Ba ngày sau, Tập Lãng phải về nước xử lý chuyện làm ăn bất ngờ, chuyến Hawaii của chúng tôi cũng kết thúc theo đó, dù có hơi ngắn, nhưng không hề tiếc nuối.
Tôi tiễn người ra sân bay, người nắm lấy tay của tôi, dịu dàng căn dặn tôi, “Mộng Sơ, nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị. Ngày kia tôi sẽ về đó với em, chậm nhất là một ngày...” Tập Lãng nói, đưa hộ chiếu cùng vé máy bay đi Los Angeles cho tôi, chuyến của tôi sau chuyến người, bởi vì tôi kiên trì muốn tiễn người lên máy bay.
Tôi gật đầu, nói, “Vâng.”
Tập Lãng buông đầu xuống, hôn lên trán tôi, tôi rúc trong lòng người ôm chặt lấy thắt lưng người, mãi cho đến khi âm thanh nhắc nhở đăng ký vang len,tôi mới buông vai thả tay ra. Lúc Tập Lãng đi về phía sân bay, bước chân rất chậm, lại còn lần đầu tiên quay đầu vẫy tay với tôi, trên mặt tựa hồ có nụ cười đượm lo âu.
Tôi ngây ngốc trông theo bóng lưng người, trông đến mải mê, nhìn ngắm thật lâu, đem hình dáng sớm đã khắc sâu vào đáy lòng, một nét lại một nét cho thêm sâu thêm đậm, mãi cho đến khi người trong con ngươi tôi khuất hẳn không thấy nữa.
Tơ ngơ ngác nhìn vé máy bay trong tay mình, rốt cuộc cũng vò nát ném vào thùng rác, tiếp đó đi về phía chỗ bán vé, đặt chuyến bay sớm nhất đi Trung Quốc, từ Hawaii đi Trung Quốc.
Sau khi đáp máy bay xuống Thượng Hải, tôi gỡ cái túi đeo trên hai vai xuống, lấy di động ra khỏi ngăn, vội khởi động máy, theo tiếng nhạc, màn hình bật ra một khung nhắc nhở bắt mắt, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ cùng ba mươi mấy tin nhắn, không ngoài dự liệu, hết thảy đều là từ Tập Lãng.
“Tôi đã tới Bắc Kinh rồi, em cũng đã lên máy bay rồi nhỉ.”
“Còn chưa tới Los Angeles sao, chuyến bay bị hoãn sao? Tới rồi nhớ gọi lại cho tôi.”
“Xuống máy bay rồi, nhớ về sớm một chút, không nên chạy loạn một mình bên ngoài, không an toàn.”
“Ngoan ngoãn chăm sóc chính mình cho thật tốt, nhớ uống thuốc đúng giờ, cũng như ăn uống nữa.”
“Tôi phải họp rồi, chốc nữa nhắn tin cho em.”
“Họp xong rồi, sao em còn chưa nhận điện thoại của tôi?”
…
“Kiều Mộng Sơ, em rốt cuộc đang làm gì vậy? Gọi điện lại cho tôi!”
“Bàn xong chuyện làm ăn rồi, tôi đi tìm em đây, Mộng Sơ, em phải chờ tôi!”
Tôi xem từng tin lại từng tin, đến khi thấy được tin cuối cùng, cách hiện tại chỉ có nửa giờ, tôi biết, nếu tôi cứ xem tiếp như thế, vẫn sẽ có tin tới nữa, lại nhận thêm một tin nhắn, người thậm chí còn có thể gọi cho tôi, chỉ cần tôi nhẹ ấn phím xanh biếc kia, tôi có thể nghe thấy giọng nói của người, sau đó rơi nước mắt ấm ức nói với người, tôi ở Thượng Hải.
Chỉ cần tôi nói với người, người sẽ sang đây đón tôi.
Thực tế lại ngược lại, tôi bây giờ chỉ có thể rơi lệ, diễn lại vở cũ, rút pin, rút card điện thoại ra, sau đó tự nhủ mình thoải mái mà ném vào thùng rác, rồi tìm một góc không có người, vờ như đi giày cao gót bị sái chân mà ngồi chồm hổm trên mặt đất, chôn đầu vào đôi vai mà khóc nức nở.
Tôi không nán lại Thượng Hải, mà trằn trọc trở về Giang Tô. Có điều, tôi không thể đi thăm cha, cũng chẳng thể đi thăm mộ mẹ, tôi chỉ đi lòng vòng quanh thành phố mình từng sống, gặp được mấy người địa phương thoáng có chút ấn tượng hồi còn bé. Thực ra, đối với ký ức thời bé, tôi chẳng còn nhớ được bao nhiêu, chứ đừng nói đến hoài niệm gì, chẳng qua sau khi bản thân ra quyết định này lần thứ hai thì lòng chợt thấy trống rỗng, cho nên muốn tìm chút này nọ bù cho tịch mịch mai sau thế thôi.