Chương 11: Đại Việt, Thiên Kiếm Môn
"Hừ! Mặc kệ bọn hắn, sống c·hết lại liên quan gì ta?" Trịnh Thiên suy nghĩ, hiển nhiên hắn không biết tình huống ở đảo cũng không biết lão cha của hắn kia cũng đã xuất hiện.
Thiên ăn trưa về sau liền nghỉ ngơi một giấc, nói thật hắn quá mệt mỏi sau những ngày tháng lênh đênh trên biển rồi.
"Ca ca, gia gia nói tối nay sẽ nấu cháo hải sản để ăn, ngươi giúp ta đi tìm hải sản được chứ?" A Ngư buổi chiều trong ngày cao hứng bừng bừng tìm Trịnh Thiên nói ra nhu cầu, trong đôi mắt tràn ngập mong chờ.
"Được." Trịnh Thiên sau nửa ngày nghỉ ngơi sớm đã tỉnh lại. Hắn một thân quần áo rách sớm đã đổi một bộ đồ cũ khác, đây là quần áo của thúc thúc A Ngư. Cũng may Trịnh Thiên trải qua sáu tháng trên biển, mười ngày đói khổ cùng cực, cơ thể sớm đã héo mòn, toàn thân trên dưới cao một mét năm không khác gì bộ hài cốt di động, thêm lan da đen nhìn rất quê mùa dáng vẻ.
"Hoan hô, ca ca ta muốn ăn một bát đầy ngao."
"Không có vấn đề."
"Hắc hắc, ca ca ta nghĩ lại rồi, ta muốn ăn mực nha."
"Không thành vấn đề."
"..."
"..."
Đứa nhỏ yêu cầu nhiều lắm, đến mức ngay cả Trịnh Thiên cũng thấy đau cả đầu.
Trịnh Thiên năm nay mười tuổi, lớn hơn A Ngư chỉ hai tuổi mà thôi nhưng hắn là dân tập võ, cơ thể sớm không theo thường nhân phát triển, hắn đã cao gần bằng người trưởng thành trong khi A Ngư đến một mét cũng chưa cao bằng.
Trịnh Thiên bế theo A Ngư cùng nhau đi ra biển.
Mười tuổi Trịnh Thiên, tám tuổi A Ngư cứ như vậy ở trên bãi biển tìm kiếm hải sản, có Trịnh Thiên chuyên gia bắt hải sản tương trợ A Ngư như hổ mọc thêm cánh tìm đầy một giỏ trúc. Một buổi chiều cứ vậy đi qua, trở về đưa giỏ trúc cho lão gia gia nấu ăn còn Trịnh Thiên thì bồi tiếp A Ngư chơi ngoài sân. Không phải hắn không muốn giúp mà thực không biết nấu ăn, dứt khoát đi ra để tránh cho người thêm bận vì hắn.
o0o
"A Ngư, tiểu Thiên, ăn cơm thôi." Lão gia gia gọi.
"Tới liền..."
Một nồi cháo tràn ngập hương thơm, có tôm có cá đủ các loại hải sản, đây là thành quả nửa ngày rong chơi trên bãi biển.
Trịnh Thiên trên bàn ăn nhấp thử miếng cháo, lúc này mới nhìn gia gia hỏi: "Gia gia, ta ở ngoài hải đảo nghe rất nhiều truyền thuyết về tiền nhân, không biết ở đây có tiên nhân không?"
Trịnh Thiên đối với thế giới này hiểu biết bằng không, trước đó hỏi qua đám dân thôn ở trên đảo đều không đạt được kết quả mong muốn, giờ hỏi lão gia gia cũng chỉ quen miệng, không có hy vọng gì nhiều.
"Tiên nhân?"
Lão gia gia dừng lại chút, nhìn Trịnh Thiên không chắc chắn hỏi.
"Ý ngươi là tu tiên giả?"
"A, Gia gia ngươi biết điều gì sao?" Trịnh Thiên vui mừng.
"Ta thì biết cái gì."
"Chỉ là ở Đại Việt ai mà không biết tu tiên giả, Thiên Kiếm Môn." Lão giả trả lời.
"Gia gia, tu tiên giả là gì?" A Ngư nghe vậy tò mò ngước lên hỏi.
Lão giả cười, sờ đầu A Ngư nói tiếp.
"Tu Tiên giả cao cao tạ thượng, cưỡi mây về gió, tuổi thọ ngang thiên, là người chúng ta không thể tiếp xúc được."
"Gia gia vậy còn Thiên Kiếm Môn đâu?" Lần này là Trịnh Thiên hỏi.
"Cứ mười năm một lần Thiên Kiếm Môn đều sẽ ở Đại Việt của chúng ta tuyển chọn nhân tài nha. Ta cũng chỉ nghe nói qua như vậy, muốn hiểu rõ vẫn phải đi lên thành thị lớn mới nghe được." Lão giả nói.
"Hắc hắc, Gia gia, sau này ta sẽ là tu tiên giả."
A Ngư cười hào hứng.
"Tốt, A Ngư là lợi hại nhất nhưng muốn tu tiên trước hết phải ăn cơm đã."
"Hi hi, ta ăn nha." A Ngư gật đầu.
Trịnh Thiên cũng vui mừng không hỏi tiếp.
Đêm trăng tròn, Trịnh Thiên cùng A Ngư một bụng lo căng ngồi dưới thềm nhà ngước đầu nhìn trăng.
Sáu tháng đi biển luôn luôn lo lắng an nguy, đến bây giờ hắn mới thật có thể thở phào một hơi, đợi hắn có thể tu tiên, cái gì lão cha, cái gì lão mẫu, hắn gặp được sẽ không còn như bây giờ sợ sệt không có lực đánh trả.
Trịnh Thiên tự tin mười phần.
"Tu Tiên sao?"
...
Tháng ngày trôi qua nhanh chóng, Trịnh Thiên đã ăn nhờ ở đậu tại nhà A Ngư đã nửa tháng thời gian, đối với thế giới này qua lời kể của lão gia gia hắn cũng đã biết một hai, còn về dân làng hắn đã sớm quen thuộc giống như đây chính là làng của mình vậy.
Rất thân quen!
Trịnh Thiên cùng A Ngư sáng sớm hôm nay đã ra biển, lần này cũng không phải đi bắt hải sản nữa mà là đợi ngư dân đi biển trở về.
Trịnh Thiên đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Nửa tháng trước hắn được nghe về Thiên Kiếm Môn đã sớm có ý định rời đi, đi về các thành thị lớn, chỉ là đối với thế giới này hắn biết quá ít, để tránh đi phiền phức hắn liền tá túc nhờ tại nhà A Ngư một đoạn thời gian, đợi thúc thúc A Ngư về tiện đường công tác mà đến các thành thị lớn. Đây là gia gia cho hắn cất nhắc.
Mười năm chờ đợi tu tiên lại thêm vài ngày hắn là chờ được.
Dân làng ở đây sau mỗi chuyến đi biển đều giữ một ít để dùng, phần còn lại sẽ đem lên thành thị lớn để bán, đổi lấy lương thực thực phẩm cần thiết khác.
Giờ phút này ở ngoài bãi biển, một đoàn người có già có trẻ tụ tập ở đây để chờ mong những thân nhân của mình trở về.
"Về rồi, về rồi." Có người hét lớn.
Chỉ thấy ngoài biển xa xa một đoàn thuyền theo hướng bờ biển đi đến, ai thị lực tốt còn nhìn thấy đầu thuyền một đám người đang ra sức vẫy tay chào dân làng.
Trịnh Thiên cùng A Ngư cũng trông thấy một màn này, đứng giữa đoàn người mà ngóng trông người thúc thúc kia trở về, lần này ra đón chỉ có hai người bọn hắn, còn về lão gia gia hẳn là ở nhà làm cơm, đợi con trai mình trở về đi.
Trịnh Thiên đoán là vậy.
Nhìn gần lại rất xa, gần hai tiếng đồng hồ trôi qua thuyền mới cập bờ, những thân nhân mừng rỡ chào đón đoàn ngư dân, cha mẹ mừng con cái trở về, vợ con thì mong chồng sau chuyến đi xa.
"A Phúc, thu hoạch tốt sao?"
"..."
"A Lý, ngươi đen đi nhiều."
"..."
"A Hồng, ngươi bị sao vậy? Vết thương thế nào?"
Vô số lời hỏi thăm của dân làng vang lên.
"A Ngư, ở nhà tốt chứ?" Một người trong đoàn ngư dân nhìn thấy A Ngư cùng tiểu Thiên cười to nói.
"Thúc thúc, mừng ngươi trở về." A Ngư vui vẻ, từ trong ngực Trịnh Thiên hướng về nam trung niên đòi bế.
Trịnh Thiên: "..."
Hắn có chút bĩu môi.
Ngươi xem còn đạo lý? Nửa tháng đều quấn lấy ta không rời, giờ phút này thấy người lại xua đuổi ta?
Con gái a, đều dễ thay lòng như vậy!
Trung niên tên Từ thúc, dáng người không cao, ngoại hình bình thường, cả người đen nhám do lâu ngày ở biển. Hắn cười ha hả một tiếng, từ Trịnh Thiên ngực đón lấy A Ngư, lúc này mới nhìn Trịnh Thiên nghi ngờ hỏi: "Ngươi là?"
"Từ thúc người tốt, ta là Trịnh Thiên..." Trịnh Thiên một năm một mười nói rõ lý do.
Lão gia gia có hai người con, một là cha của A Ngư, đã mất hồi lầu, hai chính là Từ thúc, từ lão gia gia đến kính trọng nên Trịnh Thiên đối với vị thúc thúc này rất có lễ phép.
"..."
"..."
"Ha ha, thì ra là vậy, đã ngươi gọi ta là Từ thúc vậy đều là người nhà, đừng câu lệ. Đi, đi trở về, lần này thế nhưng có đại thu hoạch nha, ha hả." Từ thúc sảng khoái nói.
Trịnh Thiên cũng mỉm cười gật đầu.
Chỉ tiếp xúc một chút, hắn cũng thấy Từ thúc làm người thật không tệ, hào sảng lại mang chút chân chất của người miền quê, đáng để hắn tôn trọng.
Thế là một nhà ba người cùng nhau trở về, hai người nam nhân tay xách bao lớn bao nhỏ hải sản trở về, còn A Ngư theo sau tay nghịch một con cua hoàng đế tò mò không thôi.
"Từ thúc, sắp tới hẳn là đi lên Thanh Hoa thành bán hải sản, ngài cho ta đi cùng ngài được sao?" Trịnh Thiên nhìn Từ thúc cười hỏi.
"Ta cũng đi." A Ngư phía sau vui vẻ nói, cua hoàng đế trên tay sớm đã không biết vứt đi từ bao giờ.
Trịnh Thiên: "..."
Từ thúc cười to: "Tốt, không có vấn đề, trước về gặp lão nhân gia một chuyến, ngày mai lại lên đường."
"Đa tạ Từ thúc." Trịnh Thiên cười.
"Đa tạ Từ thúc." A Ngư bắt trước theo.
"Ha ha."
"Ha ha."
Liên miên tiếng cười theo từ biển về đến nhà, đều vì sự ngây thơ hồn nhiên của A Ngư làm cho người lớn quên đi muộn phiền.
Nửa tháng thời gian mà thôi nhưng Trịnh Thiên thực yêu thích ba người một nhà này.
Nhà còn chưa đến cửa A Ngư đã hô lớn: "Gia gia, chúng ta về rồi, hì hì."
"Về rồi sao? Tiểu tử Từ Tương có về hay không?" Lão gia gia trong nhà vậy mà cũng nghe thấy đáp lại nàng. Hiển nhiên lão gia gia đối với chuyện này luôn luôn để tâm cùng trông mong. Hắn nhưng đã mất một người con cũng chỉ vì chuyến biển xa.
"Cha, ta đã về."
Từ thúc lớn tiếng đáp lời.
"Về rồi sao?"
Lão gia gia lại hỏi lại.
"Vâng."
"Vậy cmn còn không nhanh lăn xuống bếp cho lão tử nấu cơm." Lão gia gia trong nhà quát mắng.
"Đói c·hết lão tử!"
Từ thúc: ...