Chương 28: Sống Sót
“Ta sẽ g·iết hết đám yêu thú, ai cùng ta ra trận” đứa trẻ cầm đầu hét lớn đồng thời nâng thanh kiếm gỗ của mình lên cao hô hào đám trẻ như đánh trận, cả đám ở dưới thấy hiệu lệnh của cậu bé này cũng đồng thanh hô lên
“Ta”
“Ta sẽ g·iết nhiều yêu thú nhất”
“đúng thế, hãy cũng nhau g·iết yêu thú”
Đứa trẻ này không ai khác chính là Dạ Vũ 5 tuổi đang cầm thanh kiếm gỗ múa may cùng đám bạn thì nghe thấy tiếng của cha hắn trở về, ngay lập tức bỏ lại đám bạn chạy ra chỗ cửa đón cha mình.
“Hoan hô cha đã về, con muốn ăn thịt yêu thú” Dạ Vũ lon ton chạy lại dang đôi tay bé nhỏ muốn được oà vào lòng cha của hắn. Trương Vận mỉm cười lắc đầu cười khổ vì sự hiếu động của nhi tử mình ôm Dạ Vũ vào lòng đầy âu yếm.
………………….
Từng mảng ký ức mơ hồ về cha mình hiện lên trong tiềm thức của Dạ Vũ, Dạ Vũ lúc này đang nửa tình nửa mê thì đột nhiên hai mắt mở trừng trừng, chính là nọc độc của Tử Xà đang dần ăn mòn thân thể hắn, cơn đau buốt tới tận xương tuỷ thấm qua ý thức làm hắn tỉnh lại, Tử Xả sau khi nuốt con mồi xong, nó sẽ dùng chính độc của mình để tiêu hoá.
Dạ Vũ tâm thần kinh hãi, bản thân hắn nghĩ mình đã có thể chống lại độc của con yêu thú này. Nhưng Tử Xà tu vi càng cao độc càng mạnh, hơn nữa nó sẽ biến đổi thuộc tính, lần trước hắn dính phải Tử Xà độc có thuộc tính hoả, có thể đoán ra con Tử Xà đó mới Linh Thú. Trái ngược lần này lại là thuộc tính Băng, mỗi lần đột phá một đại cảnh giới thuộc tính độc của yêu thú này sẽ biến đổi một lần, lúc trước hắn cũng tìm hiểu qua bây giờ đã được kiểm chứng.
Hoả thuộc tính gây bỏng nhưng có thể lành lại, còn băng thuộc tính, một khi thân thể bị bỏng lạnh thí xác định vứt luôn phần thân thể đó, Dạ Vũ ngay lập tức vận chuyển nguyên lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể chống đỡ sự ăn mòn của độc tính đồng thời vận chuyển Huyền Pháp hấp thu chuyển hoá nó. Có điều thân thể hắn trước kia đã tích hợp thuộc tính hoả cho nên lần hấp thụ này tạo ra xung đột trong từng tế bào của hắn, hoả và băng v·a c·hạm, cả thân thể Dạ Vũ vang lên những t·iếng n·ổ tí tách, hai luồng năng lượng đối địch công phá lẫn nhau, cơn đau từ tứng tế bào xông lên đại não của hắn khiến Dạ Vũ mơ hồ có ý định ngất đi.
“Không được, ta không thể c·hết lúc này “
Dạ Vũ nghiến răng cắn lưỡi thật mạnh, máu me từ trong miệng hắn toé ra, có điều cơn đau đến từ thân thể quá lớn đến nỗi việc cắn lưỡi gần như không có cảm giác. Khoảnh khắc này hắn chính là đứng giữa sự sống và c·ái c·hết, trong lúc gần như tuyệt vọng, Dạ Vũ hoá liều thực hiện thủ đoạn hắn chưa từng làm bao giờ đó là tu luyện Huyễn Pháp và Huyền Pháp cùng lúc. Nhưng vấn đề của hắn là thần hồn quá yếu, nếu cùng lúc tu luyện như vậy cơ hồ tâm trí sẽ sụp đổ, tự động tan vỡ.
Từ trong túi trữ vậy lấy ra Đăng Linh, một tinh linh ngay lập tức Huyễn Pháp tự vận hành, tâm thần Dạ Vũ có dấu hiệu tan rõ, một bên còn lại phân chia vận chuyển Huyền Pháp chuyển hoá độc Tử Xà... một cơn đau từ đại não chuyền tới... những kí ức quá khứ của hắn bắt đầu mất đi...
"Không được, phương pháp này chẳng khác gì t·ự s·át"
Đúng cận kề sinh tử tâm trí hắn lại yên tĩnh lạ thường.... Dạ Vũ chợt loé nên phương cách dùng Khống Linh Pháp, khi trước công pháp này hắn đa phần dùng để học tập tăng khả năng phân bổ nguyên lực khi chiến đấu mà chưa nghĩ đến dùng nó để tu luyện hai công pháp kia cùng lúc.
“Quả nhiên có hiệu quả” hắn mừng rỡ không thôi, chẳng khác nào c·hết đ·uối vớ được cọc.
Không ngoài tưởng tượng của hắn, tâm trí Dạ Vũ lúc này phân làm hai, một bên điều khiển Huyền Pháp chuyển hoá độc Tử Xà, một bên liên tục tăng cường tinh thần lực bằng Huyễn Pháp. Cơn đau ngày càng mạnh hơn nhưng tinh thần hắn đã không có dấu hiệu sụp đổ nữa, chút ít nguyên lực còn sót lại sau khi chiến đấu với Bạch Lang lúc này đang dần hồi phục nhờ chuyển hoá năng lượng trong độc tính, cơ thể đang dần thích nghi với độc của con yêu thú tu vi Yêu Thú trung kì này.
…………………
Thời gian thấm thoát không biết đã qua bao lâu, con Tử Xà sau khi nuốt gọn hai nhân tộc vào trong bụng của nó lúc này đã ẩn thân trong một cái hang chờ tiêu hoá con mồi. Thời gian đầu với nó rất thuận lợi, máu thịt của nhân tộc là thuốc bổ với tu vi của yêu thú, con mồi đầu tiên nó nuốt vào mơ hồ cảm nhận của nó đã tiêu hoá hết, tu vi cũng đã tăng lên đáng kể.
Có điều với nhân tộc thứ hai dường như kẻ này bằng cách nào đó không bị độc ăn mòn, thời gian càng dài Tử Xà càng tức giận, nó càng tiết nhiều độc tố vào trong dạ dày nó, quyết chí đem kẻ này thành tro bụi, nhưng khổ nỗi bao nhiêu độc tố nó tiết vào dạ dày dường như không cánh mà bay, nó mơ hồ cảm nhận kẻ trong bụng nó còn đang hấp thụ độc tố để hồi phục và tăng tu vi.
Khổ nỗi độc tố của Tử Xà tiết ra chính là đánh đổi bằng tu vi, mỗi lần săn còn mồi một lượng nhất định tu vi của nó sẽ giảm xuống chuyển hoá thành độc, bởi vậy Tử Xà mới có tập tính nuốt trọn con mồi tiêu hoá, qua đó cũng thu hồi tu vi mất đi của mình. So với trước khi nuốt hai nhân tộc, tu vi của nó lúc này đã xuống thấp hơn lúc đó, nó nhận ra thì đã muộn, không cách nào lấy lại tu vi đã mất cũng như không cách nào tống tên nhân tộc kia ra.
Dạ Vũ trong thời gian qua liên tục nhờ độc của Tử Xà hồi phục thân thể, không những thế tu vi của hắn đã lên một mảng lớn, lúc này đã đạt tới Huyền Khí thất giai đỉnh phong có dấu hiệu đột phá bát giai
“Hừ, ngừng tiết độc giúp ta rồi sao, cũng không ngu lắm, dù sao thì cơ thể ta đã bão hoà với độc tính, ngươi cũng không còn bao nhiêu giá trị”
Dạ Vũ miệng cười lạnh đôi mắt nhắm nghiền mở bừng, ý định phá huỷ nội tạng con yêu thú từ bên trong, Tử Xà đang khổ sở không biết cách nào thì bên trong lục phũ ngũ tạng của nó truyền đến cơn đau kịch liệt.
Nó quằn quại trong chiếc hang ẩm mốc của mình phát ra tiếng kêu “Khè khè” như ông lão sắp c·hết đang có níu kéo sự sống trong tuyệt vọng, Dạ Vũ từ bên trong không ngừng công kích nội tạng của con yêu thú, hắn đã xé toạc cái ruột của nó ra từ đó mò tới các nội tạng khác công kích, dù tu vi nó có cao cỡ nào đi nữa gặp nội thượng cỡ này chỉ có con đường c·hết không nghi ngờ.
Thời gian đã qua nữa canh giờ, con yêu thú lúc này đã ngừng dãy dụa cơ hồ đ·ã c·hết, có điều Dạ Vũ trong thân thể nó lại không nghĩ vậy, thần thức của hắn tản ra ngay lập tức hắn cảm nhận được ý thức của con yêu thú vẫn còn truyền tới, chỉ là nó giả c·hết cố ý ngừng lại mọi hoạt động của các bộ phân thân thể lại ý định đánh lừa dụ Dạ Vũ thoát ra. Hắn không có mắc mưu, tiếp tục công kích nội tạng của nó.
Con yêu thú biết mình không thể lừa được nhân tộc này bèn dùng cách cuối cùng, mặc dù nó không muốn như thế vì tu vi sẽ giảm xuống một mảng lớn hơn nữa sẽ bị trọng thương. Đột nhiên nó vùng dậy một cắn đứt đôi thân thể từ vị trí Dạ Vũ đang công kích sau đó dùng hết sức thoát đi. Dạ Vũ bị một màn này cũng giật mình, hắn lâu lắm rồi mới nhìn thấy ánh sáng là gì cũng bất giác ngơ ra, có điều hắn nhanh chóng đuổi theo con yêu thú kia.
Trên thế giới này hơn nhau giữa từng cá thể chính phẩm chất và tích trữ nguyên khí trong thân thể, phẩm chất và số lượng càng cao thì cá thể sẽ dùng nó để đè ép cá thể khác. Nếu không có nguyên khí bảo vệ, một con yêu thú dù tu vi Đan Thú đi chăng nữa một đứa trẻ nếu kiên trì chính là có thể dùng dao cắt ra từng phần, con Tử Xà đang là lâm vào hoản cành này mới chạy chối c·hết.
Dạ Vũ nào có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ thù g·iết cha hắn ngay lập tức đuổi theo, tu vi của hắn đã tăng một tiểu cánh giới hiển nhiên tốc độ cũng tăng thêm nữa Tử Xà đã trọng thương tốc độ đại giảm. Dạ Vũ chẳng mấy chốc b·ị b·ắt kịp.
Tử Xà quyết định thiêu đốt sinh cơ đồng nghĩa tu vi của nó sẽ giảm một đại cảnh giới nhưng tu vi sẽ bạo phát tăng thêm chốc lát, nó lúc trước như gần đất xa trời thì lúc này toả ra khí tức khủng bố thậm chí còn mạnh hơn lúc toàn thịnh quay lại vọt tới ý định dùng nhục thân quấn c·hết hắn, Dạ Vũ đã tính trước bước này nhưng vẫn là âm thầm kinh hãi, ngay lập tức đạp không bay lên không trung giữ khoảng cách với nó, mục đích đợi lực lượng của nó qua đi sẽ t·ấn c·ông.
Tử Xà khóc không ra tiếng, nó bá đạo nhờ độc và lớp vỏ cứng chắc không tưởng, đó là cách duy nhất nó dùng để g·iết kẻ thù, Tử Xà không thể ngờ nhân tộc tu vi yếu kém thế này không những chống lại độc của nó đã đành lại còn có thể phi hành, đây chẳng lẽ là ý trời sao, tại sao nó lại gặp phải tên khắc tinh này, ý định liều c·hết bất thành quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Dạ Vũ trên không cười lạnh, đạp không bám theo như dòi trong xương không chịu buông tha, thời gian cứ thế trôi qua, Tử Xà mặc dù đã tăng hết tốc lực, luồn lách rừng rậm khe sâu nhưng vẫn không thể nào thoát được thần thức của Dạ Vũ khoá chặt, nó gần như tuyệt vọng, không thể hình dung ra cách nào mà nhân tộc này không để mất dấu mình, có những lúc tưởng chừng như cắt được đuôi nhưng bằng cách nào đó tên quái thai này vẫn bám riết không tha, nó quay lên không trung nhìn hắn với đôi mắt oán độc bất ngờ chạy ngược lại dường như ý định thực hiện m·ưu đ·ồ nào đó.
Dạ Vũ thấy hành động này lập tức cảnh giác, thần thức hắn tản ra xa hơn đề phòng trường hợp ngoài dự tính, theo suy đoán của hắn Tử Xà này biết không thể thoát c·hết khả năng muốn kéo hắn c·hết cùng. Quả nhiên không ngoài suy đoán, qua một đoạn thời gian, Tử Xà xông thẳng tới nơi ở của Bạch Lang lúc trước giao chiến với Dạ Vũ. Hắn phát giác ra con yêu thú này trong lòng phát lạnh, hai mắt toả ra hàn quang, chính con Bạch Lang này đã g·iết c·hết cha hắn.
Bạch Lang khác với Sài Lang hoạt động theo đàn, con yêu thú đang cuộn mình bất giác mở mắt vì đánh hơi được mùi có đối thủ có lẽ là mạnh nhất xung quanh khu vực này tỏ ra cảnh giác. Tử Xà tu vi đã đạt tới Linh Thú trung kì, nó b·ị t·hương không phải đối thủ cho nên dù chưa biết mục đích Tử Xà là gì Bạch Lang đã tính kế đào thoát.
Từ Xà từ xa phóng tới với tốc độ kinh người đến trước mặt Bạch Lang thì dừng lại mặt đối mặt, hai con yêu thú nhìn nhau cảnh giác, Tử Xà ngoái đầu lên không trung miệng không ngừng “Xì Xì” như muốn nhắc nhở có có địch gần đây.
Bạch Lang nhìn thấy thương thế của đối phương thì chuyển ý từ đào thoát sang t·ấn c·ông, với thương thế của Tử Xà nặng như này, nó có can đảm liều một mạng. Để làm cho Tử Xà thương nặng như thế này có hai khả năng, thứ nhất đối thủ của Tử Xà quá mạnh, nhưng khả năng này không lớn vì nó biết ở quanh đây không có yêu thú nào có thực lực như thế, thứ hai đối thủ ngang ngửa đánh nhau lưỡng bại câu thương, Bạch Lang khả năng này ưu tiên. Nếu như cả hai con đều b·ị t·hương nặng nó cũng không ngại g·iết sạch.
Sau khi ra quyết định, Bạch Lang vọt tới, một tàn ảnh đi qua, một mảng lớn vảy của Tử Xà bóc ra để lộ ra huyết nhục mơ hồ nát bét, tu vi của nó đã xuống thấp căn bản đã không thể chống đỡ nổi. Tử Xà hai mắt tỏ ra tuyệt vọng, mục đích nó tới đây ý định kéo Dạ Vũ c·hết cũng không ngờ tên nhân tộc kia đã nhanh trí biến mất, chó cùng đứt dậu, Tử Xà dồn hết tu vi phun ra một làn sương độc bao quanh thân thể, nếu hít phải Bạch Lang cũng phải trả giá đắt.
Bạch Lang thấy làn sương này cũng không liều mang t·ấn c·ông nữa đứng ra xa chờ đợi Tử Xà thương thế quá nặng mà tự c·hết đi. Tử Xà lại được một trận đả kích, sao nó lại gặp phải hai đối phương khốn nạn như thế chứ, ít ra cũng phải để cho nó cơ hội liều mạng đi, thẹn quá hoá giận nó dồn toàn bộ tu vi còn sót lại rồi tự bạo, máu thịt nổ tung tạo thành một làn sương đỏ bao trùm cả khu vực, một quả yêu đan lại lơ lửng hiện ra. Có điều yêu đan này phẩm chất không thể bằng nếu Tử Xà nguyên vẹn tu vi và thân thể c·hết đi, nó rõ ràng cũng không muốn đối thủ hưởng lợi từ c·ái c·hết của mình.
Bạch Lang đang ý định tiến tới hấp thụ yêu đan thì Dạ Vũ đã thình lình xuất hiện chớp mắt c·ướp đi, hành động ngư ông đắc lợi của Dạ Vũ khiến Bạch Lang như phát điên, không thèm nghĩ ngợi lao tới xé xác hắn. Dạ Vũ cũng không phòng thủ để mặc Bạch Lang t·ấn c·ông, nó vọt tới một xé toác cổ hắn ra thành năm đường vân, máu từ cổ Dạ Vũ rỉ ra chảy xuống cổ như dòng suối nhỏ nhưng v·ết t·hương nhanh chóng khép lại đồng thời máu của hắn cũng nhuốm đỏ cả vuốt trước của đối phương.
Tu vi của nhân tộc này vậy mà lại tăng so với lần gặp trước cũng làm cho Bạch Lang cảnh giác, hơn nữa nhục thân của hắn cũng cường hoá một mảng lớn bằng không một đòn vừa rồi Dạ Vũ hẳn phải thụ thương rồi chứ không thương nhẹ như vậy. Bạch Lang ý định lại dùng chiêu lần trước hạ sát Dạ Vũ nhưng đối phương đã đạp không biến mất dạng, nó đuổi đuổi theo nhưng tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh khiến con yêu thú mất dấu.
Thoát khỏi truy đuổi của Bạch Lang hắn trở lại hang động của Tử Xà ổn định lại thương thế, v·ết t·hương trên cổ nay đã lành lại như chưa từng có thương tích.
“Huyền Pháp này cũng quá bá đạo đi”
Dạ Vũ quan sát tốc độ hồi phục khiến hắn cũng không khỏi khinh hỉ, có nếu nguồn nguyên lực dồi dào thì gần như bất tử, có điều nếu v·ết t·hương quá nặng thì Huyền Pháp cũng không phục hồi kịp.
Nhớ lại lúc cố ý để Bạch Lang t·ấn c·ông mình Dạ Vũ không khỏi cười nhạt, sở dĩ hắn làm vậy là có lý do. Trong lúc hấp thụ độc tính của Tử Xà, Dạ Vũ đã phát hiện ra đặc tính của độc này, đó là nếu dung hoà hai loại thuỷ và hoả thuộc tính sẽ sinh ra một loại độc trung hoà mới. Nó mất đi độc tính, ở trong thân thể lại không gây tổn hại gì, hơn nữa Dạ Vũ còn phát triển thêm khả năng cảm nhận độc tố của Tử Xà trong một phạm vi nhất định. Thêm nữa Bạch Lang rõ ràng là đã b·ị t·hương không hề nhẹ, lực công kích giảm đi đáng kể, bởi vậy hắn mới có gan làm như vậy.
Điều đó cũng giải thích nguyên nhân Tử Xà không phải vô tình xuất hiện đúng lúc hắn đang đại chiến Bạch Lang, có lẽ nó cảm nhận được chút ít độc tính trong người Dạ Vũ mới mò tới. Dạ Vũ cố tình b·ị t·hương để độc trung hoà trong thân thể hắn xâm nhập vào cơ thể Bạch Lang làm dấu truy vết, khi nào hắn đủ khả năng g·iết con yêu thú này sẽ quay lại báo thù.