Vì sao biết giấc mơ khó thành, lại vẫn miệt mài theo đuổi?
Một đứa nhóc chỉ vừa mới lên năm, Nhất Minh đã kinh lịch một trận chém giết vô cùng tàn bạo, máu tươi phảng phất như hồng liên nở rộ, từng thanh âm khủng bố không ngừng vang vọng trong đầu của hắn, hắn chỉ có thể đứng ở nơi đó, òa khóc kêu to.
Hắn không biết vì cái gì lại trở thành dạng này, hắn không biết vì cái gì mà gia đình của mình lại bị người người vây đánh?
Mọi thứ tựa như là một giấc mơ vậy, đến khi tỉnh lại, hắn đã không còn thấy cha mẹ ở đâu, nhưng hắn minh bạch một điều, chính mình dường như đã đến một nơi vô cùng xa lạ.
Tại nơi này, hắn bắt đầu tiến vào con đường tu hành, dần dần hắn mới nhận ra một điều, cha mẹ của mình vốn dĩ chính là cường giả tuyệt thế, có thể sống ngàn vạn năm mà không hề già đi.
Thời gian đối với cường giả mà nói, quả thật chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, nhưng trong suy nghĩ của hắn, có phải hay không đối với cha mẹ chỉ là một cái chớp mắt, chính ta đã hóa thành bạch cốt tiêu tán, chìm sâu vào tuế nguyệt vô tận?
Thế là hắn mang theo một ước mơ nho nhỏ, chính là có thể được gặp lại phụ mẫu của mình, cho dù chỉ là đứng từ xa nhìn lấy, hắn cũng đã mãn nguyện thật sâu!
Mà để làm được như vậy, hắn không còn cách nào là phải trở nên cường đại, chỉ có trở nên cường đại, hắn mới có thể tại trong “một cái chớp mắt” đó, tồn tại.
…
Đây là tác phẩm đầu tay của ta, cho nên trăm chương đầu viết có phần lủng củng, đoạn thời gian này ta đang dần dần Viết Lại, hy vọng các huynh đệ yêu thích.