Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 85: Giao dịch, đấu giá vật phẩm và bỏ chạy hai




Chương 85: Giao dịch, đấu giá vật phẩm và bỏ chạy hai

Rose đi đến sảnh chờ của Tuấn, nơi đây là một sảnh chờ theo phong cách cung đình Huế, độ rộng của nơi này gấp ba lần sảnh chờ của Tú.

Muốn đạt được kích thước như vậy, người chơi phải giao dịch cùng đấu giá rất là nhiều lần, số lượng vàng NPC hỗ trợ của người đó được hưởng hoa hồng tích lũy được cũng rất cao, đến khi đạt được số lượng nhất định thì NPC hỗ trợ đó có thể nâng cấp cho sảnh chờ của mình lớn hơn.

Khi thấy cái sảnh chờ này Rose cứ nghĩ rằng, nơi đây sẽ nội thất sẽ rất sang trọng lắm đây.

Nhưng không, mọi thứ không như cô ấy nghĩ, nơi đây chỉ có một cái giường lớn, rồi một cái ghế salon cùng một cái tủ đồ to bự, tất cả đều là hàng đắc tiền, đối diện dàn ghế salon là vô số màn hình to lớn, chúng đang chiếu đủ loại hình ảnh, từ những tin tức trên mạng xã hội, đến những lives tream của người chơi, thì chẳng có đồ dùng cá nhân nào hết.

Rose nhìn xung quanh nơi này chẳng khác gì là một kho hàng, áo giáp, v·ũ k·hí, giày, bình hồi phục HP, MP, và SP bị quăng lăn lốc, tiền vàng, bạc hay đồng. Chúng được xếp thành ba đống khác nhau, nếu gom tất cả lại có thể chất thành một cái đồi nhỏ.

Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi này, vì người quản lý sảnh chờ này Rose cũng có quen biết, thời gian trước đây cũng có thể nói là thân thiết.

Rose ngày trước được người quản lý sảnh chờ này báo cho mình là, cô ta gặp được một người mà các vị thần chọn rất tiềm năng, anh ta có thể đưa cô ấy lên bảng xếp hạng hỗ trợ. Rose nghe được cô ấy nói như vậy, cũng rất mừng cho cô ta và chúc cho cô ta thành công.

Đúng như cô ấy nói, chẳng bao lâu thì cô ta đã vào được bảng xếp hạng của những người hỗ trợ giỏi nhất, mà cũng sau ngày đó vì Rose luôn phải đổi người để mình hỗ trợ. Nên cô ấy dần ngừng liên lạc với cô ấy, rồi một thời gian sau cô cũng không xem bảng xếp hạng nữa, nên cô cũng mù mịt thông tin về người bạn này.

Khi Rose đang hoài niệm về chuyện lúc trước, thì một người hỗ trợ nam hạ cánh xuống gần cô ấy, người này có một đôi với những sợi lông vẹt màu xanh dương rất đẹp.

Anh ta nhìn thấy Rose nhưng lại không nói gì, chỉ đi đến chỗ để vật phẩm, lấy một số đồ bỏ vào trong túi chứa vật phẩm, sau đó lại đống vàng được chất đống đó, lấy số vàng hoa hồng của anh ta được hưởng rồi bay đi.

Cùng lúc đó có một cô gái khác bay tới, cô ấy có một đôi cánh đại bàng màu đen, không như người trước, cô ta cũng bỏ vật phẩm xuống, rồi lấy vàng và ít bạc là tiền công của mình sau đó liền bay đi.

Còn một số khác cũng tới lại bỏ tiền vàng, bạc hay đồng ra, chỉ chừa lại số tiền hoa hồng cho mình rồi lại bay đi.

Những người hỗ trợ ra vào nơi này liên tục, như một đàn kiến thợ chăm chỉ vậy, khác hẳn với sảnh chờ của Rose lại yên tĩnh như chùa bà đanh.

Mà người chơi giao cho NPC hỗ trợ mình đi giao dịch, lại không sợ bị mất hay lấy đi vật phẩm của mình, vì sau khi người chơi đã thỏa thuận với nhau, họ sẽ ký một hợp đồng giao dịch vật phẩm.

nếu người người muốn chuyển vật phẩm không đưa đúng vật phẩm như hợp đồng. NPC hỗ trợ sẽ không mang đi, còn hợp đồng đó sẽ trở thành vô hiệu, người ký hợp đồng sẽ chịu một h·ình p·hạt rất nặng tùy vào hợp đồng đã ký, còn sau khi NPC hỗ trợ giao hàng xong, thì hợp đồng này sẽ biến mất sau khi đã hoàn thành.

Mà hệ thống cũng có một quy tắc dành cho NPC hỗ trợ, là họ phải luôn trung thực, nếu có một NPC nào vi phạm thì chờ đợi họ là h·ình p·hạt bị xóa bỏ. Nên việc mất mát l·ừa đ·ảo bởi NPC hỗ trợ là hoàn toàn không thể xảy ra, vậy nên việc nhờ NPC hỗ trợ đi giao dịch rất là ưa chuộng (an toàn hơn shipper và không sợ bị boom hàng hay chôm đồ)

Rose sau khi thấy những NPC hỗ trợ kia làm như vậy, cô định làm theo giống như vậy thì có một giọng nói gọi giật cô lại.

“Ô ai đây kia, không phải là con ma xúi quẩy Rose đây sao, cơn gió nào đưa cô đến đây thế, đừng có nghĩ là đã từng quen biết với chủ nhà ở đây. Thì cô muốn đến là đến nha, nhìn cô cũng chẳng có gì quý giá để giao ở nơi này đâu nhỉ, người được cô hỗ trợ chắc đưa cho cô đống rác rưởi gì đó chứ gì, mà cô xuất hiện ở đây chỉ làm bẩn sàn nhà người ta hơn mà thôi.

Hay cô muốn xem đồ quý giá, nếu xem nhiều đồ quý mà không làm phiền cảm xúc người khác, thì cô nên đi đến các cửa hàng mua sắm mà xem cho đỡ ghiền đi nghen. Mà biết đâu được khi cô đang xem, chủ tiệm thấy cô người ta ra đuổi cô đi vì sự xui xẻo của mình cũng nên hahaha”

Giọng nói chanh chua chát chúa phát ra từ một cô gái NPC, có một đôi cánh của loài chim heo, với khuôn mặt dè bỉu nhìn Rose, mà Rose lúc này đã không còn như trước.

Sau lần đấu giá mấy ngày trước cô đã dần lấy được tự tin hơn, cô không còn tự ti trước lời dè bỉu của kẻ khác nữa.

Từ khi gặp cậu ta cô càng ngày càng vui vẻ hơn, không như những người chơi khác, cậu ta khi trở lại sảnh chờ luôn ngồi tán gẫu chọc cô cười. Cũng nhờ cậu ta mà cô đã có thể thực hiện mơ ước của mình, đó là vào được bảng xếp hạng hỗ trợ.

Họ có thể cười cô dè bỉu cô sao cũng được, còn đụng chạm tới Điệp Vân Tú, thì chuyện đó cô không thể chấp nhận được, cô ấy liền phản kích lại lời nói của đối phương.

“Tôi đến đâu cũng không cần cô dạy, trừ khi chủ nhân quản lý nơi này không lên tiếng đuổi tôi, thì cô không có từ cách thay chủ nhân nơi đây đuổi tôi đi đâu nha, à nếu cô không sợ sự trừng phạt của sáng tạo thần. Thì cũng có thể thử đuổi tôi thay chủ nhà đi, và hủy giao dịch của người mà các vị thần lựa chọn nha, nếu không dám làm thì đừng có phách lối như vậy nhé blè... Blè...”



Rose nói xong liền lè lưỡi chọc tức đối phương, mà cô gái có đôi cánh chim heo kia lại không thể phản bác, chỉ biết tức giận dậm chân.

Trong một núi dụng cụ item của người chơi nằm ở giửa hai người tự nhiên bị đẩy ra, một cô gái có đôi cánh chim hải âu chui ra từ trong đó.

Cô ấy mặc trên người chiếc áo dài cổ trang màu vàng quý phái, trên đầu đội một cái khăn xếp (khăn đóng) và tóc được buộc thành búi, được giữ lại với những trang sức mắc tiền là những cây trâm cài tóc.

Cô ấy sẽ rất xinh đẹp, nữ tính và quý phái khi xuất hiện với chiếc áo dài đó, nhưng vẻ ngoài của cô ấy bây giờ rất là lôi thôi, áo dài nhăn nhúm nhàu nát, tóc tai rối bời cùng đôi mắt thâm quầng, lông cánh thì tã tơi không khác gì mới bị đ·ánh g·hen trở về.

“Rose nói đúng ni, mi có thể thử thay ta đuổi cô ấy đi mô, nếu không thể làm được chi rứa, thì mi lo mi đi chẳng ai vẽ chuyện cho thay ta làm chi rứa, chẳng ai mà như mi ba hoa xích đế ở chỗ ni cả, đặt đồ của mi xuống rồi đi đi”

Sau khi khi nghe cô ấy nói vậy, cô gái có đôi cánh chim heo xấu hổ tức giận, định bỏ đồ mà cần giao xuống rồi đi, nhưng lại bị Rose kêu ngừng lại.

“Khoan đã!! Tôi tới trước cô nên tôi sẽ đưa trước, tôi làm xong thì cô muốn làm sao cũng được”

Nói xong Rose liền lấy ra mười lăm triệu vàng, cùng một đống vật phẩm v·ũ k·hí mà Tú giao cho cô ấy đưa cho Tuấn.

Khi thấy số lượng vàng và vật phẩm mà Rose bỏ ra, không chỉ cô gái có cánh hải âu ngạc nhiên, mà cả cô gái có cánh chim heo cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đây khác nào một cú tát vào mặt khá là đau, vì trước đó cô ta còn nói rằng Rose chẳng có gì quý giá để giao ở nơi này, mà bây giờ người ta đưa đến một đống vàng và vật phẩm như thế này.

Với số lượng này đủ sức đưa cô ấy lên bảng xếp hạng hỗ trợ a, thậm chí có thể lên rất nhiều hạng nữa nha.

So sánh đồ Rose đưa tới với đồ của mình mang đến, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để mình chui xuống cho bớt nhục, thật sự nực cười là mình lại đến trêu chọc, cười nhạo người ta nữa chứ.

Cô ta lúc này hối hận xanh cả ruột rồi, vì muốn lấy lòng người hỗ trợ của nơi này, để khi đi đến sảnh đấu giá, thì cô ta có thể khoe khoang rằng, mình có người bạn nằm trong bảng xếp hạng nha.

Mà cô ta lại không ngờ mình lại đi trêu chọc người, lại có thể vào bảng xếp hạng hỗ trợ. Còn chuyện không ngờ khác là người hỗ trợ ở nơi này có vẻ như thân thiết với cô ta nữa chứ, đúng là trộm gà không được còn bị mất đi nắm thóc mà, cô ta quyết định sau khi rời khỏi đây sẽ đi xem kỹ lại bảng xếp hạng mới được.

Cô ta không đợi hai người lên tiếng tiếp, liền bỏ vật phẩm cần đưa xuống liền bay mất dạng, đến việc lấy tiền hoa hồng của mình cũng quên luôn.

Thấy cảnh này hai cô gái NPC chỉ biết lắc đầu nghĩ.

“Năm nay, sao lại xuất hiện nhiều kẻ thích xem thường người khác thế nhỉ?”

Khi mọi chuyện râu ria đã xong, Rose liền quay qua nắm tay NPC hỗ trợ của Tuấn và nói.

“Diệu Chi sao cô bây giờ lại thành như thế này, lúc trước tôi nghe cô nói rằng mình hỗ trợ một người rất tốt mà?”

Cô gái NPC này nghe vậy liền thở dài nói với Rose.

“Đúng là hắn rất tốt, nhưng việc hắn đưa cho ta rất nhiều đến mức ta không có thời gian ngủ luôn ni, ta cũng vào được bảng xếp hạng và nằm trong top năm mươi, nhưng bây giờ ta chỉ muốn được như mi thôi, rảnh rỗi nhàn nhã sướng lắm ni”

Nghĩ tới đây Diệu Chi muốn ứa nước mắt, lúc ban đầu việc làm của cô rất ít, nhưng mỗi giao dịch của Tuấn đều chất lượng. Nên chẳng bao lâu thì cô ấy vào được bảng xếp hạng hỗ trợ thì rất mừng, nhưng rồi một thời gian trôi qua, công việc của cô ấy càng ngày càng nhiều, cô phải bay qua bay lại mang đồ đi đấu giá, rồi mang đi giao cho người này người kia.

Nhiều đến mức, cô ấy không còn nhớ nổi mình đã từng ngủ hay là chưa nữa, số tiền hoa hồng của cô càng ngày càng nhiều, nhưng việc làm hoài mà không hết nha. Thực sự cô ấy muốn đình công, nhưng lại không dám vì nếu cô làm như vậy khác nào là t·ự s·át nha, sáng thế thần sẽ trừng phạt cô về việc đó, nên cô lúc này cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà thôi.

Nghe được hoàn cảnh của Diệu Chi, Rose rất lo cho cô dù gì cả hai cũng thân với nhau, hèn gì cô ấy đã lâu không đến thăm mình, làm Rose lúc ấy nghĩ rằng người bạn này của cô ấy, sau khi vào được bảng xếp hạng thì đã quên cô rồi chứ, nên cô không bay đến nơi này nữa.



Rose lúc này thấy hối hận vì bản thân lại nghi ngờ tình bạn của cô ấy, nên đã quyết định giúp cô, vì Tú có nói cho cô biết là anh ta và người được chọn ở nơi này. Hai người là bạn thân nên họ không cần ký hợp đồng, nên Rose quyết định sẽ nhờ Tú nói với bạn cậu ấy dùm, giảm bớt việc lại cho Diệu Chi.

Sau khi nói chuyện vui vẻ hỏi thăm nhau xong, vì còn phải mang vật phẩm của Tú đi đấu giá, nên Rose đành phải từ biệt Diệu Chi, hẹn lại với cô khi mình rảnh rỗi sẽ đến thăm cô ấy, cả hai tạm biệt nhau xong thì Rose liền bay đến sảnh đấu giá.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Điệp Vân Tú lúc này đang bay về hướng của Công Chúa do vòng tay âm dương chỉ dẫn, cậu đã bay hết một phút rồi mà chưa hết nơi này.

Tuy nơi này không làm cậu bị giảm HP với MP, nhưng mà nơi này rất rộng cậu bay cũng rất xa rồi, thậm chí uống hết ba bình MP mà vẫn chưa thấy người nói chi cây cầu Nại Hà.

Khi cậu đang quăng bình MP thứ tư xuống, thì không lâu sau đó có tiếng hệ thống vang lên.

*Ting*

“Điểm phẫn nộ của Mạnh Bà dành cho bạn +50 điểm”

Nghe được thông báo Tú liền nheo mắt lại nghĩ.

“Mình đâu có đắc tội ai đâu nhỉ, sao lại tăng điểm phẫn nộ rồi ta?"

Nghĩ mãi không thông cậu liền mặc kệ bay tiếp, thời gian trôi qua chỉ còn hơn một phút là mấy tên âm hồn bất tán kia sẽ đến, Tú bắt đầu nôn nóng rồi, cậu cảm thấy nơi này thật là tà môn, vì cái cây vừa rồi cậu mới vừa bay qua, cậu đã bay qua nó nhiều lần rồi nhưng lần này vẫn gặp lại nó.

Tú nghi ngờ nơi này là một vòng lặp, nếu như mình không tìm cách phá được cái vòng lặp này, thì mấy tên Đầu Trâu Mặt Ngựa kia sẽ kịp đuổi đến đây.

Khi cậu đang tiến thoái lưỡng nan thì trước mặt cậu xuất hiện một cô gái, mà không hiểu địa phương quái như thế này sao lại có người nằm xỉu, nên cậu rất cẩn thận cảnh giác lại quan sát xem sao, dù sao thì cũng không tìm được cách ra khỏi nơi này rồi.

Khi lại gần nhìn kỹ thì cậu phát hiện đây là một cô gái rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, tóc đen chảy dài như suối, mặc trên người chiếc áo cổ trang Trung Quốc màu đỏ.

Nếu như so sánh nhan sắc với Công Chúa Mỹ Châu, thì hai người phải nói là ngang sức ngang tài, nhưng mà không vì nhan sắc của cô ta như thế mà cậu mất cảnh giác.

Sau khi nhìn quanh cậu phát hiện được hai vật, đó là cái bình đựng MP mà cậu đã quăng đi, còn kế bên cô gái này có thêm một cái chén, không biết đã đựng qua thứ gì, nhưng cậu nhìn nước còn đọng còn ít lại trên chén khá giống nước canh nha.

Sau khi nhìn cục u ở trên đầu của cô gái này, thì cậu cũng hiểu được phần nào rồi, do cậu quăng đồ lung tung ở trên không, nên đã làm cho cô gái này b·ị t·hương. Lúc này cậu ấy náy vô cùng nhưng Tú cũng muốn biết cô gái này là ai, cậu liền xem thông tin của cô ta.

______________________________________________

Mạnh Bà địa phủ

LV:??? (???)

HP:???/???

MP:???/???

Trạng thái: Bất tỉnh, mất trí nhớ, lãng quên

______________________________________________



Đọc xong thông tin thì không thu thập được gì, nhưng nhìn tới dòng trạng thái thì cậu lúc này càng ấy náy nhân hai. Điệp Vân Tú nghĩ rằng, do bản thân mình quăng cái bình trúng đầu cô ta, nên làm cô ta vừa b·ất t·ỉnh vừa mất trí nhớ, việc cô ta phẫn nộ với mình là chuyện nhỏ, còn chuyện mình gây ra thì không thể nào cậu tha thứ được cho bản thân.

Nhưng sự thật là cậu chỉ đoán đúng được phân nửa mà thôi, khi Mạnh Bà đang làm nhiệm vụ mang canh đến, cho những người cô ta cần cho uống, thì một cái chai từ đâu rơi xuống trúng đầu cô ta.

Đang tức giận nhìn lên mở miệng, định chửi rủa tên khốn nạn nào dám quăng chai vào đầu cô, thì cái chén đựng canh lãng quên mà cô bưng đi, rơi xuống trút hết vào miệng cô ta. Thế là Mạnh Bà ngã xuống b·ất t·ỉnh và quên luôn mọi thứ, đến khi Tú phát hiện cô ta ở đây.

Tú vội vàng lại gần lấy ra bình thuốc khôi phục hoàn toàn đắc tiền, liền trút vào miệng cô ta nhưng không được, cậu đành phải ngậm nước thuốc vào miệng mình móm cho cô ta uống.

Trong lúc cậu móm thuốc thì cô ta cũng đã tỉnh lại, thế là cả hai người bốn mắt nhìn nhau, Tú thì bối rối không thôi, cậu lúc này không biết phải giải thích làm sao với cô ấy. Nếu người ta nghĩ rằng cậu là tên bỉ ổi, thì Tú có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cơ mà hình như sông đó cũng ở khá gần đây, cậu cũng có thể nhảy xuống thử xem rửa sạch không nha.

Trong lúc não Tú đang chạy hết công suất, để nghĩ cách giải thích cho cô ấy hiểu thì cô ta nghiên về sau nhìn Tú một lúc và hỏi.

“Ngươi là ai? Sao ta lại có cảm giác không thích ngươi thế nhỉ? Mà lại cũng không ghét ngươi chút nào, ta làm sao thế nhỉ? Ta là ai? Ngươi là ai?”

Mạnh Bà cũng không hiểu sao mà mặt mình lại nóng ran như vậy, mà bản thân có rất nhiều thắc mắc nhưng không tài nào nghĩ ra, nhưng cô suy nghĩ rất là nhanh.

“Người này là ai? Sao lại chạm vào miệng mình, mà thứ nước người đó dùng miệng rót vào miệng mình là gì? Có vẻ như nó rất tốt cho cơ thể mình nha, cơn đau ở trên đầu cũng biến mất rồi, người này giúp mình hết đau, chắc chắn là người tốt rồi”

Thế là Điệp Vân Tú bị gắn cho cái mác người tốt mà không hay, nhưng lúc này đây truy binh cũng đã đuổi tới rồi.

“Không có bọn chó kia”

“Bên cạnh hắn cũng không có con rắn nhỏ kia luôn”

“Tên khốn nạn này mi c·hết chắc rồi, dám chạy đến địa bàn của chúng ta, mà còn dám đi vào sâu trong nhà chúng ta luôn, gan tên này cũng quá lớn rồi, anh em cùng nhau lên bắt hắn lại”

Đầu Trâu và Mặt Ngựa hưng phấn la lên, mà Mặt Ngựa lại vui mừng đến rớt nước mắt. Thù biến bản thân hắn thành đực không ra đực, cái không ra cái bây giờ có thể trả rồi.

Còn Hắc Bạch Vô Thường thì lại không mất bình tĩnh như vậy, cả hai cũng quan sát xung quanh xem có mai phục hay không, tên này dám đơn thân độc mã, dám vào sâu trong địa bàn bọn chúng mà không một tiếng động. Chắc chắn là có chuẩn bị đầy đủ rồi, nhưng cả hai nghĩ quá nhiều rồi, ngoài việc phát hiện Tú ở đây cùng với một người khác ra, thì không có gì lạ cả.

Khi nhìn kỹ được người ở cùng Tú là ai, Hắc Bạch Vô Thường vội vàng la lên.

“Mạnh Bà mau bắt tên đó lại, hắn là t·ội p·hạm của Âm Phủ, chặn hắn lại mau”

Mạnh Bà lúc này nào biết mình là ai, mặc cho hai tên này kêu réo từ xa nhưng không phản ứng gì, còn Tú lại nghe thấy được âm thanh bất ngờ.

*Ting*

“Điểm thân thiện của Mạnh Bà dành cho bạn +100 vì hành động giúp đỡ của bạn”

Cũng như câu nói bao lần của cậu, phụ nữ thật sự là một sinh vật khó hiểu, mới phẫn nộ với cậu không bao lâu mà bây giờ lại thân thiện với mình, nhưng lúc này cậu cũng không có thời gian nghĩ nhiều rồi. Vì lúc trước khi áp sát vào môi của Mạnh Bà, thì cậu đã thấy được một cây cầu mà tách ra khỏi cô ta thì cây cầu biến mất, cô gái này chính là cách giúp cậu chạy thoát thân khỏi chỗ này.

Cậu định hôn cô ta thử xem cây cầu có xuất hiện lại không, nhưng liền bỏ qua ý nghĩ đấy, có thể do tiếp xúc với cô ấy nên cây cầu mới xuất hiện, vậy thì trước mắt ôm thử cô ta lên xem sao, nếu cây cầu không xuất hiện thì hôn thử cô ta cũng không muộn.

Không ngờ rằng khi ôm Mạnh Bà lên, thì cây cầu xuất hiện lại thật, với việc tiếp xúc với phụ nữ, nên tốc độ của cậu lại được tăng lên 30% với kỹ năng đứa con của gió.

Tú ôm Mạnh Bà bay về hướng cây cầu Nại Hà, rồi bỏ chạy với tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu, mà bốn tên này cảm nhận được khi cậu xuất hiện.

Điều làm bốn tên này phẫn nộ là cậu ôm thêm một người, mà tốc độ còn nhanh hơn bay một mình, mà điều quan trọng nhất là, bọn chúng nghĩ rằng cậu lén lút đến đây để b·ắt c·óc Mạnh Bà.

Không ngờ gan của tên con người này to như gan trâu... À không gan sói, không những chọc giận Diêm La Vương, còn thiến luôn cả một âm sai cấp cao như Mặt Ngựa. Cũng phải thôi quả trứng của rắn chín đầu hắn còn dám mang trong người, đã thế còn ấp cho nó nở ra nữa thì hắn sợ hãi gì ai, bốn tên này nhìn nhau cùng thét dài lên một tiếng.

“Đuổi theo cứu người!!!”