Chương 10: Vật lộn chiến đấu trong thú triều
Điệp Vân Tú sau khi nhìn thấy tốc độ di chuyển của lũ bọ cạp này, cậu ấy chắc chắn rằng mình sẽ không chạy thoát ra được khỏi vòng vây của chúng được, thế là cậu ta quyết định leo lên những tảng đá nham thạch đầy lỗ ở gần nơi mà bản thân đang đứng, cậu mong rằng chúng sẽ di chuyển qua mà không chú ý đến mình.
Khi bọn bò cạp bò đến nơi mà Điệp Vân Tú đang trốn thì bọn chúng liền dừng lại, sau đó bọn chúng đung đưa hai cái càng to lớn của mình lên trời giống như đang thị uy với nhau, còn cái đuôi thì lại lắc lư với nhau từng nhịp như từng cơn sóng đang xô vào bờ.
Sau một hồi múa may quay cuồng thì bọn chúng bắt đầu cuồng hoang, con thì đánh nhau, con thì ra sức để lấy lòng bạn tình, con thì bắt đầu tập trung lại với nhau để đẻ trứng, bọn chúng đẻ một lần mấy chục quả trứng to như trứng đà điểu vậy.
Đến bây giờ thì cậu mới nhận ra được tảng nham thạch mà mình đang nằm trốn, nào có phải là những tảng đá từ thiên nhiên gì đâu, mà đây lại là tác phẩm của những quả trứng do bọn quái vật này sinh ra mà tạo thành.
Khi nhìn đám bọ cạp này, Điệp Vân Tú liền liên tưởng đến đám cua đỏ của đảo giáng sinh ở thế giới thật, bọn chúng điều di chuyển với số lượng lớn và cùng nhau sinh sản giống như vậy.
Vì có quá nhiều con bọ cạp cùng nhau đẻ trứng vào một chỗ, rồi bọn chúng đẻ trồng lên nhau mà tạo thành những cây cột bằng trứng này. Lại thêm tình huống là những con bọ cạp con sau khi chúng nở ra, rồi bọn chúng bỏ đi để lại những vỏ trứng cứng ngắc ấy, sau đó những vỏ trứng này bị ánh nắng của sa mạc thiêu đốt đến cứng ngắc lại, nên khi bạn nhìn vào chúng giống như nhìn những tảng nham thạch đầy lỗ vậy.
Mà Điệp Vân Tú lại không ngờ mình lại nằm ở trên những vỏ trứng đã nở ấy, ngay giửa mùa giao phối của lũ bọ cạp kia nữa chứ, cậu liếc nhìn cấp độ của mấy con bọ cạp này, thì thấy được cấp độ của bọn chúng thấp nhất là LV90 trở lên.
______________________________________________________
Bọ Cạp Vàng Sa Mạc
LV: 120
HP: 3700/3700
MP: 1200/1200
Tình trạng: cuồng nhiệt, sinh sản, kích tình
_____________________________________________________
Cậu ta núp ở bêntrên mà không dám phát ra một tiếng động nào, sau khi cậu thấy được cặp càng to lớn cùng với những cây kim to đùng của bọn chúng, thì cậu ta lại càng không muốn mình bị lũ bọ cạp này phát hiện, rồi bị chúng dùng những cây kim này chích vào người một chút nào. Cũng vì cái hệ thống cảm nhận cảm giác c·hết tiệt này mà thôi, nếu bản thân mà bị hàng chục cây kim hay cặp càng này chích và kẹp vào người, thì cảm giác cũng không ổn lắm đâu nha nhất là ở cúc hoa a.
Cậu ấy chỉ tưởng tượng rằng, không cần những cặp kìm kia kẹp mình, chỉ cần mỗi con bọ cạp này cho bản thân một đâm từ cái đuôi của chúng vào cúc hoa của mình thôi, thì mông của cậu ta cũng phải nở hoa, nghĩ đến đây thôi Điệp Vân Tú bất giác lại nhíu đít mình lại cậu chỉ biết thở dài và nghĩ.
"Chỉ có chơi game thôi mà, như vậy cũng thật sự là khó khăn với bản thân quá a"
Trong lúc tâm hồn của Điệp Vân Tú còn đang bay bổng trong trí tưởng tượng đầy đen tối của bản thân, thì trên bầu trời lại xuất hiện nhiều bóng chim thật là to lớn, chúng giang đôi cánh thật dài của mình ra rồi kêu lên thành tiếng.
“Kíuu... ríuuu... Kíuu... ríuuu”
Khi Điệp Vân Tú nghe được tiếng chim kêu này thì cậu ta liền ngước đầu lên nhìn, cậu ấy thấy được đây nào phải là chim đâu, có con chim nào to như này hay sao? Nhưng thực ra đó lại là những con sư tử đầu chim a.
_______________________________________________________
Griffin
LV: 510
HP: 20500/20500
MP: 9500/9500
Tình trạng: Háu ăn, săn mồi, bày đàn
_______________________________________________________
Chưa ngừng lại ở đó dưới bề mặt của những bờ cát mà đàn bọ cạp đang tập trung, lại xuất hiện những đụn cát bị đẩy lên rồi hất tung những con bò cạp này lên cao, một cái đầu tròn và to lớn cùng mấy cái răng lởm chởm từ dưới cát ngoi lên, nó nuốt chửng nhiều con bò cạp ở bên trên nó rồi sau đó lại tiếp tục lặn sâu xuống cát.
_______________________________________________________
Sâu cát
LV: 450
HP: 18100/18100
MP: 4000/4000
Tình trạng: phấn khởi, săn mồi, ẩn nấp
________________________________________________________
Điệp Vân Tú không ngờ được rằng mình lại bị vướng vào một buổi tiệc buffet của lũ quái vật này, vì khi đám Griffin vừa xuất hiện thì bọn chúng liền lao vào t·ấn c·ông lũ Bò Cạp Vàng ngay, mỗi con Griffin sau khi chụp được một con bọ cạp. Chúng nó liền nắm lấy những con bọ cạp mà mình bắt được lôi lên không trung, sau đó xé toạc những con bọ cạp này ra bằng cặp móng sắt nhọn như đinh thép của mình mà ăn lấy thịt bọn chúng.
Mà lũ Griffin này cũng thấy Điệp Vân Tú đang nằm trốn một góc từ lúc đầu, nhưng bọn chúng lại chỉ liếc mắt nhìn cậu ấy mà thôi, chúng nó xem cậu ta chỉ như món tráng miệng để dành ăn sau cùng.
Cậu ta sau khi thấy ánh mắt của bọn Griffin, nhưng cậu cũng mặc kệ ánh mắt của bọn chúng nhìn mình như thế nào.
"Tráng miệng thì đã làm sao? Anh đây vẫn còn lòng tự tôn của một con người, anh mày chẳng sợ cái gì hết thích thì cứ xuống đây, anh đây chơi khô máu với tụi bây"
Cậu ta suy nghĩ thế thôi chứ bản thân làm gì được bọn nó chứ, trước mắt thì phải quan sát một chút đã rồi hẳn tính sau, nhưng rồi người tính lại không bằng trời tính, giống như ông bà ta ngày xưa có câu, nằm không cũng dính đạn là có thật nha.
Điệp Vân Tú không ngờ rằng chiếc muỗng mà cậu ta đang đeo ở trên lưng mình, nó lại phản chiếu ánh sáng mặt trời làm cho ánh sáng mặt trời sau khi bị phản chiếu, lại hướng thẳng vào mắt con Griffin đầu đàn. Làm cho con quái vật này bị chói mắt mà không thể nhìn thấy được gì, ngay đúng vào lúc nó đang lao người xuống bắt mồi, rồi theo đà mà con Griffin này rơi thẳng vào giửa bày Bọ Cạp Vàng.
Tuy bọn bọ cạp có cấp độ thấp hơn bọn Griffin, nhưng bọn chúng rất đông và cũng không thể ngồi không chịu c·hết để bọn Griffin này muốn bắt là bắt. Bọn chúng cũng biết phản kháng lại mấy tên săn mồi này, giống như một câu nói ta tuy yếu nhưng anh em ta đông, bọn bọ cạp ở gần con Griffin liền lao lên trước giữ nó lại và những con bọ cạp ở xung quanh đó cũng lao lên hỗ trợ, thế là con Griffin đầu đàn được phục vụ cho một buổi châm cứu miễn phí từ đám bọ cạp này.
Con Griffin đầu đàn bị chích và kẹp đau đớn tới tận lỗ nhị liền vội vàng phóng lên bầu trời, may mắn mà nó có cấp độ rất cao và còn là thiên địch của lũ bọ cạp, rồi còn lợi dụng lợi thế có thể bay trên không trung của mình, nên nó mới tránh thoát được một kiếp.
Nhờ nó nhanh chóng bay lên nên chỉ bị mất hơn nửa HP, nếu như con Griffin đầu đàn này mà không kịp thời bay lên để bỏ trốn, chờ đến khi lũ bọ cạp tập trung lại bao quanh lấy nó, thì nó sẽ không còn đường để trốn thoát đi được nữa, kiến đông cũng sẽ cắn c·hết voi mà.
Tuy bản thân nó thoát khỏi sự bao vây của lũ bọ cạp, nhưng nó vẫn không thoát khỏi hiệu ứng trúng độc mà lũ bọ cạp gây ra, trong cơn ảo giác mà con Griffin đầu đàn này đã thấy được sáu tên con người có làn da màu đen. Bọn họ mặc trên người bộ trang phục kì lạ và giống nhau, rồi vát trên vai mình một cái hộp gỗ thật to rồi sau đó một tiếng nhạc nổi lên.
“Tè te té te tè, tè té te té tè, tè té te té tè...
Nó bất giác nhảy theo nhạc với mấy tên con người đen thui mà chỉ có trắng mỗi hàm răng này, rồi nó từ từ tiến gần tới cái hộp gỗ ấy, may mắn là con Griffin mái vợ của nó kêu lên một tiếng thật to, làm cho nó tỉnh táo trở lại, xém chút xíu nữa là nó đã vô hộp gỗ của mấy tên con người da màu đen đang vác mà nằm rồi...
Nó phẫn nộ nhìn lại tên con người, mà bản thân đã xem thường lúc đầu chỉ là con kiến hôi kia, lại xém làm nó c·hết đi bằng cách đê tiện như vậy, nó ré lên một tiếng đầy phẫn nộ, liền quyết định lao lên t·ấn c·ông tên con người đó để trả thù.
"Kíuuuu... Kíuuuu... Ríuuuu"
°°°
Còn Điệp Vân Tú thì đang nằm quan sát lũ bọ cạp, thì bất ngờ cậu thấy một con Griffin to nhất trong đám Griffin này, tự nhiên lao xuống giửa bày bọ cạp để cho bọn chúng t·ấn c·ông, làm cho cậu ta rất ngạc nhiên không thôi mà nghĩ rằng.
"Cái con này bị điên à? Muốn c·hết thì đâu cần khoa trương như vậy đâu, nhìn mấy con bọ cạp chích vào người nó thôi, nhìn thôi cũng thấy thốn rồi"
Nhưng rồi nó lại bay lên cũng thoát ra được khỏi đám bọ cạp đó, sau khi nó bay lên lại lảo đảo một hồi mới bình thường trở lại, mà bây giờ nó lại nhìn cậu một cách phẩn nộ, rồi Tú cũng nhận được thông báo của hệ thống.
*Ting*
“Điểm phẩn nộ của Griffin đầu đàn dành cho bạn là 236/1000”
*Ting*
“Nó sẽ t·ấn c·ông bạn ngay, khi phát hiện bạn trong tầm mắt nó”
Điệp Vân Tú lúc này cảm thấy khó hiểu, mình chỉ nằm quan sát bọn nó thôi mà? Sao nó lại thù hận mình như vậy chứ? Suy nghĩ vậy thôi khi thấy nó đang lao xuống t·ấn c·ông mình, cậu liền lấy cái muỗng mới mua của bản thân ra chặn lấy đòn t·ấn c·ông của con Griffin đầu đàn.
"Bốp... Bụp..."
Bất ngờ là cậu ta sau khi chặn đòn t·ấn c·ông của con Griffin đầu đàn lại không c·hết ngay, mà chỉ mất một ít HP do chấn động lại từ cái muỗng của mình, bởi cú tát từ móng vuốt ở đằng trước của con Griffin, có vẻ như cái muỗng của cậu ấy dùng để che chắn sát thương cũng rất tốt a.
Cũng vì độ chân thật của trò chơi, nếu như người chơi không bị dính trực tiếp bởi đòn sát thương nào của quái vật lên người, nên cho dù là đòn t·ấn c·ông của quái vật cấp cao thì cũng không thể kết liễu người chơi ngay trong một đòn, mà cũng tùy thuộc vào v·ũ k·hí của người chơi đó sử dụng, mặc dù chặn được đòn t·ấn c·ông của con Griffin, nhưng cậu ta cũng bị hất bay đi và va vào những cây cột được tạo thành từ trứng của lũ bọ cạp.
Nhờ phản ứng nhanh nhạy của mình, Điệp Vân Tú đã kịp thời để cái muỗng ra phía sau lưng mình, nhờ như vậy mà cậu ấy chặn bớt được sát thương khi v·a c·hạm vào những cây cột trứng đó.
Mà cũng nhờ vào kỹ năng bị động Đập trứng cấp tốc cấp C của Tú, những quả trứng bị cậu ta đụng phải liền bị vỡ ngay và cũng vì những quả trứng này mới được sinh, nên cấp độ của những quả trứng này khá thấp, nên chúng cũng không cung cấp được nhiều điểm EXP cho cậu ấy.
Trong khi Điệp Vân Tú đang bay xuyên qua những cột trứng này, thì đúng vào lúc này con Sâu cát lại trồi lên để bắt mồi, rồi một tiếng va đập thật mạnh vào một bên má của con Sâu cát, làm cho nó bay mất một cái răng chảy cả nước mắt vang lên.
“Bép... Bốp... Rẻng... lịch kịch...”
Sau khi đập vào má con Sâu cát, thì cậu ta may mắn bị dội lại và văng lên một tảng đá từ những quả trứng đã nở từ lâu của lũ bọ cạp, nếu cậu r·ơi x·uống b·iển bọ cạp này, thì cậu ấy đã lên bảng đếm số rồi.
Và tất nhiên cậu ta lại tiếp tục gây thù chuốc oán với con sâu cát rồi, vì cậu đã đập vào mặt của nó và còn làm cho nó mất một cái răng nữa chứ, rồi cậu ta còn vô tình g·iết cả đống trứng của lũ bọ cạp nữa, thế là danh sách hận thù của cậu ta lại tiếp tục tăng lên.
Tú cảm thấy mình thật đúng là sinh nhằm vào một ngôi sao xấu quắt mà, nhưng điều an ủi cho cậu ấy là bản thân lại lên được một LV, cũng giảm bớt được một ít điểm âm cấp cho bản thân.
Với những tiếng “Ting Ting” thông báo của hệ thống và điểm phẫn nộ của lũ quái vật tăng lên, cậu thấy chẳng có gì mới mẻ cho cái tình trạng của mình cả, Điệp Vân Tú cảm thấy bản thân mình, giống như một cục nam châm thu hút rắc rối này đến rắc rối khác không hơn không kém.
°°°
Con Sâu cát bị mất một cái răng thì cũng chẳng là gì so với số răng của nó đang có, rồi cái răng gẫy này nó cũng sẽ mọc lên lại thôi, nhưng nó lại để một tên kiến hôi làm gãy răng của mình, thì điều đó không thể chấp nhận được.
Thế là nó lại lặn xuống cát rồi nổi lên ngay chỗ cậu ta đang đứng, Tú cảm giác được có nguy hiểm liền né tránh ngay, mặc dù cậu ấy né được đòn t·ấn c·ông đó nhưng cậu lại không ngờ rằng. Con Sâu cát này còn có hậu chiêu, sau khi nó lặn xuống liền lấy cái đuôi của mình quật vào mình Điệp Vân Tú.
“Bốpp!!!"
Cậu b·ị đ·ánh bay lên trên không trung, may mắn là cậu ta kịp thời lấy cái muỗng của mình ra đỡ lại nếu không thì cậu ấy đã ngỏm củ tỏi rồi, khi bản thân chưa kịp thở phào nhẹ nhõm. Thì sau lưng cậu ta lại xuất hiện một bóng đen, khi cậu ấy kịp nhìn ra được cái bóng đen đó là gì, thì cậu lại thấy được tên oan gia Griffin xuất hiện, nó đang nở một nụ cười đầy nhân tính với Tú.
“Bốpp!!!”
Một cú quạt cánh đầy uy lực đẩy cậu bay thẳng xuống dưới, không biết con Sâu cát và con Griffin này hai đứa nó có liên hệ với nhau hay không? Nhưng khi cậu ta gần rơi xuống bãi cát, thì con Sâu cát này lại trồi lên rồi sau đó quật cái đuôi của mình vào cậu ấy, vậy là Điệp Vân Tú tiếp tục bay lên trời trở lại.
Thế là giải bóng người mở rộng giữa Griffin và Sâu cát bắt đầu, cậu ta b·ị đ·ánh bay lên rồi lại bay xuống, rồi sau đó lại bay ngược lên trên, Tú không biết mình đã bay lên rồi bay xuống được bao nhiêu lần. Nếu như không có cái muỗng mà cậu ta mới mua chặn bớt lại điểm sát thương mà chúng gây ra, cùng với điểm chỉ số được bản thân cậu ấy được tăng lên, thì Điệp Vân Tú không biết đ·ã c·hết nhăn răng biết bao nhiêu lần rồi.
Sĩ khả sát bất khả nhục nha, ta yếu thì yếu nhưng cũng có lòng tự trọng chứ, Điệp Vân Tú điên tiết vì cậu ta bị hai con quái vật xem bản thân như một trái bóng tennis, mà chúng thay phiên nhau đánh qua rồi đánh lại, cậu ta liền cong người giữ cái muỗng trên tay lại, rồi chờ bản thân bay tới gần con Griffin.
Khi nó chuẩn bị quạt cậu ấy bay xuống, thì Điệp Vân Tú bất ngờ liền buông một tay ra, làm cho cái muỗng của cậu quất vào đầu con Griffin đầu đàn.
"Bốp...ốppp"
Cú vả này làm nó choáng váng làm rơi ra mấy sợi lông, lợi dụng con Griffin này đang choáng váng cậu ta liền đạp vào người con Griffin rồi lao thẳng xuống.
Còn con Sâu cát vừa nổi lên để tiếp tục trò chơi của mình để trả thù,thì cậu đã lao tới cầm theo trên tay cái muỗng rồi quất thẳng vào hàng tiền đạo của nó.
“Crốppp... Cốppp... Rẻng... Rẻng”
Ngoài cái răng bị Điệp Vân Tú đập gãy lúc trước, bây giờ lại bị cậu đập gãy thêm ba cái, nếu như cái miệng to tròn của nó mà ngậm lại. Thì mấy cái răng gẫy đó có thể ghép lại thành chữ V, đây cũng là con Sâu cát đầu tiên bị súng răng chỉ vì một cái muỗng.
Sau khi đập gãy răng con Sâu cát làm nó choáng váng, thì cậu liền ta liền nhảy xuống bờ cát, cậu ấy biết rằng hành động này của cậu không khác nào là t·ự s·át,nhưng thà rằng như thế còn hơn là để hai con quái vật khốn kiếp này chơi mình đến c·hết.
Khi Tú hạ xuống bãi cát, thì đám Bọ Cạp liền kéo đến vây lấy cậu, trước khi cậu chìm xuống và biến mất trong biển bọ cạp. Thì Điệp Vân Tú kịp thời giơ ngón giửa của mình lên chào tạm biệt bọn chúng, để lại con Sâu cát và Griffin đầu đàn gầm thét trong điên cuồng...