Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 546: Vò đã mẻ không sợ rơi




Chương 546: Vò đã mẻ không sợ rơi

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Mộ Dung Thiên đang cùng với một tên Linh tộc chiến thành một đoàn, trong lòng bỗng dưng nổi lên cảm giác, đưa mắt nhìn qua, ngay cả tên Linh tộc kia đồng dạng cũng là như thế.

Đồng tử trong mắt bỗng dưng co rụt, nhìn lên thân hình của Nhất Minh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ sóng to gió lớn, hắn biết Nhất Minh.

Điều khiến hắn nhớ kỹ Nhất Minh cũng không phải là về sức mạnh, cũng không phải là tên Nhân tộc này từng đánh bại đệ tử của Linh Quân đại nhân, mà là danh xưng đệ nhất Tiềm Long.

Tại trong tình hình thế giới như thế này, Nhân Linh đại chiến, gần vạn năm nay cũng không có xuất hiện qua cường giả có thể trấn áp cục diện, chính vì điều này mà song phương mới có thể dây dưa với nhau tới tận bây giờ.

Những người khác chỉ biết được là người thanh niên này tuyệt không đơn giản, tiềm lực cực lớn, thậm chí có thể áp đảo một đời thiên kiêu, khiến cho những tiểu bối như bọn hắn không ngóc đầu lên được.

Mà đệ nhất Tiềm Long thuộc về Nhân tộc, hắn biết rõ điều này rốt cuộc có ý vị như thế nào, bất quá, tiềm long chung quy vẫn chưa thể trưởng thành, cho nên những vị đại nhân cũng không có để tâm quá nhiều.

Có thể sự tình hôm nay một khi truyền ra, Linh Quân đại nhân chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

Chỉ vỏn vẹn thời gian mấy năm, hắn còn nhớ lúc Tiềm Long bảng được công bố, hắn đã là Bán Thần, mà tên Nhân tộc này, chỉ là một võ giả.

Bây giờ nhìn lại, tên Nhân tộc không khác gì sâu kiến trước kia, bây giờ lại dùng loại ánh mắt đó nhìn lấy chính mình, hời hợt như vậy, xem thường như vậy, quả thật là khiến cho hắn không thể nào chấp nhận được.

Nhưng theo Nhất Minh đấm ra một quyền, hư không bỗng dưng oanh lên một tiếng động cực kỳ to lớn, có thể thấy được một vòng khí lãng quét sạch bát phương, tiếp theo đó chính là một cỗ cự lực kinh khủng hướng về phía tên Linh tộc đánh tới.

Lần này, Nhất Minh đã sử dụng khí huyết dung nhập vào bên trong, một quyền đánh ra còn mang theo long hình gào thét, khí huyết làm thân, hỏa diễm thành lân, một đầu cự long hoành không xuất thế nhấc lên đại phong đồng thời, chớp mắt liền đã xuất hiện tại ngay trước mặt.

Tên Linh tộc trừng to hai mắt, hắn vốn còn muốn dạy cho tên Nhân tộc này một cái bài học, nhưng khi đối diện với một quyền khủng bố như thế này, tâm thần của hắn liền đã sinh ra thoái ý, không thể không toàn lực ứng đối.

Thế là nương theo tiếng gầm vang lên, tay kết pháp quyết, ngón tay khô bại lập tức nhô ra, đồng thời cùng với một quyền kia đối oanh cùng một chỗ.



Ba động kinh khủng ầm vang khuếch tán, Nhất Minh lăng không lơ lửng nhàn nhạt nhìn qua, thân thể của hắn, hình dáng của hắn, giờ khắc này đều được vạn chúng chú mục, ngay cả những Bán Thần đã bước vào trung tầng bên trên, cũng đồng loạt mở ra hai mắt, nhàn nhạt nhìn xuống bên dưới.

Đợi khi bụi mù tán đi, khí tức trên thân của tên Linh tộc vừa rồi đã ảm đạm vô quang, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm lấy Nhất Minh về sau, cũng không thể cưỡng lại uy áp từ nơi sâu xa bắt đầu hàng lâm, mang hắn rời khỏi chiến trường.

Đến lúc này, hầu như tất cả Bán Thần đều nhìn Nhất Minh với con mắt rất là vi diệu, có người dường như nghĩ tới cái gì, thế là không khỏi hít sâu một hơi!

Mộ Dung Thiên đồng dạng cũng là như vậy, hắn cũng không ngờ tới Nhất Minh đã mạnh đến loại tình trạng này, ngay cả hắn khi đối mặt với một quyền kia, cũng cảm giác được áp lực cực kỳ to lớn.

Chúc Tình lần nữa đứng từ xa nhìn hắn, trong lòng không biết vì sao lại nổi lên một loại cảm giác mất mát, nàng không biết đây là vì cái gì, nhưng loại cảm giác này, nàng cực kỳ không thích.

Hoàng YY ở bên cạnh nhảy cẩn hoan hô, đối với những tên Linh tộc kia quăng cho bọn hắn một cái ánh mắt thương hại, sinh ra trong thời đại có một tên yêu nghiệt như thế này, thử hỏi các ngươi có sợ hay không?

Tư Ngọc Nam cùng Hoàng Anh đều là trầm mặc, nhưng sau đó liền hít sâu một hơi, cố gắng để cho đạo tâm bình ổn trở lại, yêu nghiệt như vậy, không thể so sánh, không thể so sánh!

Không chỉ riêng những người ở đây, mà những cường giả khác đồng dạng cũng là như thế, nơi này ai không phải là Bán Thần đâu, chỉ cần đoạt lấy cơ duyên lần này, việc tấn thăng Thần cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tưởng chừng như đây sẽ là một trận thịnh yến, thỏa sức giao phong tranh đoạt, nhưng ai ngờ lại g·iết ra một tên yêu nghiệt như vậy.

Một quyền, liền có thể mang một tên Linh tộc Bán Thần loại khỏi vòng chiến.

Tuy nói tên Linh tộc này chỉ mới bước vào Bán Thần không lâu, nhưng có thể dùng một quyền phân ra thắng bại, đã nói lên tên Nhất Minh này quả thật lợi hại.

Giờ khắc này, những ánh mắt kia đối với Nhất Minh cũng không còn xem thường như trước, cũng sẽ không vì hắn chỉ là một thanh niên mà không để ý tới.

Trái lại, bọn hắn càng là coi trọng hơn mấy phần.

Nhất Minh cũng không thèm để ý tới những ánh mắt dò xét kia, bại lộ thì cũng bại lộ rồi, hắn cũng không còn cố kỵ cái gì.



Vò đã mẻ cần gì phải sợ rơi?

Hắn tin tưởng vào chiến lực của bản thân mình, một khi toàn diện bộc phát, ngay cả Bán Thần lâu năm, hắn cũng có tự tin chiến một trận.

Sự tình về sau liền để về sau rồi hãy tính, trước mắt cần phải tập trung vào trận tranh đoạt này, chiếm lấy chỗ tốt mới là vương đạo.

Bàn tay nắm chặt rồi mở ra, cẩn thận cảm thụ lực lượng tại trong thân thể không ngừng chảy xuôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra, ta cần phải vận dụng huyết hà nhiều một chút mới được, vẫn còn chưa quen thuộc lắm.”

Cẩn thận cảm thụ lực lượng mạnh mẽ này về sau, Nhất Minh quay sang Mộ Dung Thiên mỉm cười nói: “Mộ Dung huynh, chúng ta đi thôi.”

Thế là tại dưới rất nhiều con mắt nhìn qua, tại những cường giả Bán Thần chú mục trong nháy mắt, khí tức quanh thân Nhất Minh điên cuồng sôi trào.

Thân khoác huyết chiến thần y, tay nắm trường thương có viêm long uốn lượn, cả người đều ánh lên hồng quang đồng thời, đại phong nhấc lên làm cho mái tóc của hắn nhẹ nhàng phiêu động.

Ngay cả một khu chiến trường vào thời khắc này, cũng bỗng dưng trở nên tĩnh lặng.

Tại dưới cái nhìn của những nữ tử nơi đây, mỗi cử động, mỗi ánh nhìn của Nhất Minh đều khiến cho trái tim nhỏ bé kia trở nên rung động!

Nhưng khi thật sự đối mặt với ánh mắt của hắn nhìn qua, những người này lập tức lấy lại tinh thần, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, nhường ra một con đường.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy cảnh này, bản thân cũng hít sâu một hơi, nắm tay lập tức nắm chặt trường kiếm, ngày hôm nay gặp được Nhất Minh khiến hắn nhận ra một điều…

Chính mình, còn chưa thật sự nỗ lực!

Hắn âm thầm thề trong lòng, sau sự kiện lần này, chính mình nhất định phải tận lực tăng cao tu vi, chiến trường ở Đông Vực, xem ra là phải chạy qua bên kia một chuyến.

Đối với những suy nghĩ này, Nhất Minh cũng không hề hay biết, những tu sĩ ở nơi này đã hoàn toàn bị hắn trấn áp, cũng không còn lý do gì tiếp tục ở nơi đây.



Thế là một bước bước ra, huyết hà hóa thành song dực bỗng dưng vỗ mạnh, cuồng phong nhấc lên, thân hình của hắn trong nháy mắt liền đã vọt ra xa mấy trăm trượng.

Mộ Dung Thiên cũng không có lạc hậu, quanh thân liền có lôi đình nổ tung, trong chớp mắt liền vọt lên phía trên.

Ánh mắt nhìn lên, cảm giác được vòng xoáy ở nơi xa kia có một chút dị động, nhưng đáng tiếc là, với khoảng cách bây giờ của hắn e rằng là không cách nào đuổi kịp, đành phải chờ đợi cơ hội lần sau.

Ngay khi bản thân xông vào khu vực bảy mươi dặm một sát na, những cường giả ở này phảng phất như đạt thành chung nhận thức, lập tức tránh ra một con đường, để cho hai người đi qua.

Nhất Minh nhìn thấy điều này như có điều suy nghĩ, nhưng cũng không có ý định ở tại nơi này chơi đùa, tiếp tục vọt lên phía trên.

Tám mươi dặm, chín mươi dặm.

Xông lên tới độ cao này, những Bán Thần ở nơi đây nhìn hắn với một ánh mắt hoàn toàn khác biệt, cũng không có e ngại như những tu sĩ ở bên dưới, mà còn mang theo một chút tỉ mỉ dò xét.

Nhất Minh nhàn nhạt nhìn qua, nơi này có tất cả hơn trăm người, nguyên bản hắn còn tưởng đâu đám người này sẽ không đối với hắn như thế nào, nhưng ý nghĩ này quả thực là ngây thơ.

Ngay vào khoảnh khắc mà hắn đạp bước vào khu vực này, liền đã cảm nhận được mấy cỗ sát ý thao thiên xông đến, mặc dù những tên Linh tộc này không hề có một chút khác thường nào, nhưng Nhất Minh đối với sát cơ mà nói, quả thật là mẫn cảm đến cực điểm.

Không đợi đám Linh tộc này nói nhảm một câu, tại trong ánh mắt nghi hoặc của những cường giả nơi này, Nhất Minh cũng không có phí lời, lập tức nâng thương tới chiến.

Bởi vì loại cảm giác bị sát cơ nhằm vào kia, đối với Nhất Minh mà nói, quả thật là chí mạng.

Hắn không chịu được, hắn cũng vô pháp khống chế loại cảm tựa như ngàn vạn con kiến bò trên thân thể, tư vị đó, khiến gân xanh trên cổ của hắn đã đồng loạt nổi lên, trông phi thường kinh khủng!

Sát cơ tràn ngập mang một tên Linh tộc gần đó khóa chặt vào bên trong, Mộ Dung Thiên cũng không biết Nhất Minh đây là như thế nào, nhưng hắn cũng không quản quá nhiều, mắt thấy có Linh tộc khác đối với Nhất Minh động thủ, hắn liền xông lên cùng tên Linh tộc này chiến thành một đoàn.

Những Nhân tộc khác nhìn thấy Linh tộc muốn hội đồng Nhất Minh, có người thì không hề quan tâm, lẳng lặng đứng từ xa quan chiến, có người thì không muốn nhìn thấy Linh tộc đắc thủ, liền xuất thủ trợ giúp một tay.

Trong lúc nhất thời, cả một khu vực trên này, liền đã chiến long trời lở đất.

Nhất Minh nâng thương g·iết tới chỗ của một tên Hỏa Linh tộc, tên này tự nhiên là phát giác ra sát cơ hướng về chính mình khóa chặt mà đến, thế là thân hình bùng phát ra hỏa diễm phi thường cuồng bạo, tựa như mãnh thú, bàn tay hình thành hỏa tráo cấp tốc hướng về phía Nhất Minh vồ tới, khí thế phi thường lăng lệ.

Trong chớp mắt, hai bóng người liền v·a c·hạm cùng một chỗ, viêm long cùng hỏa diễm tương giao trong sát na, một bên thì có chân nguyên thoải mái phun trào, một bên thì huyết hà đột ngột tán khai, lực lượng cuồng bạo hình thành âm ba tản mác đi ra, tựa như sóng gợn truyền khắp bốn phương tám hướng.