Chương 545: Bại lộ
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thập lục đạo kiếm quang, đồng nghĩa với việc hắn đã đứng yên trong mười sáu hơi thở, khoảng thời gian này, đủ để Mộ Dung Thiên lần nữa tiếp cận đến gần, một kiếm liền mang đầu lâu của hắn tách rời thân thể.
Theo đầu lâu bay lên, thân ảnh của tên Hỏa Linh tộc này cũng đồng dạng tiêu tán không thấy, cũng không biết hắn có thật sự c·hết hay không, hay chỉ là thụ một điểm trọng thương.
Bất quá, Mộ Dung Thiên cũng không có quan tâm đến những điều này, giờ khắc này hắn đưa mắt nhìn sang Nhất Minh, nhìn thấy trường thương thoải mái huy động, đường thương như vẽ, Viêm Long tại trên ngân thương không ngừng uốn lượn xoay quanh, tạo thành từng đạo tàng ảnh thật giống như thần long bãi vĩ!
Mũi thương quét qua, Viêm Long phảng phất như uốn cong thân hình, chiếc đuôi hung hăng quất mạnh, một kích liền mang thân thể của tên Hỏa Linh tộc phân ra làm hai, lực lượng mạnh mẽ hoàn toàn phá tan nhận biết của tất cả mọi người, tưởng đâu đây sẽ là một trận ác chiến, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.
So về hồn lực, Đao Hồn thuế biến khiến cho Viêm Long đối với địch nhân áp chế càng thêm mạnh mẽ, dưới tình huống tâm thần bị tác động mãnh liệt như vậy, muốn làm ra phản kháng quả thật là si tâm vọng tưởng rồi.
Còn so về lực lượng, chỉ bằng lực lượng của thân thể, Nhất Minh hoàn toàn có thể tự tin mang những tên Bán Thần ở khu vực này đè lên đánh, còn những Bán Thần đã xông vào trung tầng, vậy thì phải giao thủ mới biết.
Mỗi một kích của hắn phát ra, đều là mang theo lực lượng khủng bố tựa như cự sơn hàng lâm, thân thể của những Bán Thần này dưới tình huống bị đao hồn áp chế, tất nhiên là không cách nào gánh nổi.
“Tên nhóc ngươi dường như so với trước kia phải mạnh hơn rất nhiều a!” Tiểu Linh nhìn thấy Nhất Minh chỉ dùng vài thương liền mang một tên Linh tộc Bán Thần chém tan tại chỗ, thần sắc cũng không khỏi kinh ngạc!
“Cũng được đi!” Nhất Minh nhẹ gật đầu, cảm nhận được lực lượng cuồn cuộn từ trong thân thể phát ra, hắn có một loại cảm giác muốn mang toàn bộ những Linh tộc ở đây đều quét ngang một lượt, nhưng hắn rất nhanh liền đè ép cỗ xúc động này xuống, hướng về phía Hoàng Kỳ bay đi.
“Cái gì mà cũng được đi, ta cảm giác khí huyết trên người của ngươi hùng hậu hơn trước rất nhiều a, xem ra là khoảng thời gian này ngươi thu hoạch không nhỏ, nhưng nếu chỉ muốn dùng Đao Hồn để đoạt được thứ kia, nhóc con, ngươi vẫn còn thiếu rất nhiều.”
Nghe được lời này, tốc độ của Nhất Minh cũng không khỏi chậm lại mấy phần, trầm ngâm chốc lát như có điều suy nghĩ.
Quả thật, đừng thấy hắn chỉ dùng vài thương liền chém tan một tên Bán Thần mà đắc ý, nếu chỉ một vài tên như vậy thì không sao, nhưng nếu bị nhiều người vây công, cộng thêm thời gian kéo dài quá lâu, hắn cũng vô pháp duy trì đao hồn để ngăn chặn hồn lực công kích.
“Ài, tiểu tử ngươi hẳn là còn chưa nhận ra vấn đề mấu chốt a!” Tiểu Linh thở dài một hơi, một bộ rất là bất đắc dĩ dáng vẻ.
Nhất Minh nghi hoặc vô cùng, hắn thật sự không hiểu cô nàng này rốt cuộc muốn nói tới cái gì.
“Được thôi được thôi, muốn biết cũng được, nhưng cuộc đời này sẽ không có bất cứ thứ gì là miễn phí, ngươi định trả giá như thế nào đây?” Tiểu Linh chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn hắn, khóe miệng dâng lên một vòng mỉm cười, có chút gian xảo!
Nhất Minh trầm mặc, không để ý cô nàng, tiếp tục hướng về Hoàng Kỳ bay đi.
Tiểu Linh nhìn thấy hắn phản ứng như vậy, trong lòng có chút tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Keo kiệt!”
“Chuyện này thật sự là liên quan đến thân phận của ngươi nha, ta cũng không nói cho ngươi biết, thân phận “Kim Hồng Tước” của ngươi đã bị người nhận ra, còn về ngươi kia là ai…”
“Hắc hắc, ngươi tự mình đoán!”
Nghe được lời này, Nhất Minh bỗng dưng sửng sốt một chút, nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ những thứ này, liền đối với Tiểu Linh đa tạ một tiếng, sau đó nhìn về Hoàng Kỳ trưởng lão lo lắng hỏi.
“Hoàng Kỳ trưởng lão, người không có việc gì chứ?”
Hoàng Kỳ nhìn hắn trưởng thành như vậy, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, nhưng rất nhanh liền sạm mặt lại, tức giận nói.
“Tiểu tử, lúc nào rồi mà còn ở nơi này nói nhảm, ngươi còn không mau chóng trèo lên phía trên, e rằng sẽ không còn kịp nữa rồi, cơ hội lần này, ngươi phải đoạt luôn phần của ta, nghe rõ chưa?”
Nói xong, Hoàng Kỳ cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ hướng về phía chính mình ép tới, khiến lão không thể không hướng ra bên ngoài bay đi, bị người chèn ép lâu như vậy, chân nguyên trong người của lão cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm.
Cơ hội lần này, xem như bỏ lỡ.
Nhất Minh nhìn thấy Hoàng Kỳ dần dần trở nên mơ hồ, bàn tay muốn giữ lão trở lại nhưng cũng chỉ có thể bắt được khoảng không, ngay lúc hắn đang cảm thấy tự trách thời điểm, một thanh âm từ bên ngoài vang vọng mà tới.
“Tiểu tử, ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì, ta còn chưa có c·hết đâu!” Hoàng Kỳ ở bên ngoài tức giận quát to, Nhất Minh bất ngờ đưa mắt nhìn qua, thì ra là lão chỉ bị đưa ra bên ngoài quan chiến mà thôi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn cười cười, quay người nhìn sang Mộ Dung Thiên: “Mộ Dung huynh, tiếp sau, còn nhờ huynh chiếu cố!”
Mộ Dung Thiên gật gật đầu: “Ta cũng vậy!”
Nói xong, ánh mắt của hai người nhìn lên phía trên, nhìn thấy rất nhiều cường giả ở bốn phương tám hướng đang nhanh chóng hướng về trung tầng lao đi, nhưng tốc độ cũng không có nhanh như vậy, đa phần đều đang giao chiến kịch liệt, Nhân tộc và Linh tộc đều không muốn cho đối phương một cơ hội nào.
Hầu như chỉ cần Nhân tộc chiếm được thượng phong, thoát khốn vọt lên, liền sẽ có Linh tộc khác xuất thủ ngăn cản.
Càng đến gần trung tầng, giao phong càng trở nên ác liệt hơn mấy phần, mà những cường giả có thể bước vào trung tầng kia, phần lớn đều có khả năng áp đảo đối thủ, khiến cho đối phương cũng không tiếp tục tìm chính mình phiền phức.
Nhìn thấy một màn kỳ quái như vậy, Nhất Minh cũng âm thầm thở dài một hơi, hắn không biết đây là vì cái gì, nhưng nếu song phương đều ăn ý như vậy, thì đây chính là một cơ hội cho chính mình vượt lên.
Thế là nương theo hai đạo thân ảnh trùng điệp phóng lên tận trời, Nhất Minh hắn cũng không có ý định giữ lại, bởi vì trong mắt của hắn, càng lúc càng có nhiều thân ảnh vọt vào trung tầng bên trong.
Hầu như mỗi một khoảng thời gian đều có bảy thân ảnh đồng thời tiến vào, phân biệt ở mỗi một đạo hào quang đều chỉ có một đạo lỗ hổng mở ra, và cũng chỉ có một thân ảnh có thể xông vào bên trong, sau đó vòng xoáy liền nhanh chóng khép lại.
Chừng trăm cái hô hấp về sau, mới lần nữa mở ra.
Ước lượng được thời gian mở ra vòng xoáy, Nhất Minh và Mộ Dung Thiên đều nhắm thẳng tới chỗ vòng xoáy bay đến, bởi vì cả hai đều không biết sẽ có bao nhiêu người có thể tiến vào trung tầng, một khi đầy đủ danh ngạch, vậy thì bọn hắn có chém bao nhiêu người cũng không nhận được bất kỳ chỗ tốt nào.
Thế là cả hai đều triển khai tốc độ cao nhất, trong chốc lát liền xuyên qua chiến trường, từ năm mươi dặm trên không tiến vào khu vực sáu mươi dặm, nơi này còn đang xảy ra giao chiến phi thường kịch liệt.
So với khu vực bên dưới, rõ ràng cả hai phảng phất như là hai cái thái cực vậy, ngay khi bước vào độ cao này trong nháy mắt, Nhất Minh liền cảm giác được rất nhiều ánh mắt hướng về chính mình nhìn lại, phần lớn đều mang theo ác ý không gì sánh được.
Nhất Minh quét mắt nhìn qua, nhìn thấy ác ý đến từ những tên Linh tộc, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, thần sắc vẫn điềm nhiên như thường, nhưng trên cổ lại nổi lên từng đường gân xanh, hiển nhiên là hắn cảm giác phi thường khó chịu, tiếp tục đạp không tiến lên.
Có thể hắn không chủ động tìm Linh tộc phiền phức, phiền phức liền tìm tới hắn.
Số lượng cường giả ở nơi này thật sự quá nhiều, đương nhiên cũng sẽ có một số người rảnh rỗi không muốn nhìn thấy hai người vọt lên phía trên, liền tiện tay đánh ra một kích.
Thậm chí, từ trong những đạo công kích kia, cũng có Nhân tộc ở trong đó.
Nhất Minh âm thầm ghi nhớ diện mạo của tên này, hắn vốn dĩ không định đối với Nhân tộc như thế nào, chí ít là thời điểm này sẽ không động đến, nhưng nếu đã có người nhằm vào hắn, vậy thì sẽ là không c·hết không thôi.
Ngăn cản hắn tiến lên, điều này chẳng khác nào đoạn tuyệt con đường đoạt lấy cơ duyên của hắn.
Trong lúc nhất thời, Nhất Minh và Mộ Dung Thiên thay nhau ngăn cản từng đợt thế công đánh tới, nhưng song quyền khó địch lại tứ thủ, cả hai cũng chỉ đành thoái lui một bước, lập tức né tránh.
Từng đợt thế công bay qua, Nhất Minh ổn định lại thân hình về sau, lần nữa đạp không vọt lên phía trên, Mộ Dung Thiên đồng dạng cũng là theo sát ở bên cạnh, ánh mắt nhìn về Linh tộc ở phía trước, nội tâm âm thầm truyền ra thoại ngữ.
“Sư tôn, ngài có thể hay không ra thêm chút sức, ta cảm giác chính mình vẫn có thể chịu đựng nổi.”
“Hừ, chính bằng mấy tên nhóc con này mà cũng đã làm khó ngươi, nhớ năm đó bản thân ta lấy một địch ngàn…”
Thanh âm tại trong đầu của Mộ Dung Thiên tiếp tục vang lên, hắn không còn cách nào khác là phải nghe lão sư tôn này lải nhải.
Hai người dường như vận dụng toàn bộ tốc độ bay lên, mỗi khi tiếp cận một mảnh chiến trường, những cường giả kia đều chủ động dừng lại giao phong, bày ra cảnh giác.
Có thể sự tình cũng không giống như bọn hắn suy nghĩ, chỉ thấy hai đạo thân ảnh này cấp tốc vọt lên phía trên, cũng không thèm để ý tới bọn hắn tranh đấu, đưa mắt nhìn qua, đã thấy một tên thanh niên nâng thương hướng về một tên Nhân tộc đánh tới.
Còn một nam tử theo sát ở bên cạnh, nháy mắt liền xuất hiện ngay bên cạnh của một tên Linh tộc, chém ra một kiếm.
Vốn dĩ hai người cũng không định ham chiến như vậy, nhưng đã đám người này không biết sống c·hết, vậy thì cũng chỉ có thể chiến một trận.
Tên Nhân tộc nhìn thấy Nhất Minh cầm thương g·iết tới chỗ chính mình, thần sắc mang theo dữ tợn và tàn nhẫn, mắt lộ hung quang, hướng về đầu lâu của Nhất Minh chém ra một kiếm.
Một kiếm này rơi xuống, bên trong còn tràn ra thanh âm quỷ khóc sói gào, độc khí hóa thành một thanh độc kiếm dường như muốn mang hắn nuốt chửng đi vào, uy thế bộc phát đi ra hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.
Nhưng khi nhìn thấy một kiếm này, ánh mắt của Nhất Minh không khỏi nheo lại, tại trong lúc tên Nhân tộc này lộ ra nụ cười dữ tợn trong nháy mắt, thân hình của Nhất Minh, đột nhiên biến mất.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thân hình của hắn đột nhiên hiện ra, trường thương quét ngang một vòng, tựa như bán nguyệt tóe ra từng điểm hỏa tinh, hung hăng hướng về cổ của tên Nhân tộc lao tới.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của tên Nhân tộc kia lập tức đại biến, trường kiếm lập tức biến ảo, ngăn chặn một thương, nhưng cường lực mạnh mẽ đã khiến cho thân thể của hắn suýt chút nữa bạo khai, không thể không b·ị đ·ánh bay ra mấy chục trượng, trong mắt đều không thể tin!
Nhưng không đợi hắn nói thêm cái gì, một đợt công kích liền hướng về phía tên Nhân tộc kia đánh tới, không qua bao lâu liền đánh hắn bay ra bên ngoài, loại khỏi vòng chiến.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy người xuất thủ chính là một tên Linh tộc, còn đang hướng về phía hắn nhe răng cười, không nói lời nào, cũng không có ý định cùng hắn giao phong.
Thu hồi ánh mắt, Nhất Minh hướng ra bên ngoài thất thải hào quang nhìn qua, một kiếm vừa rồi của tên Nhân tộc kia đã bại lộ thân phận của hắn, chính là người của Độc Hành Tông không sai.
“Người của Độc Hành Tông không lý nào lại hướng về phía ta lộ ra sát cơ, nếu có, vậy thì chỉ có một loại khả năng, chính là thân phận của ta đã bị bọn hắn khám phá, nếu đã như vậy, vậy thì cũng không cần thiết phải che che lấp lấp.”
Nhất Minh âm thầm suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không rõ chính mình đã bại lộ thân phận từ lúc nào, nhưng bây giờ cũng không có khả năng suy nghĩ những thứ này.
Lấy lại tinh thần về sau, Nhất Minh nhàn nhạt nhìn về phía tên Linh tộc đang cùng với Mộ Dung Thiên giao chiến, đấm ra một quyền.