Chương 8: Một ngày đến võ đường hai
Điệp Vân Tú và đại sư huynh không biết vì sao mà các vị sư phụ kêu mình ở lại, trong những tình huống bình thường thì chỉ khi có những chuyện rất quan trọng, thì các vị sư phụ mới kêu bọn họ ở lại để nói chuyện mà thôi.
Cậu và đại sư huynh lại nghĩ rằng có thể là do trận đấu vừa rồi của hai người, vì cả hai đã quá ham chiến mà không nghe được mệnh lệnh của các vị sư phụ, nên bọn họ muốn hai người ở lại đây để răn dạy mà thôi, hai huynh đệ lúc này chỉ biết đứng chờ xem các vị sư phụ có gì dặn dò với mình hay không.
Một vị sư phụ trong số những người này lên tiếng.
“Nathan con có biết kết quả cuối cùng trận đấu của mình là thế nào hay không?"
Nghe được lời sư phụ hỏi, Đại sư huynh yên lặng một lúc rồi trả lời.
"Con sẽ thua đệ ấy thưa sư phụ"
Vị sư phụ này gật đầu tán thưởng, vì ít có ai sẽ chịu nhận là mình thua cuộc nếu như bản thân chưa nhìn thấy được kết quả cuối cùng, nhất là chính miệng của họ phải tự nói ra điều đó, không uổng phí vị trí đại sư huynh, Nathan luôn biết đâu là nặng đâu là nhẹ luôn nhìn thẳng vào sự việc.
"Vậy con đã biết vì sao hôm nay mình lại thua sư đệ hay không?"
Anh ta trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
“Thưa thầy tất cả là do tâm lý của đệ ấy, mỗi khi con đấu tập cùng với sư đệ, con cảm thấy dường như sau mỗi đòn dứt điểm của sư đệ, thường sẽ hay do dự khi ra tay, chính vì thế mà những cơ hội hạ gục đối thủ của đệ ấy cũng vì thế mà bị bỏ lỡ, nhưng bây giờ con lại không cảm thấy sự do dự ấy trong người sư đệ nữa, cũng vì thế khả năng của đệ ấy đã không còn bị kìm hãm lại nữa ạ”
Vị sư phụ này gật đầu tán thưởng.
“Rất tốt đúng là như vậy, trong võ đường này con là đứa có sức phán đoán và suy xét nhạy bén nhất, còn tiểu sư đệ con lại là đứa có thiên phú tốt nhất. Nhưng vì một số chuyện trong cuộc sống mà sư đệ con lại tự thu lại sự quyết đoán của bản thân. Đến chính bản thân nó cũng không hề nhận ra, sư đệ của con nó giống như một lưỡi dao vô cùng sắc bén nhưng lại bị đưa vào trong vỏ, rồi che giấu đi sự sắc bén của mình vậy"
Vị sư phụ này trầm ngâm một lúc nhìn về phía Điệp Vân Tú rồi nói tiếp.
“Ta không biết vì sao hôm nay lưỡi dao này lại có thể rút được ra khỏi vỏ, nhưng chúng ta cũng đã thấy được sự sắc bén của lưỡi dao đó cũng như sự tiến bộ của các con, mà chúng ta cũng không còn gì để dạy cho các con nữa. Cũng đã đến lúc những lão già này phải làm việc mình cần làm rồi, nơi này bọn ta giao lại cho các con, mà các con muốn thu thêm người nữa hay không, thì bây giờ đó là quyết định của các sư huynh đệ bọn con. Còn tam sư huynh tứ sư huynh và ngũ sư tỷ của các con, không cần gọi điện cho bọn chúng biết về việc của chúng ta, cứ để chúng đi thi đấu về nước rồi hẵng cho bọn chúng biết sau”
Điệp Vân Tú và đại sư huynh ngơ ngác sau khi nghe được lời mà vị sư phụ này nói, hai người không tin vào đều mà mình vừa nghe được, hai huynh đệ cậu ta nghĩ rằng chỉ vì trận đấu của mình mà các vị sư phụ lại quyết định rời bỏ võ đường ra đi, cả hai người cảm thấy mọi thứ thật sự là khó chấp nhận.
Không đợi hai người lên tiếng, vị sư phụ khác nhìn về phía Điệp Vân Tú và nói.
“Bọn ta biết con không thể liên tục ở Võ đường này suốt, như đại sư huynh con và những huynh đệ khác được, con còn có cuộc sống riêng của mình nữa, mà bọn chúng thì đã ở võ đường này từ nhỏ đến bây giờ. Bản thân chúng cũng xem võ đường này như ngôi nhà của mình vậy, mà đối với bọn ta đây cũng chính là nhà của chúng, còn con hãy hỗ trợ cho các vị sư huynh của mình đào tạo các sư đệ thay cho chúng ta. Đã đến lúc chúng ta cũng phải đi rồi, ta cũng chúc mừng con vì sợi dây trong lòng con đã được gỡ bỏ rồi Tú à”
Điệp Vân Tú cảm động vì các vị sư phụ mình luôn quan tâm đến các đệ tử, nhưng mà cậu không hiểu vì sao sư phụ lại nói với mình như vậy? nút thắt trong lòng mình không muốn nhớ về nó đó là cái gì? Nhưng mọi người tại sao lại nói mình gỡ ra được? Nhiều câu hỏi đang tuông ra trong đầu cậu, nhưng lúc này cậu ta quan tâm hơn là các vị sư phụ mình sẽ đi đâu và Tú liền hỏi.
“Vậy mọi người sẽ đi đâu ạ?”
Họ nhìn nhau rồi nhìn cả hai người liền mỉm cười.
“Bọn ta ấy à? Đi nghỉ hưu chứ đi đâu nữa Hahaha... Hai tên đồ đệ ngốc các con còn không thấy bọn ta đã không còn đủ sức khỏe, cùng tuổi tác để ở lại đây dạy dỗ các con nữa sao? Cứ tiếp tục trông coi các con mãi như vậy, thì cái bộ xương già của bọn ta làm sao mà chịu nổi nữa a"
Lúc này hai người mới biết mình đang bị mấy vị sư phụ mang ra để trêu chọc, đúng là mắng thì không dám mắng, còn đánh thì lại đánh không lại, đúng là gừng càng già càng cay mà, nhưng rồi hai người vẫn nói.
"Các sư phụ vẫn còn khỏe mạnh mà, đến bọn con còn chẳng thể là đối thủ của các sư phụ nữa là, mọi người đừng đùa với bọn con như vậy chứ"
Nhưng các vị sư phụ vẫn ngắt lời hai cậu.
"Không bàn cãi gì nữa, đây là quyết định của chúng ta, thôi hai con cứ đi làm việc của mình đi"
Tú và đại sư huynh không dám nói gì thêm, sau khi đại sư huynh chào các vị sư phụ rồi đi vào trong tiếp tục huấn luyện cho các sư đệ, còn Tú chào các vị sư phụ rồi ra về.
Khi thấy hai người đã rời đi, một vị sư phụ là nữ duy nhất ở đây lên tiếng.
“Các ông quyết định không nói cho mấy đứa nhỏ này biết chúng ta đi đâu à?”
“Sao chúng ta lại nói chứ, chỉ làm chúng nó buồn và lo lắng thêm mà thôi, dù có muốn thì lão già ấy cũng sẽ không cho phép chúng ta cho người khác biết đâu. Mà chuyến đi này không biết đi mất bao lâu nữa? cũng không phải đi vào nơi đầm rồng hang hổ gì đâu mà lo lắng chứ"
Một vị khác tiếp lời.
“Bây giờ chúng ta cũng nên trả lại ơn nghĩa của ông ta rồi, chúng ta đã ở đây cũng quá lâu rồi, cơ thể già cỗi này của tôi cũng chán lắm rồi đây, mọi thứ cũng chẳng còn như xưa nữa rồi ôi..."
“Còn tôi thì chẳng muốn đi chút nào, chỉ nghĩ đến việc bộ xương già này của tôi, phải leo lên leo xuống cái máy bay chở khách, nghĩ tới đây thôi tôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi haizz...”
Vị nữ sư phụ liền lên tiếng, cắt ngang lời than vãn và cãi vã của mấy vị sư phụ kia.
“Các ông thôi cãi nhau đi, về phòng mình mà chuẩn bị đồ và đi thôi”
Với tiếng nói của người lớn nhất cái võ đường này, ai mà dám cãi vã với nhau nữa chứ, thế là bọn họ tản ra rồi trở về phòng mình tự soạn hành lý của bản thân.
Nếu như Điệp Vân Tú và đại sư huynh có thể thấy được, các vị sư phụ của mình sau khi bước vào trong phòng, bọn họ cởi quần áo của mình ra rồi xuất hiện sau lưng cùng trước ngực của bọn họ, là vô vàn những v·ết t·hương cùng những vết chém với những cái lỗ do đạn gây ra, rồi bọn họ còn lấy từ dưới giường mình ra một cái rương đựng đồ, còn bên trong có một bộ đồ quân nhân cùng huy chương và quân hàm.
Mà những Bộ đồ này lại chỉ dành riêng cho lính đặc nhiệm, mà điều khác biệt của những bộ quân phục đó lại là quân phục của các quốc gia khác nhau, chắc chắn họ sẽ bị ngạc nhiên đến há hốc cả miệng nhất là Điệp Vân Tú vì cậu đã từng tham gia q·uân đ·ội, mà chuyện này thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Vì khi bọn họ nhận biết được các vị sư phụ mình cho tới bây giờ, thì chẳng ai cho họ biết các vị sư phụ của mình họ làm gì trước khi đến võ đường.
°°°
Điệp Vân Tú sau khi đi về thì cậu ta lại ghé ngang siêu thị mini mà mình làm, vì nó nằm khá gần ngôi nhà của cậu ta đang ở, Tú dự định mua thức ăn và đồ uống về sử dụng cho đến hết kỳ nghỉ phép của mình. (thất tình xin nghỉ phép một tuần với thằng bạn giám đốc của mình)
Khi cậu bước vào siêu thị thì một em gái nhân viên thấy cậu ta liền vui vẻ kêu cậu ta lại.
“Quản lý hôm nay anh đi làm lại à, em nghe nói anh nghĩ phép một tuần mà, sao mới hai ngày đã ra đây rồi”
Cô gái này thấy cậu ta xuất hiện rất là vui vẻ, đây là Ngọc một nhân viên thu ngân của cái siêu thị mini mà cậu ấy đang làm.
Điệp Vân Tú mỉm cười với cô gái rồi nói.
“Anh chỉ ghé để mua thêm thực phẩm và vài thứ cá nhân mà thôi, sẵn tiện mua thêm thức ăn cho hai con boss của anh đang ở nhà ăn nữa”
Sau khi hai người nói chuyện với nhau đôi chút, cậu ta đi vào bên trong lựa đồ rồi sau đó đi ra thanh toán, rồi cậu chào Ngọc cùng Như và Hằng ở đó rồi ra về.
Mặc dù siêu thị của cậu là siêu thị mini, nhưng mà mặt bằng ở đây cũng khá là lớn, nên ban ngày phải có hơn ba nhân viên và một quản lý túc trực ở siêu thị.
Sau khi thấy Tú đã đi xa, Như và Hằng ghé đầu lại nói với Ngọc.
“Đến khi nào em mới nói cho ảnh biết là em thích anh ấy hả? Người ta bây giờ đã là người độc thân rồi đó, đừng để con vịt đang trụng nước sôi rồi bay đi mất nha hì hì..."
Hằng liền tiếp lời Như và nói.
“Đúng rồi đó, hồi bữa chính mắt tui nhìn thấy ổng với con nhỏ người yêu kia chia tay rồi đấy, cái con người yêu kia lại ham giàu quen một tên dân chơi, mà bỏ lại một người yêu tốt như thế này thật ngu ngốc, cơ mà cũng may là quản lý bữa đó không thấy tui, nếu không cũng ngại ngùng lắm nha"
(Chuyện gì cũng nhanh, nhưng nhiều chuyện thì các chị em là nhanh nhất nha...)
Như gật đầu đồng ý tiếp lời, với giọng nói đầy tiếc nuối.
“Ừ, đúng vậy đó, nếu như chị chưa có chồng thì chị đã hốt ổng rồi đấy haizz"
Ngọc nghe hai người nói mà đỏ cả mặt lúng túng trả lời.
“Mấy chị kì quá đừng đùa với em nữa, để em tự giải quyết vấn đề của mình đi, có khách vào rồi kìa mấy chị lo làm việc đi nào”
Cả hai cô lắc đầu nhìn Ngọc nói.
“Haizzz cái cô nương ngốc này, không biết tranh thủ cơ hội, mất rồi thì đừng có mà hối hận đó”
Sau một hồi nói đùa trêu chọc nhau, cả ba người lại bắt đầu vào làm việc của mình...
°°°
Khi Tú về tới nhà cậu liền nựng con mèo và chó của mình, rồi cậu ta liền đi tắm rồi làm đồ ăn cho bản thân cùng với mấy con boss ăn, sau khi chủ tớ đã ăn uống xong cậu ấy liền trở lại phòng của mình, Tú leo lên giường nằm rồi sau đó lướt điện thoại một lúc, cậu xem có tin nhắn nào cho mình hay không.
Ngoài tin nhắn hỏi thăm tình hình của Tuấn và mấy người bạn thân ra, thì Bác Hai cũng nhắn tin hỏi thăm công việc của cậu dạo này thế nào rồi, sau khi trả lời các tin nhắn cho mọi người xong. Điệp Vân Tú không biết làm gì nữa, nên cậu ta quyết định vào quả trứng trò chơi để chơi game tiếp tục, cậu ấy mở nắp cabin quả trứng trò chơi lên, nằm vào và bắt đầu đăng nhập vào trò chơi ...