trong suy nghĩ, hít sâu một hơi hắn lúc này mới bình tĩnh trở lại. Đôi mắt Hổ Tào phức tạp nhìn về Trịnh Thiên, có sợ hãi, có tức giận lẫn không không cam lòng ánh mắt, chỉ là biết tình cảnh của mình bây giờ không tốt, hắn liền mỉm cười miễn cưỡng chắp tay làm lễ nói ra:
"Tiểu huynh đệ, hẳn là giữa ta và ngươi cho chút gì đó hiểu lầm. Như vậy đi, ta mời tiểu huynh đệ đến Mai Xuân phường làm khách, chi phí cứ để ta lo, vừa hay để xóa bỏ hiểu lầm lẫn kết giao một cái bằng hữu mới."
"Mai Xuân phường chính là của ca ca ta làm chủ, ca ca ta là Hổ Quan, là quán chủ của Quan Thiên Quán, hẳn tiểu huynh đệ đã nghe qua."
Hắn thiện trí mười phần thêm nữa cũng khéo léo lôi lên tên của đại ca mình.
Hắn là sợ!
Sợ Trịnh Thiên một quyền đập c·hết, hắn tuy có tập võ nhưng những năm gần đây đều bỏ hoang phí, thực chiến so với đám nô bộc vừa rồi cũng không khá hơn bao nhiêu. Hắn là không đánh lại Trịnh Thiên nên lôi quan hệ ra nhắc nhở Trịnh Thiên một chút.
Hắn là còn cái đại ca!
Đại ca của hắn thế nhưng là đại danh đỉnh đỉnh ở cái Thanh Hoa thành này, sợ rằng ở đây không ai không biết, không ai không nghe qua đến tên Hổ Quan.