Cuối tháng mười, trời dần chuyển đông, một luồng không khí lạnh kéo tới thành phố A, nhiệt độ giảm thình lình, cơ thể của tôi quá yêu, ăn mặc lại mỏng mảnh, ra ngoài đi chào hàng một vòng hứng gió trở về, làm hai tuần liên tục phát cảm phát sốt.
Tôi mê man nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa phòng mình bị đẩy ra, bác gái hổn hển mắng tôi một trận, “Suy sút đến mức này, đâu chỉ mình cháu chịu tội, còn liên lụy đến đứa bé trong bụng nữa, nhỡ như mà đứa bé ra khỏi bụng mẹ có chuyện gì, cháu tám phần mười cũng đừng muốn sống nữa!”
Sau đó, tôi được bác gái cùng bác trai đưa đến bệnh viện.
Ở trong bệnh viên, tôi ngủ thật lâu, cũng như mơ thấy một giấc mộng đep rất dài, tôi mơ thấy có một bàn tay to lớn dịu dàng, đắp chăn cho tôi, bưng nước cho tôi uống thuốc, xoay bóp cho cơ thể đau nhức của tôi; bàn tay ấy rất ấm áp, nhẹ nhàng mà vén tóc rối trên trán tôi, nắm gọn lấy mấy đầu ngón tay tôi trong lòng bàn tay mà từ từ ủ ấm...
Khi tôi tỉnh lại, tôi mở mắt ra, thế mà lại thực sự thấy có một bàn tay, lẳng lặng buông bên gối tôi. Tôi nhìn theo bàn tay kia, thì thấy một đôi mắt đỏ bừng uể oải, ngân ngấn nước mắt lại ẩn chứa nụ cười.
Đó là một đôi mắt tôi rất quen thuộc.
“Tập Lãng...”
Người rơi nước mắt trước nhất vẫn là tôi, tôi nhìn người, nước mắt tựa như nước đê vỡ, trào ra khỏi hốc mắt.
Tập Lãng động đậy môi, người không nói gì, chỉ một tay ôm lấy tôi vào trong lòng, thật dùng sức, thật chặt, dường như muốn nhét tôi vào trong cơ thể người. Khi tôi nằm trong lòng người khóc hết mức, lại cảm thấy có thứ chất lỏng ẩm ướt, kề bên vành tai tôi trượt xuống dưới, dọc theo cổ tôi mà lan ra, tựa như một con sông rất dài rất dài, không hề gợn sóng, cũng chẳng hề có tận cùng.
“Mộng Sơ, về nhà với tôi đi!” Tôi ngẩng đầu, đây là câu đầu tiên Tập Lãng nói với tôi, người nhìn đôi mắt tôi thật sâu, nói với tôi.
Tôi thoáng sững người, gật đầu, lần thứ hai được người ôm vào trong lòng, trong khoang mũi hết thảy đều là hơi thở của người, ấm áp, dịu dàng, hơi thở của nhà.
Hôm sau, tôi theo Tập Lãng về nhà, trở lại ngôi nhà tôi ngày đêm nhung nhớ kia.
Hồ điện lan trước cửa đã héo, được trồng chung với một dãy quái liễu ngay ngắn, quái liễu mùa đông lá rụng hơn phẩn nữa, trông không thuận mắt lắm, nhành mảnh đong đưa thân cây dúm dó, nhìn thấy lại khiến người ta nảy lòng thương xót, tôi nhịn không được dừng chân.
Tôi cảm thấy ánh mắt Tập Lãng, người đang nhìn tôi, cho nên tôi hỏi người, “Cha cũng tới đây rồi?”
Tập Lãng đỡ vai tôi, lắc đầu, nói, “Lúc đi tìm em, tôi có đến Giang Tô, gặp đươc cha, cũng đi thăm mộ mẹ, còn nghe được chuyện xưa của hai người bọn họ nữa.”
Tôi khó hiểu, “Chuyện xưa của hai người bọn họ, là chuyện gì?”
Tập Lãng nắm lấy tay tôi, con ngươi hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói, “Là chuyện yêu cùng tội, tội cùng chuộc. Cha có nói cho tôi biết ý nghĩa của hoa quái liễu, là chuộc tội.”
Chuộc tội! Tôi nào có hay, bông hoa nhỏ hồng nhạt u buồn đáng yêu này, lại tượng trưng cho tội lỗi thế gian.