Chương 11: Trò chơi đập chuột
Sau khi trở lại sảnh chờ thì Điệp Vân Tú liền đứng yên một lúc, cậu ấy chờ cho cơn ảo giác của mình sau khi bị đàn Bọ Cạp Vàng chích vào người trôi qua, rồi sau đó cậu ta liền kiểm tra lại vật phẩm mà bản thân thu thập được trong lần này.
Ngoài bốn cái răng của con Sâu Cát ra, thì cậu ta lại có thêm vài sợi lông của con Griffin đầu đàn, cùng với những vỏ trứng của lũ bọ cạp vàng mà Tú vô tình đập vỡ khi bị con Griffin đầu đàn đánh bay vào.
Những vật phẩm này mà cậu nhặt được là nhờ một hiệu ứng của kỹ năng vừa mới được mở ra, do cậu ta hoàn thành đủ yêu cầu của cái muỗng mới mua của mình, đó là tăng lên những linh hồn thức ăn, nó sẽ tự động thu thập rồi nhặt lấy những vật phẩm cho người chơi ấy khi họ vẫn cho nó ăn đầy đủ.
Lý do kỹ năng của cái muỗng này mở ra là khi con Griffin đầu đàn đánh cậu ấy bay đi, rồi vô tình làm vỡ những quả trứng của lũ Bọ Cạp Vàng, lúc đó cũng vô tình làm cho cậu hoàn thành đủ tế phẩm cho cái muỗng này. Nên kỹ năng ẩn thu nhặt vật phẩm cũng được nó kích hoạt tự động, dù sao cái muỗng dùng để múc lấy đồ ăn, trên một ý nghĩa nào đó thì cái muỗng này, nó biết lấy đồ rơi rớt thì cũng là chuyện bình thường mà thôi đúng không?
Nhưng những vấn đề này Điệp Vân Tú lại không hề để ý, vì cậu đang chú ý vào những vật phẩm mới mà bản thân vừa nhận được, cậu ấy sờ rồi mò mẫm những vật phẩm này một hồi, nhưng rồi lại không biết phải làm gì với bọn chúng, thế là cậu ta liền cất vật phẩm này vào kho đồ của mình trở lại.
Trong chuyến đi lần này Tú cảm thấy khá hài lòng, mặc dù kết quả là bản thân cũng c·hết dưới tay lũ quái vật, nhưng đổi lại cậu ấy thu thập được vật phẩm mới như lông và răng cùng vỏ trứng của lũ quái vật.
Điều làm Điệp Vân Tú vui vẻ nhất vẫn là cậu có được món v·ũ k·hí cầm tay đầu tiên, mà nó không thể bị rơi mất nữa chứ, chỉ cần cậu ta cho nó đồ ăn đầy đủ dù cậu ấy c·hết bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cái muỗng này vẫn không rơi mất mà nó rồi cũng sẽ trở về bên mình, mặc dù bản thân không lại biết nó ăn là những thứ gì.
Sau khi mâm mê v·ũ k·hí của bản thân xong, cậu bắt đầu xem lại điểm kỹ năng của mình, vì trước khi c·hết cậu ta có nghe được thông báo là nó đã được lên cấp.
_______________________________________________________
Đập trứng cấp tốc cấp B
Những quả trứng bình thường, tinh anh và huyền thoại, sẽ bị vỡ ra ngay khi bạn tác động lên chúng.
_______________________________________________________
Cậu ấy vui vẻ chà xát đôi bàn tay của mình lại rồi huýt sáo, vì điểm kỹ năng của bản thân đã được lên cấp nhanh như vậy, những quả trứng của lũ quái vật rồi sẽ phải biết tay của cậu. Tú lúc này vẫn còn đang ngồi xổm một chỗ sau khi kiểm tra lại vật phẩm, cậu ta vẫn còn mãi mê trong suy nghĩ của bản thân rằng, mình sẽ trả thù bọn Griffin và Sâu Cát kia như thế nào khi gặp lại bọn chúng đây.
Nhưng cậu ấy lại không biết rằng những hành động và biểu cảm đó của bản thân, dưới ánh mắt của cô nàng NPC hỗ trợ của cậu ta lại giống như nhìn một tên vô lại, mà hắn ta đang ngồi chồm hổm suy nghĩ cách làm chuyện phi pháp vậy, bất giác cô ấy lại bay lùi về sau và cách xa cậu hơn một chút mà than thở, cô nàng NPC lúc này bắt đầu lo lắng cho bản thân, vì người này có vẻ như không được bình thường như những người trước đó a.
Điệp Vân Tú ngước lên thấy cô gái NPC này lại bắt đầu có biểu hiện là lạ, cô ta lại đang nhìn mình bằng một ánh mắt hoang mang, làm cho cậu cũng chẳng hiểu chuyện gì mà cô ta lại phản ứng như vậy?
Cậu ta không nói gì mà đứng lên phủi phủi cái mông đầy cát của mình, rồi nhìn cô gái NPC mỉm cười với một nụ cười mà cậu ấy cho là khả ái dễ gần nhất, sau đó đưa hai ngón tay của mình lên làm biểu tượng bắn tim với cô nàng, rồi cậu ta bắt đầu bước vào cổng dịch chuyển.
Thấy Tú trêu chọc mình như vậy, cô nàng liền đáp trả lại cậu ấy với biểu cảm phùng má và làm mặt xấu với Điệp Vân Tú, nhưng với khuôn mặt xinh đẹp ấy của mình, khi cô ta làm như thế chỉ làm cho cậu ta lại thấy cô nàng này thật là dễ thương mà thôi...
°°°
Sau khi đã vào cổng dịch chuyển, Điệp Vân Tú thấy mình xuất hiện ở một khe núi khá là rộng, xung quanh khe núi này có nhiều cái lỗ tròn và tối đen như mực. May mắn là cậu không phải là người mắc chứng bệnh sợ lỗ, nếu không là khi bản thân vừa thấy mấy cái lỗ này chắc chắn cậu ta đã co rúm mình lại vì sợ rồi.
Ở đây có rất nhiều loại lỗ to nhỏ khác nhau, có cái chỉ to bằng nắm tay của người lớn, cũng có cái to đến nỗi một chiếc xe tải bảy chỗ cũng có thể nhét nó vô vừa cái lỗ đó.
Từ khi xuất hiện ở đây thì bản thân Tú lại có cảm giác, dường như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình vậy. Điệp Vân Tú liền vội vàng lấy cái muỗng của bản thân trong kho đồ ra, cậu ta cảnh giác rồi quan sát xung quanh, trong lúc cậu ấy còn đang quan sát thì lại có một bóng đen to tròn, từ trong những cái lỗ này bay nhanh ra hướng về phía sau lưng cậu.
Điệp Vân Tú phản ứng nhanh nhẹn, liền lấy cái muỗng của mình đánh nó bay ra.
“Keng...eeng”
"-102 HP"
Cảm giác dội ngược lại từ cái muỗng, làm cho bàn tay cậu ta run run vì đau, Tú chỉ muốn thăm hỏi hết gia đình của bộ phận làm ra bộ cảm ứng cảm giác như thật này dễ sợ, cậu ta buộc miệng mà la lên.
"Sao mà mình cứ phải chịu đau đớn hết lần này đến lần khác như vậy hoài thế nhỉ? Chơi game thôi mà bản thân cũng phải chịu tội như vậy chứ? Biết trước như vậy mình cũng chẳng chơi đâu"
Nghĩ thì là thế nhưng tính cách cậu ta lại rất cứng đầu, nên cậu ta vẫn không tắt tính năng cảm nhận đau đớn, vì cậu vẫn muốn cảm nhận cảm giác thực khi chơi, con người luôn mâu thuẫn như vậy đó.
Cậu ấy lúc này cũng nhìn kỹ lại cái thứ mà mình mới vừa đập cho nó rơi xuống đất, đó lại là một con côn trùng cậu ta liền xem thông tin của nó.
_______________________________________________________
Cuốn Chiếu Giáp Sắt
LV:150
HP: 4498/ 4600
MP: 2420/2600
Trạng thái: t·ấn c·ông, nghe lệnh, bị sai khiến
_______________________________________________________
Điệp Vân Tú không ngờ thứ tập kích mình là một con cuốn chiếu nha, mà cái thứ quỷ này cậu thường thấy đầy ở trong vườn nhà mình, chỉ khác một chút đó là nó to hơn và có vỏ ngoài màu vàng như màu cát sa mạc, cái vỏ của con cuốn chiếu làm cho cậu gợi nhớ tới mấy con bọ cạp vàng sa mạc đã chích mình trước đó, nghĩ tới đây cậu ta bất giác mà rùng mình.
Rồi cậu vội vàng nhìn vào bản đồ của trò chơi, cậu ấy phát hiện bản thân vẫn còn ở trong sa mạc c·hết cách xa vị trí mà cậu xuất hiện ban đầu một chút thôi, mà cậu ta cũng không ngờ rằng mình lại có thể gây sát thương, cho con quái vật có sức phòng thủ cao như con cuốn chiếu này là 102HP, với tình trạng chênh lệch cấp độ như vậy nha.
Lúc này cậu mới hiểu điểm chỉ số mình tăng lúc trước lại quan trọng như vậy, cậu ta quyết định sẽ tăng đều tất cả các chỉ số mà mình có, nếu người chơi khác biết cậu ấy có suy nghĩ như vậy, thì họ sẽ bảo rằng cậu ta thật là ngu ngốc, nhưng dù sao thì người thành công luôn có lối đi riêng dành cho mình mà.
Điệp Vân Tú cũng không biết rằng điểm sát thương mà mình gây ra, ngoài điểm chỉ số mà cậu đã tăng lên thì điểm sát thương từ cái muỗng, nó cũng góp phần tăng sát thương lên con cuốn chiếu đó.
Trong lúc Điệp Vân Tú vẫn còn đang mãi mê suy nghĩ, thì con cuốn chiếu bị cậu đập văng xuống đất này, nó lại cuộn mình trở lại rồi lăn mình đến sát vách núi sau đó liền leo lên và chui vào một cái lổ ở trên đó cậu ta cũng thấy được hành động trốn đi của con cuốn chiếu và rồi nhìn theo nó, khi Tú mãi còn đang nhìn con cuốn chiếu này đang bò vô cái lỗ tròn ở trên vách núi, thì sau lưng cậu ta lại có một con khác bay tới.
“bộp... Soạttt”
Con cuốn chiếu khác lại bị cậu đánh văng ra, nó lăn mấy vòng xuống đất bởi một phát đánh đầy uy lực của Điệp Vân Tú, con cuốn chiếu này để lại một đám bụi trên mặt đất khi nó va vào vách núi.
Lúc này cậu ấy mới cảm nhận được sự nguy hiểm ở xung quanh mình, trong những cái lỗ ở trên vách núi này cậu ta thấy bò ra chi chít những con cuốn chiếu. Mà Không chỉ riêng gì bọn nó đằng sau bọn cuốn chiếu này là mấy con quái vật khác, Điệp Vân Tú lúc này cũng nhìn thấy rõ được bọn chúng, đó là những con quái vật có ngoại hình như những con chuột trũi với cặp móng tay khổng lồ cong lại.
Tú nheo mắt nhìn xem thông tin con quái vật này là gì ?
________________________________________________________
Chuột Chũi Sa Mạc C·hết
LV: 200
HP: 8100/8100
MP: 3200/3500
Trạng thái: rình rập, t·ấn c·ông, sai khiến
_______________________________________________________
Khi cậu đã xác định bọn chúng đúng là chuột chũi, nhưng khác loài chuột chũi bình thường bọn chúng có ngoại hình to nhỏ khác nhau, con nhỏ nhất thì bằng cái bánh xe ô tô còn con to nhất thì lại bằng một chiếc xe tải, cậu ta đang quan sát bọn chúng thì bọn nó cũng đang quan sát lại cậu ấy.
Lũ chuột chũi này đang đứng trong lỗ rồi nhìn ra và quan sát con mồi ở trong lãnh địa của mình, vì chênh lệch độ cao của những cái lỗ mà bọn chúng đang đứng so với Điệp Vân Tú, nên bắt buộc bọn chuột này phải bò ra khỏi lỗ thì chúng nó mới có thể nhìn thấy được vị trí của cậu.
Với khả năng nhìn của lũ chuột chũi khi ở ngoài ánh sáng rất là kém, vậy nên trước khi t·ấn c·ông một con mồi hay kẻ thù, bọn chuột chũi này bắt buộc phải chui ra khỏi hang, xác định vị trí đối tượng rồi sau đó liền rút về sau thật nhanh, tiếp đó liền ném bọn cuốn chiếu về mục tiêu bằng hai cánh tay của mình với tốc độ như một cây cung.
Điệp Vân Tú cảm thấy bọn cuốn chiếu này, bọn chúng giống như đồng minh hay vật nuôi của bọn chuột chũi kia vậy, nhưng điều đó bây giờ không quan trọng, điều mà cậu cần cẩn thận lúc này là một đợt cuốn chiếu khác lại bay tới.
Không một chút chần chừ, Tú liền cầm cái muỗng của mình đánh bay bọn cuốn chiếu rơi xuống đất, một con, hai con, ba con rồi liên tục nhiều con khác từ trong những cái lỗ lớn nhỏ khác nhau bay về phía cậu ta.
Điệp Vân Tú cảm giác bản thân mình hiện tại như đang chơi tennis vậy, với máy bắn bóng là mấy con chuột chũi này một cách miễn phí, hết đánh quả này tới quả khác, hết đánh bên trái rồi đỡ bên phải, đánh thuận tay, rồi đánh chéo tay, cậu cảm thấy mình dần giống như một vận động viên tennis chuyên nghiệp rồi nha (ảo tưởng chút thôi).
Cậu ta cảm thấy mình cứ kéo dài như thế này cũng không phải là cách lâu dài, vì càng kéo dài thì chỉ số thể lực của bản thân lại càng giảm sút, đến khi thể lực cậu ấy chạm đáy thì Tú lúc đó sẽ không khác nào cá nằm trên thớt, đó cũng là kinh nghiệm của cậu nhận ra được khi cậu ta chạy trốn trong lãnh địa khủng long.
Sau một hồi quan sát thấy được thói quen trước khi t·ấn c·ông của bọn chuột trũi kia, cậu liền quyết định hành động ngay, Điệp Vân Tú liền chạy thật nhanh rồi áp sát vách núi và leo lên trên đó, cậu ta đứng trước một cái lổ rồi nép mình vào sát bên vách cái lổ này, một con chuột chũi trong cái lổ vừa ló đầu ra quan sát thì liền bị cậu đập một muỗng thật mạnh vô đầu.
“Bốp...!!!”
Một con chuột chũi bị đập cho u một cục tròn vợ ngay trên đầu, nó choáng váng liền vội vàng chui ngay vào lại bên trong, còn con cuốn chiếu của con chuột chũi này, nó chần chờ một hồi lâu không thấy con chuột kia nắm mình lên để bắn đi, mà lại nhìn thấy Điệp Vân Tú đang trợn mắt nhìn mình, làm cho nó giật nảy mình xém chút rớt mấy cái chân, liền vội vàng chui lại vào bên trong biến mất.
Điều kỳ lạ là cậu đứng trước cái lỗ này cũng đã lâu mà lũ chuột đối diện lại không t·ấn c·ông mình, mặc dù là cậu ta đang quay lưng lại với bọn chúng, dường như bọn nó sợ lạc đạn mà bắn trúng đồng loại của mình.
Thấy như vậy được đà xông lên, cậu ta liền leo lên những bờ đất trước những cái lổ khác, đứng chờ bọn chuột Chũi chui ra quan sát, rồi cậu ấy liền dùng cái muỗng mithril của mình, trang trí cho những con chuột chũi kia những cục u thật là tròn trĩnh.
“Bộp... Bộp... Bộp... Bốp... Bốppp”
Không nhân nhượng, không thương tiếc, từng cái từng cái đầu có những cục u thật to xuất hiện càng ngày càng nhiều. Cậu ta đập càng lúc càng hăng máu, đến khi chẳng còn con chuột nào còn cái đầu nguyên vẹn nào xuất hiện nữa, thì lúc đó thì cậu ấy mới ngừng tay lại.
Dường như cậu ta đập vẫn chưa đủ thỏa mãn, Điệp Vân Tú liền nhìn sang vách núi đối diện bằng con mắt tỏa sáng, trò chơi đang vui ngại ngùng gì mà phải dừng lại chứ, đã nghiện thì còn ngại gì nữa nha.
Bọn chuột chũi và l·ũ c·uốn chiếu ở đối diện, bọn nó dường như có cảm giác lạnh dọc sống lưng, khi thấy Điệp Vân Tú đưa ánh mắt nhìn về phía bọn chúng, y hệt như ánh mắt của một tên ác ma đang vẩy tay hướng về phía bản thân vậy.
Bọn nó bất giác lùi về sau vài bước nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh, bọn chúng điên cuồng bắn ra những con cuốn chiếu để trả thù cho đồng loại ở đối diện của mình.
Nhưng vì điểm chỉ số nhanh nhẹn được Điệp Vân Tú được nâng lên khá cao, cùng với phản xạ nhanh nhẹn của một người tập võ như cậu ta, không bao lâu thì cũng đã áp sát được vách núi bên kia, thế là màn đập chuột thứ hai cũng bắt đầu...