Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 26: Một ngày đi làm rắc rối một




Chương 26: Một ngày đi làm rắc rối một

Như mọi ngày sau khi tập luyện ở võ đường trở về, Điệp Vân Tú liền đi đến siêu thị nơi mà mình làm việc, cậu bước vào phòng thay đồ của nhân viên ở cửa hàng, để tắm rửa thay đồ rồi bắt đầu công việc của bản thân.

Ngọc sau khi thấy Điệp Vân Tú đi làm trở lại, thì cô ấy rất là vui vẻ và mỉm cười, Tú lúc này lại vô tình thấy được Ngọc mỉm cười một mình như vậy, thì cậu lại nghĩ rằng gia đình của cô ấy hôm nay chắc là đang có chuyện vui.

Sau khi bản thân đã kiểm tra những sản phẩm của ngày hôm nay, sau khi đối chiếu số lượng trong sổ sách kết thúc, Tú liền ra quầy thu ngân để bắt đầu vào công việc.

Cậu ấy hỏi thăm mọi người trong mấy ngày mà mình nghĩ phép, thì công việc của mọi người trong siêu thị có suông sẻ hay không? Và nhắc nhở mọi người cũng phải chú ý, mặc dù siêu thị có gắn camera an ninh, nhưng mấy tên trộm vặt thì vẫn có thể xuất hiện nha.

Vào thời điểm này thì khách hàng chưa đi vào siêu thị nhiều, nên mọi người cũng khá là rảnh rỗi, Hằng và Như liếc mắt liên hồi với Ngọc, giống như đang thúc giục cô làm chuyện gì đó.

Còn Ngọc nhìn hai người này một lúc rồi nhìn Điệp Vân Tú, dường như đã quyết tâm chuyện gì, cô nàng cắn nhẹ môi của mình rồi đi đến chỗ thu ngân của Tú, cô ấy liền lên tiếng.

"Cuối tuần này anh có rảnh không? Em thấy rạp đang chiếu một bộ phim kinh dị rất hay, mà em lại không dám xem một mình, anh có thể đi xem với em được hay không?"

Khi thấy mặt của Ngọc đỏ lên như một quả gấc và hồi hộp chờ đợi câu trả lời của mình, Điệp Vân Tú suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy cuối tuần này thì bản thân cũng rảnh rỗi, nên cậu ta đã quyết định đồng ý xem phim với cô nàng.

Nhận được câu trả lời đồng ý của Điệp Vân Tú, Ngọc lúc này rất là vui vẻ, cô ấy bây giờ giống hệt như một đứa trẻ vừa mới được người lớn cho kẹo ăn vậy, rồi Ngọc cùng với Tú lên kế hoạch, là cả hai sẽ làm gì sau buổi xem phim.

Khi Ngọc đang háo hức lên kế hoạch cho buổi hẹn cuối tuần của hai người, thì chính vào lúc này lại có hai cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi, bọn họ ở bên ngoài chạy vội vào với một khuôn mặt đầy hốt hoảng.

Sau khi hai cô gái đó chạy vào, thì bọn họ liền trốn ngay vào trong góc, sau một cái kệ đang chất đầy hàng của siêu thị, khi bọn họ trốn được không bao lâu, thì ở bên ngoài lại có hai thanh niên đang hùng hùng hổ hổ bước vào.

Bọn họ mặc kệ sự ngăn cản của hai bảo vệ, mà còn đẩy hai anh chàng ấy ngã sóng soài xuống nền gạch, rồi hai tên đó liền bước vào bên trong.

Cả hai liền nhìn một vòng xung quanh siêu thị, cuối cùng thì cũng tìm thấy được mục tiêu của mình, họ đang trốn ở góc của một kệ để hàng.

Hai gã đàn ông đó nhanh chóng tiến lại nơi mà hai cô gái kia đang trốn, rồi túm lấy tóc của cả hai người, rồi sau đó liền giơ tay của mình lên định tát cả hai.

Nhưng rồi bàn tay của hai gã đàn ông, còn chưa kịp hạ xuống khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của hai cô thiếu nữ, thì lại có một cánh tay cứng rắn và mạnh mẽ đã giữ tay hai kẻ đó lại.

Người giữ tay của hai gã đàn ông này lên tiếng.

“Quý khách vui lòng mua hàng đi ạ, nếu như không có nhu cầu mua hàng mà lại có ý định vào đây q·uấy r·ối, thì xin mời hai người đi cho”

Người giữ tay của hai tên đàn ông ấy là Điệp Vân Tú, từ khi hai cô gái chạy vào bên trong siêu thị, với một biểu cảm sợ hãi như thế, thì cậu ấy đã chú ý đến bọn họ.

Để không xảy ra chuyện gì lộn xộn trong cửa hàng, cậu định bước lại gần hỏi thăm hai cô thiếu nữ này xem sao, thì lại bị hai tên kia xông vào mà cắt ngang, chẳng những thế còn thấy được bọn hắn nắm tóc và giơ tay định đánh người, cậu ta lúc này không thể giương mắt đứng nhìn được liền ra tay ngăn cản.

Bọn chúng giật tay mình ra khỏi tay Tú, rồi tên có thân hình mập mạp, mình mẩy xăm trổ khắp người nhìn khắp người cậu rồi lên tiếng.



“Mày là cái thứ gì mà dám ngăn cản tao? À tưởng gì, thì ra chỉ là thằng nhân viên bán hàng mà thôi, cút ra chỗ khác chơi ngay cho tao!!! nếu không đừng trách sao bọn tao ra tay không biết nặng nhẹ”

Nói xong lời đe dọa, hai tên đó không thèm nhìn mặt Điệp Vân Tú, mà quay qua nói với hai cô gái.

“Hai đứa mày có ngon chạy nữa đi, chỉ có việc bọn tao bỏ hai đứa mày ở lại, để hai đứa mày giúp bọn tao cản lũ quái vật trong trò chơi mà thôi. Vậy mà tụi mày lại dám phốt bọn tao lên trên mạng, làm cho bọn tao phải tắt rồi ẩn đi trang cá nhân của mình, rồi phải vội vàng trốn đi khi chủ nợ tìm đến, vì thông tin cá nhân cùng địa chỉ nhà đã bị bọn dân mạng đưa hết lên trên diễn đàn, thật là khốn kiếp mà @#$"

Tên mập mạp không nhịn được mà chửi tục một hồi, còn tên đô con xăm mình đứng kế bên thì lại nói tiếp với hai người.

"Hai đứa mày có biết mấy ngày nay bọn tao khổ sở mà chạy trốn như thế nào không? Rồi phải tìm hai đứa mày nữa chứ, mãi rồi bọn tao mới tìm ra được cái trường mà hai đứa bây đang học, nếu như hai đứa mày đi học rồi về thì thôi đi, như vậy thì tụi tao cũng chẳng làm gì được hai đứa bây, nhưng bây giờ thì hay rồi, bọn bây đi ra ngoài tổ chức họp fan Tiểu Cường ido khốn kiếp của tụi mày, mà lại không có ai đi theo trông chừng, để lúc này bọn tao mới có cơ hội bắt được hai đứa bây nha hahaha"

Nói xong hắn và tên kia định giơ tay lên đánh hai cô gái một lần nữa, thì lại có một cánh tay cứng rắn nắm lấy cổ áo của bọn chúng, rồi quăng hai tên này ngược về phía sau.

Khi nhìn thấy được người ném mình đi lại là Điệp Vân Tú, hai tên đó tức giận đứng dậy định lao lên đánh cậu ta, thì sau lưng lại có hai bảo vệ sau khi đứng dậy đã giữ chúng lại.

Hai người bảo vệ sau khi đứng dậy, cũng biết hai tên này khó mà trêu chọc vào, nhưng rồi chỉ có thể quyết định mời hai tên đó ra khỏi cửa hàng, dù sao chức trách của bọn họ là giữ an ninh cho cửa hàng.

Hai tên này sau khi thấy có người lại giữ mình thêm lần nữa, thì bọn chúng liền nổi nóng mà quay người, sau đó tung ra hai đấm vào càm và mặt của hai anh chàng bảo vệ kia.

"Bốpp... Bụp!!"

Một người bị chấn động mạnh liền b·ất t·ỉnh nhân sự, còn người còn lại thì lảo đảo do đầu óc bị choáng váng.

Tú không nhìn hai tên kia lúc này đang làm gì, mà lại nhìn xuống dưới chân của mình, cậu ta liền thấy được đống poster nhân vật game đang rơi đầy trên mặt đất, đó lại là nhân vật mà cậu ấy đang chơi trong trò chơi thế kỷ, còn những tấm hình còn lại được hai cô gái kia đang ôm trên ngực.

Dựa vào lời của hai gã đàn ông nói trước đó, cùng với đống poster mà hai cô nàng đang ôm, Điệp Vân Tú không cần bọn họ giải thích, thì bản thân đã biết được mọi chuyện ra sao rồi.

Thì ra hai cô gái này là người chơi mà cậu đã cứu được, trong lúc bản thân đang chạy trốn bởi hai con rồng ở trong một khu rừng, còn hai tên kia chắc là Xin Đừng Nhìn Đểu và Cần Gì Phải Xoắn rồi.

Từ lúc Tú chơi trò chơi thế kỷ đến bây giờ, chỉ duy nhất một lần là cậu gặp được một tình huống, đó là hai tên đàn ông không bảo vệ người thế mà còn bỏ lại hai cô gái, để họ cản đường bọn quái vật lại cho mình bỏ chạy, nên cậu ta rất ấn tượng đến tên nhân vật của chúng.

Nếu là bình thường xảy ra chuyện như thế này thì cậu ấy không thể bỏ qua được, mà chuyện này còn liên quan đến bản thân thì lại càng không thể làm ngơ nha.

Hai tên đó vừa hạ gục hai anh chàng bảo vệ xong, liền quay người lại mà lao lên đánh Điệp Vân Tú, khi hai tên này đưa tay về sau để lấy đà đấm tới, thì Tú đã nhanh chóng áp sát nắm lấy bàn tay của chúng, rồi cậu đẩy mạnh tay cả hai về phía sau.

“Soạtt... Soạtt... Rầm...”

Cú đẩy tay về sau này của cậu ấy đã làm cho hai tên đó bị trặc khớp vai, cậu ta lúc này cũng nhanh chóng luồn về sau lưng hai tên kia, rồi đá vào sau đầu gối của chúng làm cho cả hai ngã sấp mặt xuống mặt đất.

Bị Tú giữ chặt tay ở sau lưng và khóa khớp mình lại như vậy, hai tên đó lúc này chỉ biết kêu cha gọi mẹ, còn một anh chàng bảo vệ là còn tỉnh táo, liền vội vàng chạy đến hỗ trợ cậu ấy giữ lấy lại một tên.



“Hai người đã xong chuyện chưa? Nếu còn muốn gây chuyện ở đây, thì tôi sẽ gửi hai người vào đồn công an”

“Được rồi, được rồi, A... ui... xin thả bọn tôi ra, anh muốn gì cũng được”

Hai tên đó đau đớn vội vàng năn nỉ Điệp Vân Tú thả cho bọn chúng đi, mà chúng cũng chỉ đánh hai bảo vệ chỉ một cái, còn v·ết t·hương thì cũng không đến nỗi nào.

Nếu như đưa bọn chúng đến đồn công an, thì cũng chỉ phạt hành chính hai tên ấy vì tội q·uấy r·ối trật tự, rồi cũng sẽ được thả về mà thôi.

Mặc dù cậu ấy khá là bực mình, cuối cùng cũng đành thả cho bọn chúng đi, nhưng Tú cũng lấy của cả hai một số tiền đưa cho hai bảo vệ, coi như tiền bồi thường cho hai người bảo vệ vì bị bọn chúng đánh.

Cả hai tên này vội vàng ôm cánh tay đang bị trật khớp của mình mà ra tới cửa, sau đó quay đầu lại nhìn Tú một lúc rồi để lại một lời đe dọa.

“Mày hãy đợi đấy, đừng có mà trốn đi đó, bọn tao sẽ trở lại cho mày biết tay”

Khi nghe lời đe dọa của bọn chúng, Điệp Vân Tú liền hừ một cái, làm cả hai hết hồn liền vội vàng bỏ chạy, khi hai tên q·uấy r·ối kia đã bỏ đi, Tú quay qua nói với hai anh chàng bảo vệ.

“Các cậu đó, làm an ninh mà khả năng nghiệp vụ kém quá vậy? Nếu không có tôi ở cửa hàng, thì khách hàng cùng cửa hàng bây giờ sẽ ra sao?”

Hai anh chàng bảo vệ ngại ngùng trả lời.

"Vâng xin lỗi quản lý"

Cậu ta cằn nhằn với hai anh chàng bảo vệ một lúc rồi thở dài nói.

“Thôi mỗi ngày hai người cứ đi theo tôi, rồi cùng tôi đến võ đường vào mỗi buổi sáng, tôi sẽ hướng dẫn hai cậu luyện tập, rồi nâng cao khả năng của mình hơn”

“Vâng cảm ơn quản lý, vậy chúng tôi ra ngoài làm việc tiếp tục đây”

Hai anh chàng bảo vệ lúc này cảm ơn vì Tú đã giúp đỡ, rồi hai người lại bắt đầu tiếp tục nhiệm vụ của mình, khi thấy hai người đã đi, Điệp Vân Tú liền lại gần hỏi thăm hai cô nàng nữ sinh.

“Hai em có làm sao không? Nếu gặp tình huống như vậy thì phải la lên để mọi người giúp đỡ chứ, nếu hai tên Xin đừng nhìn đểu... À không, hai tên đó còn đến làm phiền nữa thì hãy báo cho công an ngay có biết không? Nếu như hai em ở gần đây mà cần giúp đỡ, thì cứ tới tìm anh"

Sau khi được Tú hỏi thăm và an ủi, hai cô gái lúc này nhìn cậu ta bằng một ánh mắt tỏa sáng.

Như và Hằng sau khi nhìn thấy được ánh mắt này của hai cô nữ sinh xinh đẹp, rồi nhìn qua Ngọc mà thở dài mà nói nhỏ với nhau.

“Thôi xong, con bé Ngọc lại sắp có thêm hai đối thủ cạnh tranh rồi”

Còn Ngọc ở bên quầy thu ngân, thì cũng nhìn thấy được ánh mắt đó của hai cô gái, cô ấy liền nhíu mày, mà trực giác của phụ nữ của cô lúc này đang cảnh báo rằng.



Chặn đường tình yêu của mình bây giờ, sẽ có nhiều bức tường mà bản thân cần phải vượt qua.

Sau một thời gian chờ đợi, người nhà của hai cô gái vội vàng đánh xe đến đón cả hai, bọn họ rối rích cảm ơn mọi người và Điệp Vân Tú, khi đã giúp đỡ con mình thoát khỏi hai tay giang hồ kia, mặc dù họ muốn gửi cậu một số tiền để cảm ơn, nhưng đều bị cậu ta từ chối hết.

Trước khi ra về hai cô gái đó cũng xin số điện thoại của Tú để liên lạc, hai người hứa rằng bản thân sẽ gọi cho cậu, rồi mời cậu ta đi ăn để cảm ơn cho sự giúp đỡ này.

Khi mọi chuyện đã êm xui, Tú dặn dò mọi người cứ làm việc bình thường, còn bản thân thì lại đi vô phòng thay đồ của nhân viên, rồi cậu ấy liền gọi điện thoại cho Tuấn.

“Alô Tuấn à, hôm nay chắc là tao phải về sớm rồi, ở cửa hàng phát sinh một số chuyện, có gì tao sẽ nói lại cho mày nghe sau, cứ như vậy nhé”

Không đợi Tuấn hỏi rõ mọi chuyện, Điệp Vân Tú liền tắt máy rồi thay đồ của mình ra, cậu ta dặn dò mọi người một số việc rồi một mình ra về, mặc dù mọi người muốn ngăn cản và giữ Tú lại.

Nhưng lại không dám, vì trong thời gian chờ đợi người nhà của hai cô gái đến rước, thì ở đối diện siêu thị đã tụ tập rất nhiều người, nhưng bọn họ chỉ đứng nhìn vào mà không có bước vô đây.

Hiện tại Điệp Vân Tú lại đi về sớm như vậy, thì mọi người cũng đoán được rằng, là cậu ấy sợ hai tên kia kéo người vào siêu thị trả thù, rồi làm liên lụy đến mọi người nên cậu ta mới đi về sớm như thế, bọn họ chỉ bất lực nhắc nhở cậu cẩn thận.

Cũng có người khuyên cậu báo cho công an, nhưng đều bị Tú từ chối, cậu ấy nói chẳng có gì phải lo lắng cả, rồi không để ý chuyện gì nữa mà bước ra ngoài.

Ngọc mặc dù tin tưởng Điệp Vân Tú sẽ không sao, nhưng bản thân vẫn không khỏi lo lắng cho cậu ta, cô ấy vội vàng móc điện thoại của mình ra dự định gọi cho một ai đó, nhưng rồi lại do dự một hồi mà không bấm máy.

Ngọc sợ rằng sau cú điện thoại này, thì mình sẽ không được gặp lại Tú nữa, cô quyết định tin tưởng vào suy nghĩ của bản thân và khả năng của Tú, là Điệp Vân Tú sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

°°°

Khi bị Tú cúp điện thoại như vậy, Tuấn liền nhanh chóng xem lại camera an ninh ở cửa hàng mà Tú đang làm, sau khi xem xong anh ta tức giận mà đập bàn.

“Bà mẹ nó, dám vào cửa hàng của anh nháo sự rồi đánh người, bị người anh em của lão tử dạy dỗ nhẹ nhàng thì không muốn, mà còn dám đe dọa đòi kéo người tới nữa chứ, tọn bây tưởng tụi tao là mèo hello kitty à”

Tuấn tức giận cầm điện thoại lên định gọi người qua đó, nhưng rồi anh ta liền suy nghĩ lại, nếu bây giờ kêu người tới đó, thì cơm cũng thiu mà canh cũng nguội rồi mọi chuyện cũng xong xuôi, như vậy thì kêu qua làm gì nữa cơ chứ.

Anh ta suy nghĩ một lúc, thì lại nhớ ra được một chuyện, đó là võ đường mà Tú thường đi tập cũng ở gần siêu thị, nếu như gọi người bên võ đường qua, thì có lẽ là sẽ nhanh hơn nha.

Nghĩ là làm Tuấn liền lấy điện thoại của mình gọi ngay cho đại sư huynh ở bên võ đường, sau khi nghe được mọi chuyện thì đại sư huynh liền đồng ý tới liền ngay.

Sau khi cúp máy Tuấn vội vàng chạy ra ngoài lấy xe, anh ta muốn đến siêu thị để kịp xem náo nhiệt, không thể bỏ lỡ cái drama này được, khi bản thân đã ngồi lên xe Tuấn cười ở trong lòng mà nói.

“Muốn đánh người của lão tử à, vậy thì hãy sẵn sàng tinh thần bị đập nhừ tử đi... Ahahaha”

°°°

Điệp Vân Tú sau khi ra ngoài, cậu ta liền đi tới nơi đối diện siêu thị, đó là một cái công viên, ở nơi đấy đang tụ tập một đám người, ở trong đám người này còn có hai tên mới vừa bị Tú dạy dỗ cách đây không lâu.

“Tao cứ tưởng mày sẽ trốn ở trong siêu thị, đến khi đóng cửa rồi mới ló đầu ra chứ? Bây giờ thì mày hối hận rồi phải không? Dám đụng tới tụi tao, thì mày phải hỏi qua sự đồng ý của mấy trăm anh em của tao hay chưa đã? Cho dù bây giờ mày có quỳ xuống van xin đi nữa, thì tao cũng không bỏ qua cho mày đâu Hahaha”

Khi thấy con hàng này đang đắc ý như vậy, Điệp Vân Tú liền thở dài chán nản, thanh niên bây giờ thích kéo đàn kéo đống ra, để ức h·iếp người khác như vậy sao nhỉ? Có vẻ như cậu hôm nay phải vận động quá mức một chút rồi a...