Chương 27: Một ngày đi làm rắc rối hai
"Rầm... Rập... Rầm... Rập”
Từ đằng xa lại có một nhóm người đang chạy vội tới nơi này, với đội hình là hơn năm mươi người, tất cả đều mặc thống nhất cùng một loại trang phục, đó là nhóm sư huynh đệ của Điệp Vân Tú ở võ đường, bọn họ đi đến đây để giúp cậu một tay.
“Không sao chứ sư đệ? Bọn này đến kiếm chuyện với người của võ đường của chúng ta có phải không?”
Đại sư huynh vừa nói xong, thì mọi người trong võ đường liền liếc mắt nhìn đám người ở đối diện, bằng một ánh mắt đầy sắc lẹm.
Điệp Vân Tú cảm động vì tất cả mọi người đều đến giúp đỡ mình, đây cũng làm cho Tú thấy được sự đoàn kết của sư huynh đệ trong võ đường, nhưng cậu cũng bất đắc dĩ mà nói.
“Cảm ơn sư huynh và mọi người đã tới hỗ trợ, nhưng mà đám người hỗn tạp này thì một mình đệ cũng đủ xử lý được rồi, làm phiền đến mọi người như thế này thì đệ ngại ngùng lắm”
Mấy sư đệ trong nhóm khi nghe Tú nói vậy liền trả lời.
“Không có gì phiền đâu Lục sư huynh, bọn đệ tập mãi ở trong võ đường cũng chán lắm rồi, thừa dịp lúc này thì bọn đệ có thể tập thêm thực chiến luôn nha Hìhì”
Điệp Vân Tú lúc này chỉ biết mỉm cười, rồi lắc đầu với mấy người sư đệ của mình và nói.
“Vậy thì cũng chỉ có thể nói, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nhé”
Rồi Điệp Vân Tú và mọi người cùng nhau nhìn về đám giang hồ kia, bầu không khí giữa hai phe bắt đầu bốc lên nồng nặc mùi thuốc súng.
Khi mọi người trong võ đường chuẩn bị lao lên, để dạy dỗ lại cho đám thanh niên kia một bài học từ xã hội, thì ở đằng xa lại một chiếc siêu xe Lamborghini màu vàng lao nhanh tới.
“GRỪM... GRỪM... KÉT... ÉTTT”
Chiếc siêu xe này dừng ngay lại ở kế bên nhóm của Điệp Vân Tú, làm cho tất cả võ sinh cũng đứng lại mà nhìn chăm chú vào chiếc xe ấy.
Cửa xe dần mở ra, Tuấn liền từ trên xe bước nhanh xuống, anh ta vội vàng nhìn qua lại giữa hai nhóm rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Phù... Ù ù... May quá vừa tới kịp lúc, xém nữa là trễ phim rồi”
Khi đám đông còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Tuấn dường như nhớ đến việc gì đó rất quan trọng, liền vội vàng chạy nhanh vào bên trong siêu thị của mình.
Mọi người đều dời ánh mắt theo hướng anh ta đi, còn Tuấn vừa chạy qua cửa tự động của siêu thị, thì liền hết hồn vì ở đây đang có một đám quần chúng ăn dưa đứng tại đấy, bọn họ đều bận hóng hớt nhìn ra bên ngoài.
Tuấn nhìn qua lại mọi người trong siêu thị một hồi, mà bản thân sực nhớ ra là mình chưa nói với đám người ở bên ngoài một việc quan trọng, liền thò đầu qua cửa rồi nói.
"À mọi người chờ tôi một chút nhé, không mất bao nhiêu thời gian đâu, tôi sẽ ra ngay"
Cả đám người lúc này.
"???"
Tuấn chạy vào bên trong không được bao lâu, khi anh ta chạy ra thì bản thân lại ôm theo một túi đầy ắp bắp rang, bên cạnh là một chai nước ngọt ướp lạnh thật lớn, sau khi bản thân đã ngồi yên vị một chỗ có tầm nhìn thật tốt xong, anh ta liền nói.
“À xin lỗi đã cắt ngang mọi người, bây giờ thì có thể tiếp tục được rồi”
Tất cả mọi người.
"..."
Bị hơn ba trăm cặp mắt dòm nguýt mình, nhưng Tuấn lại làm như không thấy gì, mà tay vẫn thuần thục bóc bắp rang lên mà ăn, rồi nhìn đám đông đang kìm chế xúc động mà lao lên đánh anh ta...
Bỏ qua màn hài kịch mà Tuấn gây ra, đám giang hồ liền nhìn về phía nhóm võ sinh, bọn chúng thấy được nhóm của bọn họ có số lượng người ít hơn và chưa bằng một nửa số người của mình nữa, còn chưa nói trên tay của bọn chúng lại có ống tuýt và gậy gộc, cả đám tràn đầy tự tin mà nghĩ rằng.
"Bọn bây có võ thì đã sao, nhất đẳng nhì đai cũng không bằng dao phay chém lén nha, với lại ba đánh một không chột cũng què, thế thì tụi bây làm sao mà đỡ được hahaha"
Khác với suy nghĩ của đám lưu manh giang hồ lúc này, nhóm võ sinh rất lấy làm bình thường và hờ hững, trước mắt của bọn họ chỉ là một đám tạp nham mà thôi.
Đông người hơn và có v·ũ k·hí thì như thế nào? Chẳng có luyện tập cùng một chút kỹ thuật hay kinh nghiệm gì, thì bọn chúng nhìn thế nào cũng chẳng có một tí uy h·iếp gì.
Cho dù có vài tên có nghề đi nữa, thì như vậy có thể đi so với bọn họ sao? Một đám người được rèn luyện từ nhỏ đến lớn bởi một nhóm sư phụ, mà bọn họ còn khủng bố hơn cả đám ác quỷ nữa là, vậy thì nằm mơ đi...
Tên Không Phải Xoắn và Xin Đừng Nhìn Đểu trốn ở giửa đám giang hồ, cả hai liền bước lên phía trước rồi nhìn về phía nhóm của Điệp Vân Tú mà nói.
"Mày cũng có chút bản lĩnh đó, người cũng có không ít đó nha, mà mày có người thì đã sao, rồi cũng sẽ bị anh em bọn tao dọn dẹp cả mà thôi, anh em!! Cùng nhau xông lên dạy cho tụi nó một bài học nào"
"A... A... C·hết con mẹ tụi bây đi @#$"
Nhóm võ sinh thấy bọn chúng đang lao lên, thì tất cả vẫn bình tĩnh mà đứng nhìn mà chờ lệnh, mọi người vẫn giữ nguyên đội hình từ khi đến đây mà không một chút r·ối l·oạn nào.
Lúc này Đại sư huynh nhìn đám giang hồ đang lao về phía bọn họ, mà bọn chúng cách nhóm võ sinh chỉ còn chưa tới mười mét, thì anh ta liền hét lên một tiếng thật lớn.
"Võ sinh!!! Sẵn sàng!!!"
"Tiến lên!!!"
Thế là hai nhóm người lao vào t·ấn c·ông lẫn nhau, với lượng người đông và áp đảo hơn nhóm võ sinh, đám giang hồ liền chia ra hai đến ba người kèm một võ sinh, mỗi tên này lại còn cầm theo v·ũ k·hí mà vây đánh một người võ sinh.
Tiếng đánh nhau cùng kêu la và té ngã vang lên ở khắp nơi, hai tên Không Phải Xoắn và tên Xin Đừng Nhìn đểu cùng với ba tên đồng bọn của mình, cả năm người cùng nhau vay đánh một mình Điệp Vân Tú, mà Đại Sư huynh cũng giống như cậu ấy cũng bị năm người chăm sóc cẩn thận.
“Binh... Bốp... Á... Hự... Không không... Ôi... Đau đau... Bụpp... Á... Ứ... Keng loảng xoảng rầm ầm..."
Không ngoài dự đoán của Tuấn, không đầy mười lăm phút sau, với số lượng người nhiều hơn gấp đôi so với số người của võ đường, thì đám giang hồ cũng đã bị nhóm võ sinh đánh cho te tua bầm dập và tơi tả.
Cả đám b·ị đ·ánh đến nỗi, cho dù phụ huynh của bọn chúng có đến đây đi chăng nữa, khi thấy được mặt của mấy tên đó lúc này, thì cũng phải xin lỗi mà nói.
“Đây không phải là con của tôi, con của chúng tôi, nó không thể nào xấu đến mức như thế này được a...”
Sau một hồi bón hành cho mấy tên côn đồ này cho ra bã, rồi dạy dỗ cho bọn chúng một bài học, đó là sự đ·ánh đ·ập và vùi dập của xã hội, sau khi nhận được lời hứa hẹn của bọn chúng, đó là bản thân sẽ không làm chuyện sai trái nữa.
Thì Đại sư huynh không biết làm gì hơn, anh ta đành phải kêu mọi người của võ đường dừng lại, tất cả đều thả ra cho bọn chúng đi về, dù sao thì có giữ bọn côn đồ này lại thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Thấy đám giang hồ lê lếch dìu dắt nhau rời khỏi công viên, Đại sư huynh cũng không quên kêu bọn chúng phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này rồi mới được rời đi, sau đó anh ta liền quay qua dòm nguýt Tuấn mà nói.
“Cậu hay quá nhỉ? Nhàn nhã ngồi ăn bắp rang xem chuyện vui như thế này, bọn tôi có nên tính phí biểu diễn với cậu hay không đây?”
Tuấn chỉ biết cười trừ với Sư huynh mà nói.
“Thôi mà đại sư huynh, dù sao thì cũng là người quen cả mà, thôi thì em gửi phiếu giảm giá mua hàng đến cho mọi người, khi mọi người đi siêu thị ở chỗ em nhé hehe”
Đại sư huynh mỉm cười rồi vỗ vỗ vai Tuấn.
“Anh chỉ đùa cậu một chút thôi, với thằng nhóc chỉ biết chạy vào võ đường, rồi ngồi chơi cả ngày như cậu, có vào giúp thì cũng chỉ càng rối thêm mà thôi, này mọi người tất cả cùng trở về võ đường nào”
Sau khi trêu chọc Tuấn xong, bàn tay của anh ta cũng rất là chủ động mà cầm lấy sấp phiếu giảm giá rồi cất vào người, Đại sư huynh liền dẫn mọi người cùng nhau trở về võ đường.
Điệp Vân Tú cũng cảm ơn mọi người trong võ đường đã tới hỗ trợ cậu, mặc dù một mình cậu ta cũng có thể xử lý được hết đám tạp nham này.
Sau khi mọi người đã trở về võ đường, Tuấn cũng kêu Tú lên xe, để anh ta chở cậu ấy trở về nhà, rồi cũng nói cho Tú hay một chuyện.
“Bốn ngày nữa Giàu và Sang bọn nó trở về Việt Nam rồi đấy, có gì tao sẽ cho mày biết điểm hẹn sau nhé, thôi hôm nay về nghĩ ngơi sớm đi”
Điệp Vân Tú khá là vui mừng khi nghe được tin này, đã lâu rồi đám bạn thân mới tụ tập đầy đủ với nhau, cậu cũng đồng ý sẽ đi cùng Tuấn, cùng nhau đến điểm hẹn gặp hai người bạn này, rồi cậu ấy chào tạm biệt bạn của mình trước khi vào nhà.
“Được rồi tao nhớ mà, mày cũng đi đường cẩn thận đấy”
Khi cả hai đụng tay chào tạm biệt nhau, Tú bước vào nhà liền cho hai con boss cùng bản thân mình ăn uống, sau khi dọn dẹp và tắm rửa xong xuôi, cậu ấy bắt đầu mở ca bin của quả trứng trò chơi ra mà bước vào, có vẻ như cậu đã bắt đầu quen dần với việc chơi trò chơi này hàng ngày rồi....
°°°
Khi cả đám giang hồ b·ị đ·ánh cho no đòn, bọn chúng dìu dắt nhau mà lê lết chạy về cầu cứu với đại ca của mình.
Sau khi biết được người đánh bọn chúng là đám võ sinh ở tòa chung cư Toàn Cầu, thì người đại ca này của bọn chúng liền tát vào mặt của hai tên Xin Đừng Nhìn Đểu và Cần Gì Phải Xoắn, rồi chỉ vào mặt chúng mà chửi té tát.
“CHÁT... CHÁT”
“Đồ ngu!!! Bọn mày thật sự là một lũ ngu mà, mấy đứa bây trêu chọc ai lại không trêu chọc, mà tụi mày lại đi chọc bọn võ sinh ở đấy làm gì vậy hả? Bọn mày có biết bản thân đã dạo quanh một vòng ở quỷ môn quan rồi hay không?”
Hắn rùng mình nhớ lại cách đây gần hai mươi năm, cái thời mà hắn cũng tầm tuổi của bọn này, bản thân cũng nổi máu anh hùng đánh đấm khắp nơi, cả người tràn đầy ngọn lửa nhiệt huyết.
Hắn cũng lôi kéo được một số lượng đàn em về dưới trướng của mình, cũng có thể coi như là một tên đại ca hợp cách của giới giang hồ.
Nhưng rồi giới giang hồ vào lúc ấy cũng có nhiều băng đảng ngầm nổi trội, thậm chí có nhóm có số lượng thành viên hơn ngàn người, nhưng cuối cùng bọn họ lại trêu chọc vào một nhóm người, mà nhóm người đó chỉ có mấy người nước ngoài và vài người Việt Nam mà thôi, bọn họ chính là nhóm võ sư ở cái võ đường quỷ quái đó.
Mấy đại ca của các băng nhóm đấy, bọn họ lại sai lũ đàn em của mình, lại cái nơi mà mấy võ sư này đang ở, đó cũng chính là cái chung cư Toàn Cầu kia để đòi tiền bảo kê, mà thịt gà đâu còn chưa thấy, nhưng đã bị kê đá cho không còn manh giáp rồi.
Cũng chính vì lý do ấy đã chọc giận mấy tên võ sư này, chỉ trong vòng một tuần mấy người ở cái võ đường ma quỷ đó, bọn họ đã càn quét hết các băng đảng ngầm ở xung quanh của võ đường.
Bọn họ không những hạ gục hết mấy vị đại ca, cùng đám đàn em của các băng nhóm ở xung quanh đấy, mà còn hủy diệt triệt để luôn các băng nhóm này.
Không biết là bọn họ đã dùng cách nào, mà lại có được hết được bằng chứng phạm tội của những băng đảng ấy, rồi đưa hết những chứng cứ phạm tội của những băng nhóm này đến cho công an.
Sau khi công an nhận được bằng chứng phạm tội của mấy băng đảng kia, nếu như là bình thường, thì bọn họ sẽ hành động rất là lề mề có khi là không giải quyết, vì những người công an ở nơi đó, bọn họ thường nhận được lợi ích từ các băng nhóm này,
Không hiểu vì sao mà lần này, từ lúc mấy võ sư đến giao ra bằng chứng phạm pháp của các băng nhóm rồi bỏ về, vậy mà bên công an bọn họ lại không lằn nhằn hay chậm chạp như mọi lần, liền bắt giữ hết tất cả những vị đại ca kia, cùng những tên đàn em đắc lực của bọn chúng lại.
Trong một thời gian ngắn, tính từ khu chung cư Toàn Cầu với bán kính xung quanh là 20km, lại không có một băng nhóm nào có thể tồn tại được ở nơi đây.
Thậm chí là những băng nhóm, có dây mơ rễ má với những băng nhóm đã b·ị b·ắt kia, thậm chí cả đối thủ của mấy nhóm ấy, thì mấy vị võ sư ở chung cư Toàn Cầu cũng không buông tha, tất cả điều bị tiêu diệt hết, rồi từ đấy về sau nơi này được gọi là Tuyệt Địa Giang Hồ.
Đấy là thời điểm khủng hoảng của các băng nhóm, từ sau vụ thanh lọc ấy, hắn nhờ may mắn là bản thân nằm ngoài khu vực 20km kia, với việc bản thân cùng đám đàn em, tất cả đều sống nhờ từ việc thu nợ thuê cùng với kinh doanh nước hoa, nên bản thân hắn cùng với đám đàn em của mình mới thoát được một kiếp.
Mà mấy vị đại ca của các băng nhóm kia, sau khi bị người ở cái võ đường này bắt rồi gửi cho công an, bọn họ cũng cầu cứu và nhờ vả mấy vị ở trên giúp đỡ mình, nhưng điều đáng ngạc nhiên là bọn họ đều lắc đầu từ chối.
Thế là nổi ám ảnh về một cái võ đường khủng bố, cùng vòng tròn hủy diệt 20km xung quanh võ đường, làm cho giới giang hồ không ai mà không biết, không ai mà không kh·iếp sợ, bọn họ cũng tin rằng sau lưng cái võ đường này, chắc chắn là có một vị ở trên chống lưng nha.
Nếu so đánh nhau thì đánh không lại, đọ quen biết thì cũng thua nốt, vậy thì niềm tin đâu mà đấu với đám người này nữa cơ chứ.
Nhưng có lẽ vì mọi chuyện trải qua đã quá lâu, nên bọn này lại không còn nhớ đến cái thời kỳ đó nữa, huống chi là đám lính mới này, bọn nó lại càng không biết thời kỳ đó là như thế nào, nó kinh khủng đến mức như thế nào a.
Hắn thở dài mà kể lại câu chuyện ấy cho đám đàn em ngu ngốc của mình nghe.
Bọn chúng sau khi nghe xong, cả đám toát cả mồ hôi căng cơ đuýt thít cơ mông, đúng là cả bọn không ngờ lại dám trêu chọc trên đầu thái tuế nha.
Ai ngờ được việc, chỉ nghĩ rằng kéo nhau đi xử một tên nhân viên quèn ở siêu thị mà thôi, vậy mà lại lôi ra một đoạn lịch sử khủng bố đến như thế, may mắn là đám võ sinh đó lại chẳng thèm để ý đến mình.
Thế thì cũng phải a, người ta có bối cảnh lớn như vậy, thì sao lại thèm so đo với đám giang hồ tạp nham như bọn chúng cơ chứ, đúng là ở trong giang hồ luôn có ngoạ hổ tàng long, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong đó a.
Nghĩ đến đây bọn chúng bây giờ mới hiểu được, lý do vì sao mà đại ca lại không cho đàn em nháo sự ở khu vực ấy, nên bọn chúng mới đứng chờ ở bên ngoài, mà đợi Điệp Vân Tú đi làm về.
Hèn gì mà đại ca mình cùng với mấy đại ca của các băng nhóm khác, bọn họ lại không cho người của mình hoạt động ở xung quanh khu vực này là như thế, mà bọn chúng cũng qua lại tại khu vực này thường xuyên, mà bản thân không có chuyện gì, nên cả bọn không nghĩ được nơi này lại nguy hiểm như vậy.
Sau khi dặn dò bọn đàn em quản bản thân lại cho thật tốt, nếu như còn xảy ra thêm chuyện tương tự như vậy, thì đừng có mà nhận mình là người của của hắn có biết không?
Nếu như xảy ra chuyện tương tự, thì hắn cũng mặc kệ mấy kẻ đi tìm c·hết đó luôn, dù sao thì thằn lằn có mất đuôi thì rồi cũng sẽ mọc lại mà thôi, sau khi cho đám đàn em của mình lui xuống, thì hắn ta liền bảo hai tên gây ra chuyện này ở lại để nói chuyện.
“Tao biết bọn mày đang mắc nợ, vì đã mượn tiền mua quả trứng trò chơi, mà tao cũng nghe bọn nhóc kia nói, là hai đứa mày chơi game cũng rất khá, vậy thì bọn mày cứ lo tập trung mà chơi game đi. Tao biết là bọn mày không dám mượn tiền của tao, vì sợ phải đóng tiền lời nhẹ nhàng là 50% hàng tháng. Tao cũng không nói chuyện quanh co với hai đứa bây nữa, cứ cầm lấy số tiền này mà trả nợ cho bọn kia đi, số tiền này tao sẽ không tính lãi với tụi mày đâu mà lo. Nhưng hai đứa mày phải đăng ký vào Guid mà tao đã thành lập trong Trò Chơi Thế Kỷ, rồi sau đó số vàng và vật phẩm mà hai đứa bây tìm được ở trong đó, hai đứa mày phải đưa lại hết lại cho tao, để trừ vào số tiền mà tao đã cho bọn mày mượn, cứ như vậy là được rồi hai đứa bây lui đi”
Hai tên Xin Đừng Nhìn Đểu và tên Cần Gì Phải Xoắn nhìn nhau, rồi nhìn mớ tiền trên bàn, đành cắn răng cầm lấy mà rời đi, bây giờ bọn chúng nào có sự lựa chọn khác sao? Khong hề có thì thôi đành mặt kệ vậy, khi bọn đàn em đã lui ra khỏi phòng hết, tên đại ca này thở dài rồi lẩm bẩm.
"Thế giới lại tiếp tục thay đổi rồi, nếu như bản thân không mau chóng thích nghi, thì rồi cũng sẽ bị thời đại loại bỏ mà thôi..."
Bây giờ các băng nhóm không còn chú tâm đến việc thu tiền bảo kê, hay bán c·hất k·ích t·hích nữa, mà tất cả đều nhắm đến một thị trường mới béo bở hơn, lại hoàn toàn hợp pháp mà không sợ bị sờ gáy do vi phạm pháp luật, đó là trò chơi thế kỷ.
Ở nơi đó người ta có thể chơi game kiếm tiền bằng nhiều cách, trao đổi hay buôn bán vật phẩm, thành lập đoàn đội săn quái vật để kiếm tiền, hay kinh doanh bất động sản trong trò chơi vân vân.
Với sự phát triển của tiền mã hóa hiện tại, thì trò chơi này khác nào một quả t·ên l·ửa, nó thúc đẩy tiền mã hóa lên tầm cao mới.
Với độ thu hút của Trò Chơi Thế Kỷ, những người tới từ giới trung lưu cho tới giới giàu có, thậm chí giới siêu giàu thì bọn họ cũng đang điên cuồng vì trò chơi này.
Họ sẵn sàng chi ra số tiền lớn để mua lại những vật phẩm đặc biệt, từ những người chơi khác tạo ra được, hay tìm được từ những cuộc đi săn của những người chơi khác.
Không những thế bọn họ còn chi ra số tiền lớn, để cho người chơi cùng họ đi săn những con boss khó nhằn, cũng chỉ để bản thân bọn họ có thể kết thúc còn boss đó, rồi bản thân có được lượng EXP từ con boss này, hay có được món v·ũ k·hí rơi ra từ con boss kia.
Thậm chí còn có những ông lớn ở các nước Ả Rập, bọn họ còn đầu tư hẵn một tòa nhà hơn trăm tầng, cũng chỉ để những quả trứng trò chơi thế kỷ này, rồi họ còn bỏ tiền thuê người chơi những quả trứng ấy.
Rồi sau đó những người được thuê kia, bọn họ phải gia nhập guild của những vị đại gia hay hoàng tộc, cũng chỉ để hỗ trợ rồi kéo cấp cho các nhà vua và hoàng tử, hay các đại gia đã thuê mình.
Cũng có một số người nghèo, bọn họ đã làm liều mà đi vay mượn ở khắp nơi, cũng chỉ để bản thân có thể mua được máy trò chơi thế kỷ về sử dụng, rồi họ may mắn tìm được một vật phẩm có giá trị, mà vật phẩm này sau đó đã được một vị hoàng tử giàu có ở đất nước Châu Âu mua lại.
Thế là trong một đêm mà mấy người này đổi đời, bọn họ có thể trả hết nợ nần và xây cho bản thân một ngôi nhà khang trang hơn, đây cũng được xem như một canh bạc thành công của người nghèo ấy..
Chính vì thế mà trò chơi thế kỷ ngày càng được nhiều người chú ý hơn, giá trị cổ phiếu của công ty Star càng ngày càng tăng cao, nói không ngoa thì chủ tịch của công ty Star đang là người giàu nhất thế giới...