Chương 29: Trở về nhà
Dạ Vũ một đao chém đôi phần thân thể Tử Xà bỏ lại để thoát thân, không ngoài dự đoán của hắn, những gì còn xót lại của cha hắn chỉ là đống xương lộn xộn đã bị độc ăn mòm khá nhiều. Dạ Vũ trở nên trầm mặc, một cảm giác không vui không buồn mà chỉ là sự cô độc bao trùm trong tâm trí hắn lúc này, không có nơi để hướng về, không có bắt rễ, không có định tâm.
Cha hắn là người thân duy nhất của hắn đến lúc này cũng đ·ã c·hết, mất đi tất cả người thân chính là bơ vơ, từ này con đường phía trước chỉ hắn một mình bước, Dạ Vũ lại tự hỏi mục đích bước tiếp là gì?
Tranh đấu? Tu vi? Sau cùng liệu mấy ai thoát khỏi c·ái c·hết? Sau cùng liệu chính hắn cũng trở thành một đống xương khô trong bụng một yêu thú nào đó? Cuối cùng người ta tồn tại vì cái gì, cố gắng, tranh đấu, mất mát, thống khổ ....... sau tất cả vì cái gì bởi chung cuộc chỉ có c·ái c·hết là chắc chắn?.
Hắn không biết, hắn đã quá quen thuộc với c·ái c·hết, đã từng g·iết người lẫn yêu thú…..Ai cũng phải c·hết, hắn hiểu điều đó, cha hắn cũng vậy, trong thâm tâm hắn biết, võ giả sự sống quá mỏng manh, hắn cũng dự liệu ngày này cũng xảy ra. Có điều, nó tới quá nhanh…..Dạ Vũ mệt mỏi, đây là lần đầu tiên hắn biết cảm giác mệt mỏi là gì, mệt mỏi tận trong linh hồn, hắn không muốn nghĩ ngợi gì nữa, nước mắt tự dưng chảy tràn hắn nằm xuống bên đống xương của cha mình rồi th·iếp đi lúc nào không biết.
………………
Đã lâu rồi, không biết từ lúc nào Dạ Vũ mới có lại cảm giác ngủ ngon như vậy, giống như khi bé trong vòng tay cha mình an nhiên an giác không mảy may lo sợ. Hắn tỉnh dậy tâm trạng đã bình ổn trở lại, Dạ Vũ thu hồi xương cốt của cha mình vào trong túi chữ vật rồi quay lại nơi giao chiến với Bạch Lang lúc trước.
“Sát đao vẫn còn, có vẽ đã không có ai quay lại đây từ khi ta bị nuốt”
Dạ Vũ thu hồi sát đao mình bỏ lại khi b·ất t·ỉnh tiện thể đi khám phá xung quanh, mải bá·m s·át Tử Xà và chạy thoát khỏi Bạch Lang mà không để ý. Khu vực này đã trở nên hoang dã lạ thường, cảm tưởng như lúc đầu hắn đi liệt sát yêu thú khu vực, chính là không có hơi ấm của nhân tộc.
“Không biết Cự Phong thành thế nào”
Dạ Vũ thì thào trong lòng rồi hướng về Cự Phong thành, trong đầu hắn lúc này là hàng loạt câu hỏi, liệu đám người Ngũ Bang và Vân Tông có trụ nổi không? Liệu Linh Linh còn chờ hắn không? Không biết hắn có tìm được muội muội của San Diệu không?
Men theo đường cũ trở về Cự Phong thành, với thần thức bao phủ khoảng cách lúc này đã đạt tới 100 trượng, Dạ Vũ dễ dàng tránh thoát những yêu thú mạnh không cần thiết, một đường an toàn trở về gần thành Cự Phong.
Cự Phong Thành lúc này được bao phủ bởi lớp màng pháp trận nhìn quá hết sức kiên cố, đám yêu thú tụ tập xung quanh nhưng cũng không t·ấn c·ông. Dạ Vũ có chút không hiểu tại sao yêu thú lúc này lại lành tính như vậy, không những thế, chúng còn có xu hướng tản đi nới khác. Mơ hồ phân địa bàn hoạt động, thoạt nhìn như trước lúc thú triều.
Theo hắn suy tính, kiểu gì thì sẽ có lúc người ở trong thành ra ngoài quan sát tình hình, không thể nào cứ ở c·hết trong đó được. Quả nhiên sau mấy ngày ẩn nấp, ở cửa thành phía Nam chợt có một khu vực trận pháp đóng lại, có mấy đạo bạo mặc y phục của Vân Tông lăng không phi hành bay ra ngoài.
Chỉ đợi có vậy Dạ Vũ liền phóng ra, lập tức đạp không bay lên lớn tiến hô.
“Tiểu bối là người của thành Cự Phong vì chiến đấu với yêu thú nên không kịp rút lui, mong các vị sư huynh sư thúc cho vào thành”
Hắn vừa hô, vừa đạp không sau đó tiến tới đưa tấm lệnh bài thân phận võ giả ra cho đám người này.
Mấy người Vân Tông thấy màn này cũng có đôi chút bất ngờ, không nghĩ vẫn có người còn sống sau cả tuần Cự Phong đóng đại trận, bọ họn nhận lấy tấm lệnh bài, xem xét số điểm Dạ Vũ cũng có chút kinh ngạc.
“Không tệ, lấy tu vi của ngươi mà cũng kiếm được nhiều điểm cống hiến thế này, chứng tỏ chiến đấu rất anh dũng” – Một lão nhân đứng đầu, đạp lên một chiếc hồ lô khá lớn nói
Thân phận cùng chiến tích rõ ràng, lão cũng không hỏi gì thêm, dứt lời có một luồng khí cuốn Dạ Vũ về phía cổng thành như chiếc lá trước gió lớn, đại sư hộ trận nhanh chóng mở ra một khoảng hở nhỏ cho hắn tiến vào.
Dạ Vũ được một võ giả thủ hộ dẫn đi, sau đó tra hỏi hắn một chút sự tình, bây giờ nhân lực đang khan hiếm, có được người sống sót đã là rất tốt, nên hắn nhanh chóng được rời đi, cũng không làm khó hắn.
Việc đầu tiên Dạ Vũ muốn làm chính là chôn cất cha mình, hắn men theo con đường quen thuộc cũ trở về lại nhà. Khác với những lần trước, đều là vội vàng đi về, lần này hắn bước rất chậm.
Những ngôi nhà xung quanh vẫn vậy, cư dân trong thành rõ ràng ít đi rất nhiều, cả thành chìm trong bầu không khí khẩn trương, lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu với yêu thú nhưng cũng không thể giấu di nổi vẻ t·ang t·hương lẻ lỏi lẫn khuất trong ánh mắt những người qua đường.
Cơn mưa lúc này đổ xuống tầm tã, Dạ Vũ cả người ướt sũng, hắn lặng bước giữa dòng đường, chẳng ai để ý đến hắn, mọi người ai cũng có tâm tư của riêng mình, vội vàng bước qua.
Con người thật kì lạ, họ vội vàng? Nhưng vội vàng vì điều gì? Giống hắn vậy, cũng giống cha hắn. Vì muốn Dạ Vũ có Yêu Đan tu luyện nên liều mình vào sâm lâm liệt hiệp, Dạ Vũ cũng vì không muốn phụ lòng phụ thân nên cũng liều mình tu luyện, để rồi sau tất cả chỉ là giây phút chia li. Có lẽ đó là số phận của con người, bất hạnh, nhỏ bé, đáng thương....vùng vẫy trong thiên địa luân hồi này.
Những giọt mưa như đang xóa nhòa đi từng mảng kí ức mơ hồ về người cha trong tâm trí của hắn, chỉ có điều, thứ duy nhất vẫn còn xót lại, nó bám rễ rất sâu, đó là tình cảm gia đình từ cha mình. Hắn cảm nhận được .....…bởi vì cảm nhận được nên mới nuối tiếc ....….mới hối hận… ..... mới đau lòng .....….có những thứ mất rồi… ......đơn giản là không thể quay lại.
Hắn cứ đi trong vô thức, không biết lúc nào đã đứng trước của nhà mình, Dạ Vũ ngước nhìn lên cây liễu trước ngõ, từng tán lá rũ xuống trĩu nặng như lòng hắn vậy, những mảng kí ức vụn vặt lại ùa về, bản thân hay đứng ở đó háo hức chờ phụ thân hắn về để được ăn thịt, chơi chốn tìm cùng đám bạn….
"Hóa ra nhà không phải là một nơi cố định, nhà là nơi trong lòng ta được yên bình, là nơi có người yêu thương chờ đợi" Hắn thì thào trong lòng
Cũng là con ngõ cũ, cánh cửa cũ, gốc cây cũ… .....nhưng nay chỉ còn lại cảm giác xa lạ .....…hình dáng hắn bơ vơ, tự tay cầm thanh kiếm của cha cắm lên vị trí chôn cất của phụ thân dưới gốc cây Liễu.
Hai bàn tay hắn cắm sâu xuống đất, cào từng nắm, từng nắm, hắn hận, hận sự yếu đuối của bản thân, hận thiên địa bất nghĩa, như muốn hỏi thiên địa tại sao lại tần nhẫn như vậy. Một sự bất lực dâng lên trong lòng, hắn không còn biết làm gì ngoài tiếp tục đào.
"Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu
Thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu"
Dạ Vũ thì thào câu nói trong sách thánh hiền hắn hay đọc hồi nhỏ rồi cười lớn....
"hahaha...Ra là vậy, thiên địa bất nhân, thánh nhân cũng bất nhân, sau cùng bất nhân chính là trí cao tối thượng ý cảnh thiên địa, cha ta đ·ã c·hết.....cái neo tình cảm cuối cùng cũng mất ..Dạ Vũ ta còn gì để mà không thỏa mã sự bất nhân này đây...hay cho câu bất nhân..hay..haha"
"Là thiên địa bất nhân tạo ra con người yếu hèn, là người Vân Tông bất nhân ép võ giả chiến đấu tới c·hết để tạo trận pháp, là cha ta bất nghĩa với chính mình mà đi bảo vệ kẻ khác, là ta bất lực không bảo vệ được cha mình.....bất...bất này hay...bất quá ta vẫn còn sống, bất quá đao ta vẫn còn... xem ta cuối cùng đi đến đâu đi...hahaha."
Dạ Vũ cười như điên dại, như muốn chút bỏ hết uất hận trong lòng, hắn dường như cũng muốn vứt bỏ hết phần nhân tính cuối cùng trong lòng....muốn mạnh mẽ như thiên địa... muốn vượt lên sự yếu hèn của thân phận con người.....bất nhân chính là mấu chốt.
Hắn vừa gào khóc vừa đào vừa chôn phụ thân hắn, chôn đi phần nhân tính cuối cùng.
................
“Cha……nhi tử đã mang cha về nhà….tuy con không phải máu mủ ruột già nhưng công ơn dưỡng dục nhi tử không bao giờ quên, chỉ trách bản thân vô sự không bảo vệ được cha….nay con chỉ biết mang cha về nơi nhà xưa....chọn vẹn ơn nghĩa tình phụ tử mình..…xin cha hãy yên nghỉ”.
Dạ Vũ ngồi thẫn thờ trước mộ cha hắn dưới gốc cây liễu thật lâu trên tay vẫn cầm di vật cuối cùng của Trương Vận để lại là chiếc châm cài đầu, một lúc lâu hắn vái lạy ba cái rồi rời. Đôi mắt hắn lạnh lùng trở lại, tâm thức hắn tĩnh tại như mặt nước mùa thu...có lẽ đúng sai...phải trái...sống c·hết...đã không còn ý nghĩa trong mắt hắn nữa...chỉ còn lại đao và người...một người một đao cứ vậy mà bước đi.
Những tán lá liễu úa vàng rũ cũng xuống dường như đang cúi chào lần cuối người con của nó đi xa có lẽ không bao giờ quay lại.
………..