Chương 544: Kiếm và Thương
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một kích bất thành, Nhất Minh cũng không tiếp tục truy đuổi theo tên Linh tộc kia, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn một chút, thần sắc lãnh đạm, sau đó liền tựu hướng về phía trên phóng đi.
Mộ Dung Thiên đồng dạng cũng là như vậy, chém ra một kiếm về sau, bàn tay của hắn ẩn ẩn có chút run rẩy, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên bất động, tiếp tục theo sát Nhất Minh.
Mà một màn này, quả thật đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc!
Tên Linh tộc liếc mắt nhìn hai người phóng lên phía trên, thần sắc cũng không có mảy may ba động nào, nhưng lồng ngực thì lại điên cuồng hô hấp, có thể thấy được khoảnh khắc vừa nảy khiến hắn cảm giác được áp lực tới mức nào.
Vô số ánh mắt dõi theo hai người, Bán Thần mặc dù cũng có mạnh có yếu, nhưng có thể khiến cho Bán Thần đành lòng rút lui, đã có thể chứng tỏ được hai người rất không bình thường.
Một người mặc dù chỉ mới bước vào Thiên Đạo Chân Nguyên, nhưng chiến lực lại có thể cùng với Bán Thần tranh phong, một kiếm kia, đã nói rõ hết thảy.
Ai cũng không biết đây là tình huống như thế nào, nhưng cũng có cường giả ở bên quan ngoài chiến nhìn ra thứ gì, ánh mắt lấp lóe, nội tâm âm thầm nhớ kỹ diện mạo của hai người.
Một tên còn lại không hề có chân nguyên ba động, nhưng từ khi Viêm Long hiện ra một khắc kia, bọn hắn đều cảm giác được một loại đè nén vô hình, một khi đối diện với ánh mắt của hắn, toàn thân đều bỗng dưng tê rần, trong lòng ẩn ẩn lại hiện lên một chút sợ hãi không rõ.
Mỗi nơi đi qua, cho dù là Nhân tộc hay là Linh tộc, tất cả đều nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, bọn hắn cảm giác ra được, thần cung bên trong thức hải đang truyền ra từng tiếng rung động kịch liệt, tựa như gào thét, khiến bọn hắn không thể không nhường đường tránh lui.
Từ khi lĩnh ngộ được Đao Hồn nhị đoạn, Viêm Long tái hiện quanh thân đã lớn hơn một vòng so với trước kia, uy thế tản mác đi ra cũng so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, chính vì điều này mà những Bán Thần nơi đây cũng phải cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm.
Bất quá, nơi này chỉ là mới bắt đầu mà thôi, những Bán Thần nơi này hầu như đều là những người có chiến lực kém nhất, cho nên mới tuột lại nơi đây, càng lên phía trên, cùng là cảnh giới Bán Thần, nhưng cũng sẽ có sự khác biệt rất là rõ ràng.
“Chậc chậc chậc, tên nhóc này đích thật là không bình thường a, binh thể đồng tu, phóng nhãn toàn bộ tiểu giới vực này, hẳn là cũng không có ai làm được như hắn.”
Mộ Dung Thiên vừa theo sát phía sau, ánh mắt vừa tại trên người của Nhất Minh cẩn thận nhìn qua, quả thật là khiến cho hắn rung động vô cùng, nhưng sau đó chính là có chiến ý nổi lên, ánh mắt bỗng dưng trở nên lăng lệ hơn rất nhiều, âm thầm truyền ra thoại ngữ.
“Kiếm Hoàng tiền bối, một thức kia, ta muốn học!”
Nghe được lời này, thanh âm trong đầu bỗng dưng cười to một trận, trong ngữ khí có chút đắc ý: “Làm sao? Tiểu tử ngươi nhịn không nổi rồi? Tiểu tử ngươi hẳn là biết, một thức kia, không thể ngoại truyền a.”
Chính mình đã bị bỏ xa tới mức này, Mộ Dung Thiên hắn cũng không còn xoắn suýt, nếu như không toàn lực đuổi theo mà nói, hẳn là không qua bao lâu nữa, hắn cũng chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn lấy bóng lưng của Nhất Minh.
m thầm làm ra quyết định, thanh âm tại trong não hải của hắn cười càng lúc càng to, nhưng sau một lúc liền bỗng dưng dừng lại, ngữ khí bỗng dưng trở nên nghiêm nghị hơn mấy phần.
“Tiểu tử ngươi xác định, một khi bái nhập môn hạ của ta, nhân quả sẽ rơi vào trên thân của ngươi, đến khi đó cho dù ngươi có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”
“Tiểu tử ngươi phải biết, có thể khiến cho ta rơi vào một bước này, đối phương cũng không phải là cái gọi là Thần Quân cường giả trong tưởng tượng của ngươi có thể so sánh.”
“Có thể tiểu tử ngươi còn chưa hình dung được thế lực kia mạnh tới mức nào, nhưng một khi bọn hắn phát giác ra ta vẫn còn chưa vẫn lạc, chắc chắn sẽ toàn lực tìm đến.”
Mộ Dung Thiên nghe vậy, thần sắc không chút ba động chậm rãi nói ra: “Bọn hắn mạnh đến mức nào ta quả thật là không biết, nhưng ta chỉ biết một điều, kiếm của ta, rất bén!”
“Bọn hắn đến một tên, ta chặt một tên.”
“Bọn hắn đến hai tên, ta chặt một đôi, cho dù ta không địch lại, cũng tuyệt không hối hận.”
Nói tới đây, quanh thân Mộ Dung Thiên có kiếm ý phun trào, kiếm minh ngân vang, một đường tiến lên tựa như một đạo thiểm điện vạch phá trời cao.
Mỗi nơi mà hai người đi qua, từ kim sắc hào quang cho đến bạch sắc bên kia, chính là nơi mà Hoàng Kỳ đang giao phong kịch liệt, không một ai có ý định đứng ra ngăn cản.
Trong mắt của những Bán Thần này, hai người cũng không có ý định ngăn cản bọn hắn, vậy thì cũng không cần tìm phiền phức để làm gì, một đường tiến vào trung tầng không thơm sao?
Thế là theo thời gian trôi qua, bọn hắn cũng không biết đã trôi qua bao lâu, các nơi chiến trường càng lúc càng giao phong kịch liệt, càng lên phía trên, tần suất tranh đấu càng thêm gay gắt.
Mà ngay khi Nhất Minh xông vào bạch sắc hào quang một sát na, cả người của hắn nhanh chóng đổi hướng, cấp tốc hướng về phía trên lao đi, bởi vì chiến trường nơi Hoàng Kỳ đang giao phong, hắn có thể rõ ràng cảm giác ra được Hoàng Kỳ trưởng lão đang có dấu hiệu suy yếu rất nhiều.
Nơi đó rõ ràng là có hai tên Linh tộc đang đồng loạt vây công Hoàng Kỳ, không phải tên Lôi Linh tộc trước kia, mà thay vào đó chính là hai tên Hỏa Linh tộc trông bộ dáng cùng với Hoàng Kỳ dường như có ân oán nào đó, xuất thủ cực kỳ hung mãnh.
Chân nguyên thoải mái phun trào, lực lượng lẫn nhau v·a c·hạm hình thành gợn sóng, mắt trần đều có thể thấy ba bóng người không ngừng lấp lóe, mỗi nơi đi qua, cho dù là những Bán Thần khác cũng không dám xen vào, chỉ nhìn lâu một chút liền thay đổi phương hướng tiếp tục tiến lên.
Trận chiến này đánh rất kịch liệt, kéo dài từ lúc Nhất Minh xâm nhập vào kim sắc hào quang, cho đến khi xuyên qua lục sắc, lam sắc, hắc sắc, cuối cùng tiến vào bạch sắc mới chậm rãi dừng lại, sau đó ba người đành riêng phần mình thối lui.
Bởi vì hai tên Hỏa Linh tộc cảm giác ra được, có người hướng về phía bọn hắn điên cuồng phóng tới, sát ý thoải mái phun trào, lập tức mang hai người bọn hắn khóa chặt vào bên trong.
Vừa rồi giao phong kịch liệt đúng là không ai làm gì được ai, bất quá bị vây công như vậy, Hoàng Kỳ quả thật là thụ thương trong người, nếu như không có Nhất Minh và Mộ Dung Thiên lộ ra sát cơ mà nói, lão hẳn là không còn trụ được bao lâu.
Giờ khắc này lão đưa mắt nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy Nhất Minh nâng thương tới chiến khóe miệng của lão càng là nhịn không được cười lên, giọng khàn khàn cảm khái: “Đứa nhỏ này, trưởng thành rồi a!”
Mà trái ngược với Hoàng Kỳ, hai tên Linh tộc nhìn thấy Nhất Minh mang theo sát cơ đằng đằng hướng về bọn hắn cấp tốc lao tới, sắc mặt cũng không khỏi đại biến!
Bởi vì bọn hắn cảm giác ra được, trong khoảnh khắc bị sát cơ tỏa định một sát na, tâm thần của bọn hắn bỗng dưng nghe được một tiếng rống kinh thiên động địa, chấn cho não hải oanh minh, khí tức trên thân càng là chập chờn thoáng cái, muốn chạy cũng vô pháp làm được.
Mộ Dung Thiên theo sát phía sau, quanh thân càng là có lôi quang phun trào, từng tầng lôi đình bỗng dưng tại dưới chân cấp tốc lan tỏa, giống như từng tầng đồ án hiện ra, nương theo trường kiếm trong tay chỉ thẳng thương khung mà quát to một tiếng.
“Phá Thiên Thức!”
Oanh minh kinh thiên, lấy thân thể của Mộ Dung Thiên làm trung tâm, lôi đình tựa như từng tầng khí lãng quét sạch bát phương đồng thời, trong nháy mắt liền tựa như một đầu thiểm điện bắn vọt lao tới.
Một thanh hư ảnh trường kiếm từ giữa thương khung rơi xuống, rơi vào bên cạnh của một tên Hỏa Linh tộc, tên này đưa mắt nhìn qua, trong lòng bỗng dưng báo động mãnh liệt, bản thân vừa lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy Mộ Dung Thiên xuất hiện ngay trước mắt.
Một kiếm rơi xuống.
Tên Hỏa Linh tộc hô hấp càng thêm dồn dập, khí tức t·ử v·ong bao phủ khiến tâm thần của hắn không khỏi tê rần cả lên, bàn tay hướng về một kiếm kia đẩy ra một chưởng, trong miệng càng là tức giận quát to: “Lớn mật!”
Oanh minh truyền ra, một kiếm ầm vang toái liệt, nhưng còn không đợi hắn làm ra phản ứng tiếp theo, đã thấy thanh hư ảnh truyền kiếm truyện ra tiếng vang.
Trong nháy mắt, một loại bất an xông thẳng lên đầu, hắn ý thức được chính mình đây là gặp phải đối thủ rồi, thân thể theo bản năng muốn xoay người bỏ chạy, nhưng hư ảnh trường kiếm nổ tung tựa như khí lãng phi tốc tới gần, xuyên qua thân thể của hắn.
Lôi đình đeo bám vào trên thân, toàn thân của hắn bỗng dưng cứng ngắc tại chỗ, từng đường kinh mạch đều bị lôi đình phong tỏa, trong lúc nhất thời muốn vận sức đánh trả cũng không cách nào làm được.
Nhưng loại phong tỏa này cũng không kéo dài được quá lâu, ngay khi tên Linh tộc cảm thấy vui mừng vì phong tỏa bị chính mình giải khai, thì một màn tiếp theo đã hoàn toàn khiến hắn lâm vào tuyệt vọng!
Hai mắt của hắn trừng lớn nhìn qua, nhìn thấy tại giữa thương khung kia, tiếp tục là có từng thanh hư ảnh kiếm quang rơi xuống, theo từng nhịp từng nhịp mà không hề đứt quãng.
Thẳng tới thập lục đạo kiếm quang lần lượt nổ tung, thân thể của hắn đã hoàn toàn vô pháp thoát khỏi vòng vây, mỗi khi hắn vừa giải khai phong tỏa trong nháy mắt, đạo kiếm quang tiếp theo đã sát na tới gần.
Hắn, đã thật sự tuyệt vọng!