Hôm sau, rời khỏi Giang Tô, tôi về thành phố A.
Đúng là, đi loanh quanh thành một vòng lớn, chạy tới nước Mỹ, chạy về quê, tôi cuối cùng vẫn là về thành phố A, thành phố tôi quen thuộc nhất, khắc sâu nhất, ngọt ngào nhất, đau lòng nhất, cũng như lưu luyến nhất. Thực ra, cách nghĩ này, rất đơn giản cũng rất thuần túy, yêu một người, thường thường trong lúc vô tình, cũng sẽ yêu luôn cả một thành phố!
Tôi nhanh chóng thu xếp ổn thỏa, tìm một ngôi nhà mua lại, nhà ở có chút tồi tàn, khu đất cũng không tốt lắm, lại còn cách biệt thự nhà tôi rất xa, nằm ở một đầu khác hiếm dấu người qua lại của thành phố. Tôi không thấy được Tập Lãng, đương nhiên, tôi cũng không cần lo sẽ bị người thấy.
Tôi biết, lúc này, Tập Lãng cùng với Tiểu Vũ và cha, chắc chắn đang tìm tôi khắp nơi.
Có điều lần này, tôi nghĩ Tập Lãng nhất định không ngờ được, tôi đang ở ngay thành phố A. Tôi cho dù chết, cũng muốn chết ở thành phố A!
Lúc chỉnh lý xong đồ dùng trong nhà, tôi đi cắt tóc trong tiệm cắt tóc đơn sơ ven đường, đem mái tóc dài tự nhiên cắt thành mái tóc ngắn thanh mảnh, phần mái ngang đằng trước vừa khéo hơi khuất đi đôi con mắt, lộ ra khuôn mặt gầy thanh tú.
Sau đó, tôi lên mạng tìm công việc biên tập, không cần phải ra khỏi cửa, có thể chỉ cần gửi mấy cái E-mail qua mạng Internet, tuy tiền lương không cao, nhưng vừa đủ để nuôi một người, à không, còn có cục cưng trong bụng tôi nữa.
Cuộc sống của tôi hiện giờ đang có một loại bình thản chưa từng có trước đây, thật giống như việc tôi múc một gáo nước đá, lại giữ lấy nó, với vô số sớm tối cùng biến đổi của bốn mùa, đi qua nghìn núi vạn khe suối, cuối cùng nắm nước đá kia hóa thành suối ngọt, tiếp đó uống đến một giọt cũng không chừa, để lại nỗi nhớ khắc khoải trong lòng.
Tôi nghĩ, cảm giác này, tựa như cuộc hôn nhân của tôi, có lẽ tôi yêu Tập Lãng say đắm như thế, chỉ cần có thể đặt người ở trong lòng, nhớ nhung những lúc cần, là đủ rồi.
Mang thai được ba tháng, bụng tôi bắt đầu hơi nhô lên, cơ thể cũng càng ngày càng suy yếu. Tôi ép mình phải ăn thịt, cho dù phải khó chịu như trước, nôn mửa dữ dội, có điều nôn càng nhiều, tôi sẽ ăn càng nhiều.
Hàng xóm của tôi là một đôi vợ chồng già đã qua tuổi sáu mươi, họ thấy tôi vất vả như thế bèn qua giúp đỡ, có lẽ là bởi vì đứa con của họ cũng một thân một mình ở bên ngoài.
Bác gái xào cho tôi một khay thịt xé nhỏ nấm mèo dễ tiêu mang sang, trông tôi ăn ngấu ăn nghiến, mà thở dài, “Ai, chuyện của người trẻ các người bác không rành, nhưng mấy chuyện tình cảm, bác vẫn thấy mình là người từng trải có kinh nghiệm.” Tôi mở to hai mắt nhìn bác gái nói tiếp, “Tình cảm, giống như một sợi dậy, một nam một nữ kéo căng ở hai bên, tức là không thể nắm thật chặt cũng không thể buông quá lơi, thật chặt, sẽ khiến dây căng đứt, đứt đoạn thành hai, quá lơi, ai cũng cảm thấy lạ lẫm, khiến cả hai đều buông tay...”
Tôi ngạc nhiên nhìn bác gái, dở khóc dở cười, “Bác gái, cháu là ra ngoài giải tỏa, chớ không phải do cãi nhau với người nhà.”
“Thôi đi, cả ngày nhốt mình trong phòng, không khóc cũng chẳng cười, bác đây là người sáng suốt, vừa nhìn đã biết lòng cháu có ẩn tình.” Bác gái quả nhiên là người sáng suốt, ánh mắt thông tuệ lóe sáng vừa ném tới đây, tôi đã chột dạ rồi, “Hai người có vấn đề, cho dù là lỗi của ai, tóm lại là phải giải quyết, giải quyết xong mới có thể sống thật tốt. Con người cả đời sống được 80 tuổi, hết 60 năm là cùng người kia sớm chiều bên nhau, cho nên có hận thù to lớn đến mấy, sớm muộn gì cũng phải cởi ra.”
Bác gái kể cho tôi rất nhiều triết lý nhân sinh của bản thân, bác nói trên thế giới này, hôn nhân kiểu vừa gặp đã yêu thực ra rất ít, phần lớn còn lại là do trong khó khăn giữa dòng tháng năm dài dặc, từng chút lại từng chút đến gần bên nhau, ở bên nhau rồi có khi quên mất lời thề sắt son thuở đầu hoặc có khi phập phồng oán trách nóng nảy, cuối cùng lại về bên nhau thành người yêu gắn bó tuổi già, vào lúc hoàng hôn tuổi xế chiều, cùng nhau liệt kê những việc ngốc nghếch đã làm, cùng nhau nắm tay bước đi tập tễnh đến điểm tận cùng của sinh mệnh.
Đang khi nói chuyện, người bạn già của bác gái ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bèn đi vào, bác trai đầu đã trọc, vuốt quả đầu trơn bóng, hỏi tôi “Bà vừa tán dóc cái gì đấy”, bác gái trợn trừng bác trai, đứng dậy vỗ vai tôi nói, “Các cháu đều còn trẻ, không làm chút chuyện ngốc nghếch, sau này lại không có hồi ức, cũng không hay” nói rồi, đuổi ông nhà mình trở về.
Trông bóng lưng hai người già cười đùa, khóe mắt tôi chợt lăn xuống một giọt lệ nóng mà chẳng hề báo trước, tôi ngẩn người, buông đũa, đưa tay gạt đi. Sau khi rời khỏi Tập Lãng, tôi trong một thời gian dài cũng chưa từng khóc. Có điều bác gái nói rất đúng, thực ra, tôi làm sao cũng không cười được.