Nỗi đau của tôi chính là không thể cảm nhận được trái tim mình nữa, ngay từ đầu, có lẽ tôi đã biết rõ, người vốn dĩ là không thương tôi, nhưng tôi vẫn muốn gả cho người. Rõ ràng biết mình đã có được người rồi, rốt cuộc vẫn chính mình đâm mình bị thương. Nhưng tôi vẫn cứ cố chấp giống như yêu người vậy, đâm thanh kiếm quý báu này xuyên qua... trái tim mình, thà rằng dày vò bản thân đến chết và thống khổ, cũng chẳng thể nguyện ý đẩy người ra.
Nếu như tôi đã được định trước chỉ có thể đóng vai kẻ qua đường trong cuộc đời của người, tôi cũng chỉ hy vọng một điều, đó là lúc tôi rời đi, có thể mang hết tâm tư của mình mà đi, hận của người, yêu của tôi đối với người, để khi cả hai người chúng ta nếu có duyên một ngày gặp lại, thì vẻ mặt lúc đó chưa từng có gì xảy ra, chẳng hề liên can đến cuộc đời của nhau. Đây là một câu chuyện thông thường về yêu cùng tội, tội cùng chuộc, trong câu chuyện này, hôn nhân được định nghĩa như một cuộc giao dịch công bằng mà tàn nhẫn.