Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 7: Một ngày đến võ đường một




Chương 7: Một ngày đến võ đường một

Sau khi đạt được kỹ năng đập trứng cấp tốc, Điệp Vân Tú rất là hưng phấn vì cuối cùng thì mình cũng đã có được một kỹ năng để bản thân sử dụng rồi, mặc dù đó lại là một kỹ năng bị động.

Cậu ấy nhanh chóng ngước lên rồi nhìn xung quanh để tìm lấy cô nàng NPC của mình, để khoe với cô nàng là bản thân đã đạt được một kỹ năng, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, mà Điệp Vân Tú lại nhìn thấy được cô gái NPC hỗ trợ của cậu lại bay ra rất là xa, sau khi thấy cậu ta xuất hiện tại sảnh chờ.

Làm cho Điệp Vân Tú có cảm giác như cô nàng NPC này đang cố tình né tránh mình vậy, trông giống hệt như đang trốn tránh một tên ôn thần, cậu ấy nhìn thấy như vậy mà bực mình mà suy nghĩ.

“Có khi nào cô ta bị san chấn tâm lý luôn rồi hay không nhỉ? Nên cô ấy mới hành động với mình như vậy? Nhưng mà cô có thể đừng bay ở tuốt đằng kia rồi nhìn tôi với ánh mắt thân thiện như vậy chứ? Cô làm cho tôi cảm thấy mình có một chút dây dứt rồi đó, bây giờ tôi có cảm giác bản thân mình bây giờ khác nào một tên biến thái đâu?”

Điệp Vân Tú thở dài một hơi đầy bất lực, rồi cậu ta nhìn sang đồng hồ ở thế giới thật, cảm thấy mình bây giờ cũng nên thức dậy rồi vì hiện tại cũng đã tới năm giờ sáng, như vậy cũng là lúc cậu ta bắt đầu một ngày mới đó là đi tập thể dục rồi đến võ đường, thế là cậu ấy sau khi tạm biệt cô gái NPC rồi lựa chọn thoát khỏi trò chơi.

Sau khi cậu đã vệ sinh cá nhân xong rồi ăn nhẹ một chút thức ăn, Điệp Vân Tú liền cho hạt vào khay thức ăn của hai con boss của mình để cho bọn chúng ăn, cậu ấy liền khoát lên mình một bộ đồ thể thao và trên tay thì mang theo một bình nước uống, rồi sau đó cậu ta liền bước ra khỏi nhà của mình.

Đây cũng là thói quen hàng ngày của Điệp Vân Tú, mọi thứ bắt đầu từ khi cha mẹ cậu ta mất, cậu ấy được bác Hai chăm sóc rồi dẫn Tú đến võ đường thường xuyên, Bác Hai cũng đồng hành cùng cậu ta vào mỗi sáng khi đến võ đường.

Đến khi công ty Bác Hai của cậu ấy gặp vấn đề nghiêm trọng trong kinh doanh khó mà giải quyết, nên về sau lại không thể đồng hành cùng cậu ta đi đến võ đường được nữa, rồi sau khi cậu trở về từ q·uân đ·ội thì cậu ấy cũng chỉ đi tới võ đường một mình mà thôi.

Nói về gia đình của Điệp Vân Tú ngoài ba mẹ đã mất và Bác Hai của mình ra, thì cậu ta còn có một người cô thứ Ba và một ông bác thứ Tư của mình nữa, mà bọn họ là hai người làm kinh doanh đại lý tại nhà. Bác Hai thì là người điều hành một công ty xây dựng hạng trung, ba của cậu ta lại là em út trong gia đình và còn là một nhân viên năng nổ của một công ty lớn.

Khi ba mẹ Điệp Vân Tú bị mất trong t·ai n·ạn lúc cậu ta được năm tuổi, thì Bác Hai đã đứng ra làm hậu sự cho họ cũng như làm người giám hộ cho cậu ấy, từ ăn uống đến đi học. Rồi còn đứng ra đảm bảo cho căn nhà của bố mẹ để lại cho cậu, vẫn còn nguyên vẹn cho đến khi Tú đủ mười tám tuổi, bất chấp sự phản đối của hai người bác kia ...

Mà Bác Hai cũng phải thường xuyên phải trở về ngôi nhà của mình, vì công việc và vợ bác ấy còn ở nơi đó, cũng chính vì thế mà Điệp Vân Tú đã phải ở trong ngôi nhà của cậu một mình từ nhỏ cho đến lớn.

Tuy là bác Hai không thể ở cùng cậu thường xuyên vì công việc và vợ của mình, nhưng nếu như không có Bác Hai cứng rắn đứng ra bảo lãnh và giữ ngôi nhà này lại, không thì cô Ba cùng bác Tư của cậu ấy, bọn họ đã dùng mọi cách bán đi ngôi nhà và chia tiền ra cho nhau rồi, vì hai người này rất là tham lam.

Cũng vì bản thân không có con cái, nên bác Hai xem Điệp Vân Tú như con trai ruột của mình vậy, người bác ấy đã chăm lo bảo bọc cho Tú đầy đủ, nói không ngoa nếu không có bác Hai, thì cuộc đời của Tú còn thãm hơn bây giờ rất nhiều.

°°°

Sau khi cậu đã chạy bộ được 10km, hít đất 300 lần, hít xà 200 cái và gập bụng 300 lần, thì cậu ta cũng đi tới được cổng võ đường của mình.



Võ đường mà cậu ấy thường xuyên đi đến, nó hoàn toàn không giống với các võ đường khác, ở đây có rất nhiều võ sư người nước ngoài và họ dạy nhiều bộ môn võ thuật khác nhau.

Bọn họ dạy cho các môn sinh của mình các môn võ khác nhau Như Vovinam, Wushu, Mua Thái, Thiếu Lâm, karatedo, taekwondo, kick-boxing, Vịnh Xuân quyền, Judo, Akido hay võ thực chiến của q·uân đ·ội.

Mà Điệp Vân Tú mỗi khi đến võ đường, cậu ta vô cùng thắc mắc không biết vì sao, võ đường của mình lại nhiều vị sư phụ người nước ngoài đến như vậy? Còn số lượng võ sinh thì quá ít nếu đi so với quy mô của võ đường này, muốn lắp đầy võ đường cần số học sinh gấp mười lần số lượng võ sinh hiện tại.

Thậm chí bây giờ cậu vẫn còn thắc mắc là, kinh phí ở đâu mà các sư phụ có thể điều hành võ đường này bình thường được? Mặc dù võ đường cũng nhận được tài trợ của chính phủ, cùng với việc giành tiền thưởng từ các giải đấu thể thao, nhưng nó chỉ là muối bỏ biển mà thôi, vì bọn họ cũng không nhận võ sinh ở bên ngoài, hay thu phí học võ của các võ sinh ở võ đường, mọi thứ lúc này đối với cậu vẫn luôn là dấu chấm hỏi.

°°°

Nói về quy mô của võ đường, nếu như một ai đó khi đứng trước cổng của nơi này, thì bọn họ có thể nghĩ rằng đây chỉ là một khu chung cư loại nhỏ mà thôi, vì nơi này có bốn tòa nhà năm tầng bao bọc lại với nhau mà tạo thành một cái hộp, ở giửa bốn tòa nhà là một mái che bằng kính chịu lực lớn.

Xung quanh của mỗi tòa nhà có những bóng đèn pha hướng về giửa sân, những bóng đèn này thường được sử dụng ở những sân vận động hay nhà thi đấu. Tất cả những bóng đèn này được võ đường sử dụng vào ban đêm, hay được sử dụng mỗi lần võ đường thiếu ánh sáng khi trời có mây đen che khuất, nếu đi sâu vào bên trong họ có thể cảm thấy khác hẳn ở bên ngoài, ngôi nhà mang đến cho bọn họ một cảm giác nơi này giống như một trại huấn luyện vậy.

°°°

Sau khi Điệp Vân Tú đã bước vào võ đường và thay võ phục cho mình, cậu bước ra rồi cúi đầu chào tất cả các vị sư phụ cùng với các vị sư huynh đệ, cậu ta liền bước vào xếp hàng tại khu tập trung của các võ sinh ở giửa tòa nhà. Các võ sinh trong võ đường này tập trung lại cũng không nhiều, tính số lượng võ sinh cũ và mới chỉ khoảng hơn năm mươi người mà thôi.

Ngoài Điệp Vân Tú có nhà riêng ở bên ngoài ra, thì hầu hết các võ sinh ở đây, bọn họ đều sống ở trong những căn phòng ở bốn tòa nhà của võ đường này, vì tất cả bọn họ đều là trẻ mồ côi mà xuất xứ, quê quán, người thân của họ chỉ có các vị sư phụ biết được, mà trong số những người này, cũng có một số người là người nhà của các vị sư phụ, mà họ cũng giống như các vị sư phụ đều là người ở nhiều quốc gia khác tập trung lại đây.

Ở trong tòa nhà cũng chính là võ đường này, các võ sinh được các vị sư phụ chia ra các lớp võ khác nhau, mà các vị sư phụ này của cậu ai cũng đã trên năm mươi sáu mươi tuổi cả rồi, nhưng khi nhìn vào bọn họ thì ai cũng nghĩ rằng họ chỉ tầm bốn mươi hoặc hơn một chút mà thôi.

Những vị sư phụ này của cậu mỗi tháng đều sẽ tập trung tất cả các võ sinh lại, để cho bọn họ đấu tập với nhau, cũng để cho các vị sư phụ của cậu ta có thể quan sát xem tất cả các môn sinh của mình có tiến bộ hay không? Còn ngày bình thường thì các võ sinh sẽ tự tập luyện với nhau hoặc tự tập một mình.

Sau khi các sư huynh đệ khác đã đấu tập với nhau xong, Điệp Vân Tú và đại sư huynh được gọi ra sân để đấu tập cùng nhau, cả hai người đều đã rất quen thuộc phong cách chiến đấu của đối phương, từ kỹ thuật, khả năng phản đòn, t·ấn c·ông, phòng thủ cũng như phản ứng của đối phương, bọn họ đều hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.

Hai người bước ra sân rồi cúi đầu chào người đối diện, sau khi đã chào hỏi xong đại sư huynh là người đầu tiên ra tay trước, anh ta liền áp sát muốn nắm lấy áo của Điệp Vân Tú ra một đòn Judo để quật ngã cậu, cậu ta cũng không đứng yên mà nhanh nhẹn lùi về sau, sau đó xoay hai vòng tung một cước của đòn taekwondo để tạo ra khoảng cách với đại sư huynh.

Khi thấy Điệp Vân Tú sử dụng cú đá xoay vòng của taekwondo, đại sư huynh liền tạo thế thủ của Muay Thái mới chặn lại đòn phản công này, vì anh ta biết nếu mình bị trúng phải cú đá này thì bản thân sẽ bị rơi vào thế hạ phong.



“kịch... Bộp... soàn... soạt”

Đại sư huynh bị đòn chân của Điệp Vân Tú đẩy lùi về sau ba bước, ngay sau đó khi bản thân đã ổn định lại được tư thế, đại sư huynh liền nhanh chóng tiến lên bằng cách di chuyển các bước chân của mình theo kỹ thuật của kick-boxing, rồi áp sát vặn eo tung vào Điệp Vân Tú một cú đấm móc trái tay.

“Bốp!!!”

Sau khi đá hai vòng xong Điệp Vân Tú không truy kích ngay, mà cậu ta hạ xuống ổn định lại tư thế của mình trong khi đại sư huynh đang lao lên t·ấn c·ông, cậu liền nghiên đầu né đi đòn t·ấn c·ông đó và cánh tay của Tú che lại mặt mình, rồi nghiên một góc bảy mươi độ để làm lệch đi cú đấm móc của đại sư huynh. Sau đó Điệp Vân Tú liền phản công lại bằng một cú xuống trỏ bằng tay trái, rồi vặn eo sau đó lên gối bằng chân phải, nương theo quán tính cậu ta liền đạp chân trái vào ngực đại sư huynh mà lộn về sau.

“kình... kịch... Bốpp... Bộpp!!”

Đại sư huynh liền đỡ lại ngay hai đòn phản công này của cậu ta, nhưng vẫn giữ vững được tư thế của mình mà không lùi về sau nhờ thế tấn của Karatedo. Trong khi Tú lộn về sau rồi tiếp đất và lấy lại thăng bằng, đại sư huynh liền lướt tới tung ngay một cú Jad vào Điệp Vân Tú.

Khi bản thân cậu ta cũng vừa hạ xuống đất cũng chưa kịp thời lấy lại được thăng bằng, khi thấy đại sư huynh t·ấn c·ông tới, Tú biết mình lúc này phải phòng thủ ngay, nhưng trong tình huống này phòng thủ tốt nhất là t·ấn c·ông.

Cậu ta biết được điểm yếu của kick-boxing khi t·ấn c·ông là ở chân, để không cho đại sư huynh kịp ra đòn đấm thẳng vào mình. Cậu ấy nghiên người về sau để né đòn Jad đó rồi phản công lại bằng một đòn low kick, kết hợp với đòn quét ngang của mình, Điệp Vân Tú liền nghiên người để kẹp cổ đại sư huynh lại bằng thế võ của Vovinam.

“Cốp... Kình... kịch... soạtt”

Đại sư huynh thấy Tú sử dụng đòn quét ngang, thì lúc đó cũng kịp thời gồng lên những cơ bắp ở bắp chân của mình, để đỡ lấy đòn low kick của cậu ta, đại sư huynh cũng thấy được cậu ấy đang nghiên người và nhận ra ngay tư thế nghiên người của cậu. Đó là thế kẹp cổ của Vovinam, anh ta hiểu được mức độ nguy hiểm khi mình trúng phải đòn t·ấn c·ông của thế võ này, chỉ cần bản thân sơ xuất dính phải đòn kẹp cổ này thôi thì anh ta sẽ bị thua ngay.

Đại sư huynh vội vàng cúi người xuống để né đi đòn kẹp cổ của Vovinam của Tú, bản thân đại sư huynh lúc ấy cũng phản ứng rất là nhanh chóng, nên mới tránh được đòn kẹp cổ nguy hiểm này của cậu ta. Rồi sau đó liền phản công lại Điệp Vân Tú bằng một đòn bổ gót như con bọ cạp, trong khi Điệp Vân Tú vẫn còn xoay vòng trên không trung, nhưng anh ta không ngờ Điệp Vân Tú lại phản xạ quá nhanh, cậu ta liền dùng bàn chân của mình đạp vào chân của anh ta để đẩy hai người tách ra, cả hai đều bị đòn phản công này đẩy lui về sau tới sát biên của sàn đấu.

“Bộp... Soạt... Soạt”

Cả hai người vội vàng kìm lại bước chân của mình để không lùi ra khỏi sàn đấu, cũng nhờ vào phản xạ nhanh nhạy cùng với sự quen thuộc của nhau, cả hai người đã hóa giải nhiều nguy cơ mà người kia gây ra, Tú và đại sư huynh đứng ở hai mép võ đài nhìn nhau một lúc, rồi sau đó họ lại tiếp tục lao lên t·ấn c·ông lẫn nhau.

Hai người đánh với nhau rất hăng, mà chính vào lúc này Điệp Vân Tú liền t·ấn c·ông nhanh hơn, cậu ta thay đổi thế công của mình liên tục, làm cho đại sư huynh có khổ không thể nói ra được, một luồng suy nghĩ lướt nhanh qua trong đầu của đại sư huynh.

“Bình thường đều đánh thăm dò nhau trước, sao hôm nay nó lại máu chó thế nhỉ? C·hết tiệt thằng tiểu sư đệ trời đánh này, hãy xem sự lợi hại của Đại Sư Huynh ta đây!!”



Sau khi thốt ra một câu chửi thề trong đầu, đại sư huynh không dám khinh xuất hay đánh thăm dò với cậu ta nữa, mà lại phản công Điệp Vân Tú càng ngày càng dồn dập. Các kỹ thuật chiến đấu thực chiến của q·uân đ·ội cũng được cả hai người tung ra, rồi Tú đáp trả bằng những kỹ thuật khắc chế hay những đòn ngăn chặn khác, không thiếu các chiêu thức của Thiếu Lâm, Vịnh Xuân Quyền, hay Akido đều được cả hai người sử dụng để ra đòn.

(Kim Mao Sư Vương à không, Đại sư huynh đột nhiên đánh xuất một chiêu, thất thương tuyệt học trấn sơn của phái không động, tiếp đánh một chiêu thất thương thất giải giai thương, thật là ghê gớm, nói đến Chương Vô kị à không. Nói đến Điệp Vân Tú hai chưởng hợp lại như cực bổng xuất một chiêu càn khôn đại na di, Đại Sư Huynh vừa đánh vừa đá vừa thét lên một tiếng, cùng lúc đó trên lôi đài có quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, trên lôi đài ở đâu cũng thấy được hình ảnh của Điệp Vân Tú. Còn đại sư huynh thì không thể phân biệt hình ảnh nào là hình ảnh thật của Điệp Vân Tú, chỉ thấy được đại sư huynh nhăn mặt nhíu mày, rồi nảy ra một kế là chân trái đạp xuống đất rồi la lên một tiếng. Lão sư công đại hiển thần uy, trong chớp nhoáng té ra đại sư huynh đã tinh thần nhập thể rồi, đã tinh thần nhập thể rồi... Mình thêm đoạn này cho vui thôi, đoạn này trong phim Vua p·há h·oại của thánh Tinh Trì hì hì)

Cả hai người trên sàn đấu, đánh với nhau càng lúc càng nhanh và vô cùng ác liệt, đến nỗi các vị sư huynh đệ khác nhìn thấy cũng phải há hốc cả miệng vì ngạc nhiên, còn biểu cảm của các vị sư phụ dường như cũng biết được kết quả sau cùng của trận đấu này rồi.

Khi cả hai người đang tung ra những đòn t·ấn c·ông nhau càng ngày càng hăng máu, thì giọng nói của một trong những vị sư phụ của bọn họ vang lên.

“Chúng ta cũng biết kết quả cuối cùng trận đấu này như thế nào rồi, Nathan, Tú hai con ngừng lại rồi lui về cho ta"

Dường như hai người không nghe thấy được tiếng quát của vị sư phụ này, vì cả hai đã quá chú tâm vào trận đấu của chính mình, bọn họ vẫn tiếp tục ra đòn t·ấn c·ông nhau một lúc một nhanh và càng ngày càng hiểm hơn.

"Hai con ngừng lại cho ta!!"

Một vị sư phụ khác cũng quát lên, nhưng rồi cả hai vẫn không hề dừng lại động tác của mình lại, mà tiếp tục đánh với đối phương, sau khi thấy tình hình đã không còn nằm trong vòng kiểm soát nữa rồi, hai trong những vị sư phụ đang đứng xem ở đây liền vội vàng phóng tới, sau khi dậm chân mình xuống họ vặn eo dồn lực ra quyền vào cả hai người.

Với giác quan nhạy bén của bản thân, Đại Sư Huynh cùng Điệp Vân Tú dường như cảm nhận được có người đang lao tới tập kích mình, bọn họ liền chuyển động tác t·ấn c·ông của mình lại, rồi chuyển sang phòng thủ và sau đó phản kích lại người này ngay.

Hai vị sư phụ này không hỗ là một người lão luyện, họ lao tới vị trí đủ cho Tú cùng Đại Sư Huynh có thể cảm nhận được đòn t·ấn c·ông của mình, mà ngừng t·ấn c·ông nhau lại rồi quay lại phản kích đòn t·ấn c·ông của hai người, thì lúc đó cả hai người đã chuyển từ đòn t·ấn c·ông của mình thành phòng thủ rồi phản công lại bằng nắm đấm, sau đó bốn đường quyền cùng nắm đấm đã v·a c·hạm vào nhau phát lên một tiếng kêu thật lớn.

“Bộp... Bộp... Bốp... Bốp... Soàn soạt...”

Điệp Vân Tú và đại sư huynh sau khi tiếp một quyền này của hai vị sư phụ, cả hai người liền bị đẩy lùi về sau năm bước, còn hai vị sư phụ này thì vẫn đứng yên tại chỗ cũ, bọn họ vẫn ổn định và đứng vững như bàn thạch.

Điệp Vân Tú và Đại sư huynh cả hai người lúc này mới bừng tỉnh trở lại, bọn họ liền vội vàng cúi đầu xin lỗi hai vị sư phụ của mình, hai người không ngờ rằng bản thân từ đấu tập lại biến thành chiến đấu với nhau như thế này, chẳng những thế cũng vì mình đã quá tập trung nên cả hai quên hết tất cả những người xung quanh.

Thậm chí cơ thể của cả hai người đã bầm tím và có nhiều chỗ tét cả thịt đến rỉ cả máu, mà hai huynh đệ vẫn không hề hay biết, thậm chí tiếng kêu ngừng lại của các vị sư phụ của họ vang lên, mà cả hai người cũng không hề hay biết.

Lúc này Điệp Vân Tú và đại sư huynh cảm thấy bản thân lúc này có lỗi vô cùng, mấy vị sư phụ nhìn hai tên đệ tử này của mình thì lại mỉm cười lắc đầu, rồi một vị sư phụ trong đó bước ra và lên tiếng.

“Tất cả giải tán, các trò về võ trường của mình rồi tự tập quyền đi, còn Điệp Vân Tú và Nathan ở lại đây, chúng ta có chuyện cần nói với các con”

Sau khi nghe được sư phụ ra lệnh, tất cả cúi đầu chào các vị sư phụ, rồi mỗi người về võ trường riêng của mình mà bắt đầu tập luyện...