Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 12: Thanh Hoa Thành




Chương 12: Thanh Hoa Thành

Buổi tối dân làng vì chào đón những người đi biển trở về mà tổ chức một buổi tiệc lớn, toàn bộ dân làng đều tụ tập ở đây. Trịnh Thiên cũng tại cùng hòa chung niềm vui với mọi người.

Tiệc lớn, họ đốt lửa trại nướng thức ăn, miệng ngân nga vài câu ca dao tạo lên những giai điệu mới lạ hay vô cùng, đàn ông thì uống rượu, trẻ nhỏ thì vui đùa, phụ nữ bận rộn với nhóm thức ăn, người già thì quây quần so tài cờ thủ.

Yên bình cùng khoái hoạt.

Tự do tự tại.

Nhìn dòng người vui chơi cười đùa, cái gì ân cừu oán hận, cái gì tu giả cầu trường sinh, cái gì mưu sa gió máu, ở đây chỉ có những người bình phàm, muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống, sáng đi làm tối đến ngủ, vừa tuổi thì cưới vợ sinh con, về già lại quây quần bên con cháu... Có lẽ đây mới là cuộc sống, đây mới là tiên cảnh đi.

Nếu Trịnh Thiên không có vướng mắc về gia đình, hắn thực nghĩ ở lại nơi này bầu bạn với lão gia gia, chơi đùa với A Ngư, phụ giúp Từ thúc ra khơi đánh bắt... Nhưng cuộc sống này cái gọi là thập toàn thập mỹ luôn không thể xuất hiện.

Hắn muốn tu tiên, hắn muốn gặp lại gia đình, vậy trước mắt hắn sẽ đầy gian truân. Hưởng thụ như những người bình thường này? Vốn không tồn tại ở nơi hắn.

Không biết vì gì Trịnh Thiên luôn cảm thấy đây có lẽ là lần cuối hắn được hưởng thụ cái không khí vui vẻ sinh hoạt này, vậy nên hắn là thực tâm đi hưởng thụ bữa tiệc này.

o0o

...

Một ngày cứ vậy đi qua.

Những ngư dân sau đêm dài lễ hội, sáng sớm đã thức giấc bắt đầu phân loại hàng hóa, nào tôm nào cá đủ kiểu hải sản phân chia, lại chia nhau đi đến các thành thị lớn để kinh doanh.

Trịnh Thiên lần này theo Từ thúc đi đến Thanh Hoa thành, một tòa thành trì lớn khoảng cách gần nhất đối với dân làng, theo đường buôn đi không quá một ngày sẽ đến nơi.

Trịnh Thiên vốn tưởng giao thông vận tải ở đây sẽ rất khó khăn nhưng ngược lại nó vô cùng thuận tiện, có hẳn một con đường riêng cho lái buôn vận hành di chuyển để tránh sơn tặc cùng thời tiết xấu. Con đường tuy còn thô sơ nhưng di chuyển có thể coi là thuận lợi dễ dàng, tuy có chút nhấp nhô nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

"Tiểu Thiên, ngươi định đi tu tiên sao?" Từ thúc trên xe ngựa hỏi.

"A, Từ thúc, làm sao ngươi biết?"

Từ thúc cười: "Có gì khó? Hôm qua nghe lão nhân gia nói chuyện đều nhắc đến ngươi rất nhiều, có cả vụ ngươi hỏi thăm nữa."

"Chập chập, cha ta dường như rất thích ngươi, ngay cả ta cũng có chút ghen tỵ với ngươi nữa là."

"Thực không biết ta là con đẻ của người hay vẫn là ngươi nữa." Từ thúc cười ha hả tỏ ra bất mãn.



Trịnh Thiên cũng cười: "Gia gia cũng rất thương Từ thúc, chỉ có điều lão nhân gia ông ta không muốn thể hiện ra ngoài mà thôi."

Mỗi người một tính cách, mỗi người lại chọn một cách khác nhau để bày tỏ sự yêu thương. Lão nhân gia chọn cách quất roi, chửi bới đối với Từ thúc hẳn là để bày tỏ yêu thương của mình với hắn...

Trịnh Thiên cho là vậy.

"Phải rồi Từ thúc, ngươi biết gì về Thiên Kiếm Môn sao?" Trịnh Thiên quen miệng hỏi.

"Ha ha, nào chỉ biết, trước đây khi ta còn trẻ đều đi qua Thiên Kiếm Môn để khảo hạch đâu." Từ thúc nói đầy tự hào.

"Ở Đại Việt chúng ta, ai lại không muốn gia nhập Thiên Kiếm Môn để tu hành, truy đuổi trường sinh."

"Àiii! Chỉ là ta thiên phú quá thấp không đủ để lọt vào mắt xanh của tiên môn." Từ thúc đôi mắt có chút buồn.

Tu Tiên cần thiên phú Trịnh Thiên đọc qua các quyển tiểu thuyết nên cũng không quá bất ngờ, cũng không lo sợ mình không có tư chất tu tiên.

Nói đùa!

Không nói đến hắn thân sinh lão cha kia là tu tiên giả, chỉ nói đến hắn là người xuyên không cũng đầy đủ cho hắn tự tin. Hắn tin tưởng, trong vô tận hư không chú định hắn xuyên không hẳn để làm điều gì đó lớn lao, giống những nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết mà hắn đã từng đọc qua.

Vậy nên ngay cả tư cách tu tiên đều không có, cho hắn xuyên không để làm gì?

Làm vua chúa ở thế giới phàm nhân, cải biến cách vận hành ở thế giới này?

Đừng đùa! Đánh c·hết hắn cũng không làm.

Xuyên qua làm một cái phế vật lưu?

Haha, đ·ánh c·hết hắn cũng không tin hắn là phế vật.

Hắn xuyên không nếu thật phế vậy hắn nguyện một ngụm ăn hết cả cỗ xe ngựa này a.

...

Trịnh Thiên cùng Từ thúc cứ vậy thắp nến mà tâm sự, nói về Thiên Kiếm Môn, nói về đủ thứ trên đời, A Ngư thì một mực ngủ say.

Một ngày đường cứ vậy trôi qua.

Buổi sáng hôm sau, ba người đi buôn đã đến được Thanh Hoa thành, báo danh thân phận với các binh sĩ về sau bọn hắn mới được tiến vào trong thành trì.



Thật may vì đã quyết định ở lại chờ đợi Từ thúc bọn người, nếu đổi lại mình hắn di chuyển, đến thanh hoa thành này chứng thực thân phận cũng rách việc mà ra.

Thanh Hoa thành cực kỳ rộng lớn, đa phần kiến trúc đều là nhà lầu mái gỗ, hai bên đường đèn lồng giăng hoa treo khắp phố phường. Trước cửa thành có một con đường trải rộng để dẫn vào bên trong, tất cả đều đã được lát bằng gạch đá, hai bên còn không thiếu cây xanh ngay ngắn mọc lên tỏa ra bóng mát, dọc theo con đường kẻ buôn người bán là nhiều lắm, nhà bán kẻ mua tập lập phố phường. Là một tòa phồn vinh thành thị...

Hoa mỹ là từ để hình dung về tòa thành này.

"Thúc thúc, ta muốn ăn kẹo hồ lô." A Ngư trong ngực Trịnh Thiên vui vẻ đòi hỏi.

Dường như nàng đã đến nơi này rất nhiều nên thân quen không mấy xa lạ, ngược lại Trịnh Thiên lại bị choáng ngợp bởi quang cảnh nơi này.

Trước khi đến đây hắn vẫn luôn tưởng tượng ra vẻ của các thành trì cổ đại, hẳn là giống trên phim ảnh một loại nào đó tràng diện. Nhưng hắn nhầm rồi, so với phim ảnh là giống nhưng hoa mỹ hơn nhiều, nhà cao cửa rộng, gỗ lim bóng loáng ở đây giống như vật không đáng tiền đồng dạng, nhà nhà đều có thể sài, ngoài đường đèn đỏ giăng hoa, dòng người đông đúc đi đi lại lại mà diện tích so với trên phim ảnh to trăm ngàn lần đều ít. Lấy hắn tinh ý con mắt vậy mà cũng không thấy cuối đường bóng dáng.

"Được! Nhưng trước hết chúng ta phải đi bán hải sản, đợi bán hết thúc lại mua cho ngươi có được không?" Từ thúc nghe được A Ngư yêu cầu, cưng chiều trả lời, "Tiểu Thiên, ngươi đem đồ đạc cùng đưa A Ngư về nhà trọ nghỉ ngơi trước, ta tranh thủ đem hàng hóa ra chợ tránh cho không có chỗ."

"Được Từ thúc, đợi ta cho nàng nghỉ ngơi lại ra phụ ngài." Trịnh Thiên trả lời.

Hai người tách ra về sau, Trịnh Thiên mang theo A Ngư về nhà nghỉ theo địa chỉ Từ thúc cho.

"Ca Ca, ta không buồn ngủ, ta muốn ra chợ đi chơi, muốn phụ thúc thúc bán hàng nha, hi hi." A Ngư cả ngày ngủ ở trên xe bây giờ tinh thần mười phần tốt.

Trịnh Thiên nhìn A Ngư không có dấu hiệu buồn ngủ vậy là thoải mái đáp ứng: "Được."

"Nhưng trước đợi ca ca cất đồ đạc xong mới dẫn ngươi đi được."

Hắn lại nói.

"Hoan hô, ta phụ ca ca ." A Ngư mừng rỡ, săn ống tay áo lên phụ giúp.

o0o

Trịnh Thiên bế theo A Ngư ra chợ tìm kiếm Từ thúc, A Ngư trên cổ Trịnh Thiên đang vui vẻ bỗng ghé người vào hắn hỏi.

"Ca ca, sau này ngươi sẽ trở về nhà sao?"

"Tại sao lại hỏi những điều này?" Trịnh Thiên nhìn nàng hiền hòa cười hỏi.



"Ta hôm qua nghe thấy ngươi cùng thúc thúc nói chuyện, ca ca nói muốn đi tu tiên để trở về nhà. Ca ca, ngươi có thể không trở về được sao?" A Ngư ngây thơ hỏi ra.

"Ta không muốn rời xa ca ca."

Trịnh Thiên nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng cười ha hả một tiếng, khẽ xoa đầu nàng nói: "Bây giờ mới nhớ thương đến ta?"

"Không có, ta rất yêu ca ca đâu, hì hì." A Ngư lắc lắc hai bên má đáp.

"Ha ha, đại ca ca cũng rất yêu quý ngươi." Trịnh Thiên cười đùa.

"Vậy ngươi sẽ không đi nữa sao?" A Ngư đôi mắt long lanh đầy mong chờ.

"Đứa trẻ ngốc, ca ca phải đi, vì ở đó có thân nhân của ca. Cũng giống như ngươi có lão gia gia cùng thúc thúc của mình vậy."

Trịnh Thiên giải thích.

A Ngư nghe vậy dường như hiểu dường như không nhưng cũng không quá để tâm, đối với nàng hiện tại Trịnh Thiên giống như món đồ chơi yêu thích nhất của mình vậy, không muốn rời xa nhưng cũng không phải không thể rời xa.

"Vậy sau này chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau nữa sao?" A Ngư ngây thơ hỏi tiếp.

"Không có, đợi ta gặp gia đình mình về sau, ta quay lại dẫn ngươi đi chơi có được không?" Trịnh Thiên xoa đầu nàng nói.

"Thật sao? Đại ca ca ngươi hứa đi." A Ngư vui vẻ ra mặt.

"Được, ta hứa."

"Hoan hô."

Trịnh Thiên: "..."

Cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể thực hiện lời hứa này...

Rầm... Rầm!

Liên tiếp tiếng đ·ánh đ·ập vang lên kéo đi sự chú ý của Trịnh Thiên, chỉ thấy ở giữa chợ một đám người đang vây quanh lấy nhau xem kịch, còn có một nhóm người đang ra sức đ·ánh đ·ập kèm theo lời sỉ nhục đối với một người khác.

"Đồ nhà quê, ngươi là cái thá gì dám làm b·ị t·hương khuyển thần của lão tử?"

"..."

"Con mẹ mày dám cùng lão tử đôi co? Chán sống rồi sao?"

"..."

Trịnh Thiên tâm tình vốn đang vui vẻ nhưng khi nhìn thấy người b·ị đ·ánh về sau trong lòng liền trầm xuống.