Chương 30: Không còn vướng bận
Lúc này trời mưa đã nhẹ hạt, không còn xối xả như trước nữa, những hạt mưa giăng giăng mờ ảo như màn sương, một làn gió ùa qua, đám hạt mưa li ti chuyển động theo giống như đang khiêu vũ cùng gió. Cái lạnh thấu xương thấm vào làn da hắn, hắn đã là Võ Giả, cơ thể đã quen với sương gió, có điều, cái lạnh lẽo trong linh hồn hắn cũng định quen sao?
Đó là một căn nhà nhỏ ven mặt đường, nơi đầu ngõ khu vực nhà ở của các Võ Giả có tu vi kém, nói là nhà thì hơi khoa trương, đó chỉ là căn nhà vách đất, mái nhà được lợp bằng cỏ rơm chìa ra trước cửa nhà một khoảng, đã cũ kĩ mục nát, có lẽ ngôi nhà đã từ rất lâu không được tu sửa.
Dưới tán cửa trước nhà, có hai bà cháu, đứa bé con đôi mắt trong veo đang ngắm nhìn vào màn mưa, dường như nó đang ngóng đợi điều gì đó. Đối ngược ở bên cạnh là bà lão, đôi mắt có chút hơi đỏ, mang theo vẻ mệt mỏi, đau lòng, bất lực nhưng không thể nào buông xuôi được bởi vì vẫn còn thứ mình trân trọng.
Mái tóc bà hơn phân nửa đã điểm sương trắng, cái màu của năm tháng quá khứ, đang ôm đứa bé con trong lòng, cái màu của tương lai, nhưng tương lai trước mắt có mờ mịt như làn mưa này không?
Một bóng người từ từ tiến tới trước họ ẩn hiện dần trước làn mưa, một thiếu niên, trên người khoác bộ y phục vải thô sơ, sau lưng đeo thanh đao quấn trong vải dài sau lưng. Cậu thiếu nên tiến tới một cách nhẹ nhàng, đôi mắt thanh tịnh không cảm xúc, đôi mắt này, không phải cái sự thanh tịnh của một nhà thiền nhân, nó không có ấm cúng, chỉ có lạnh lẽo.
Bà lão lúc này tâm trạng kìm xuống, thấy có người tiến tới khuôn mặt lập tức đổi sang bộ dạng vui vẻ chào khách uống rượu, có điều bà chưa kịp lên tiếng thì cậu thiếu niên đã nói trước.
“San Diệu c·hết rồi”
Dứt lời cậu đưa tấm ngọc bội ra trước mặt, sau đó đặt vào tay đứa bé. Đứa bé con ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc nó định thần lại thì đôi mắt đã bắt đầu ngấn đỏ. Nó khóc nấc lên từng hồi, rất khó khăn, cảm xúc như uất lại ở cổ, nó cố gắng hỏi lại.
“Huynh.....Huynh....nói có.....thật không?”
Dạ Vũ không trả lời đứa bé, chỉ quay sang bà lão bên cạnh.
“Tỉ ấy bị yêu thú g·iết c·hết, chiến đấu rất anh dũng, trước khi c·hết tỉ ấy muốn đưa tấm ngọc bội này lại cho đứa nhỏ”
Đứa bé con nghe thấy thế thì òa lên khóc lớn hơn, bà Lão thì im lặng nhưng nước mắt cũng bắt đầu men theo nếp nhăn khóe mắt chảy xuống. Dạ Vũ cũng không nói gì, hắn cũng mất phụ thân, hắn hiểu nỗi đau của họ…..nhưng có thể làm gì ngoài im lặng đây, chính bản thân hắn cũng tự hỏi, liệu mình đã vượt qua chưa mà đi an ủi người khác.
Dạ Vũ đặt vào tay bà Lão một ít nguyên thạch, đủ để hai bà cháu sống trong một khoảng thời gian, sau đó hắn rời đi, hắn cũng mệt mỏi, không muốn chứng kiến thêm cảnh li biệt nào nữa.
Sau khi rời khách quán, hắn một đường đến Mộc Bang, người hắn muốn gặp chính là Linh Linh. Nàng đang tất bật, chuẩn bị nguyên liệu luyện đan, khi nghe báo tin Dạ Vũ tới thì liền bỏ dở ở đó, chạy thật nhanh tới gặp mối tình đâu của mình.
Dạ Vũ đứng trước cổng Mộc Bang chứ không vào, Linh Linh có chút khó hiểu nhưng mẩm bụng nghĩ hắn có việc gấp, chỉ ghé qua chứ không ở lại lâu.
Thiếu niên đó đứng trước mặt nàng, trên mặt hắn lấm tấm vài hạt mưa đọng lại, cả người toát ra vẻ xa cách vô cùng, đôi mắt hắn nhìn nàng không còn chìu mến như trước nữa, nàng từ xa chạy thật nhanh, đôi miệng mỉm cười không thôi. Nhưng khi đến trước hắn thì chợt khựng lại
“Huynh….trở về là tốt rồi”
Không khí có chút ngượng ngùng, thiếu niên im lặng một lúc lâu không trả lời, sau đó Dạ Vũ phá tan bầu không khí hắn nhìn vào mắt nàng một cái thật sâu, thời gian như ngừng lại, hắn đưa bàn tay vuốt mái tóc nàng, đưa tay lên má Linh Linh âu yếm nâng niu như nâng niu bông hoa cuối xuân vậy. Nhưng Linh Linh không vui nổi, nàng có linh cảm chẳng lành, Dạ Vũ hôm nay rất khác.
“Ta đến đây nói lời tạm biệt”
“Tại sao lại là tạm biệt?
“Muốn vứt bỏ gánh nặng”
“Gánh nặng sao?”
Linh Linh vừa cười vừa khóc, nàng không tin vào tai mình? Bật cười vì câu trả lời của hắn? Gánh nặng? Khóc vì cảm giác uất ức, không hiểu mình mắc sai lầm ở đâu mà hai bên trở nên xa cách, nàng đã yêu hắn bằng cả con tim.
“Muội hiểu rồi” Linh Linh tự lẩm bẩm, gật đầu diễu cợt, không biết là bản thân mình hay Dạ Vũ, sau đó quay đầu bỏ vào trong.
Dạ Vũ lặng yên nhìn bóng dáng nàng rời đi, hắn thở dài, hắn không hiểu sao bản thân lại hành động như vậy, hắn chỉ muốn một mình, không muốn quan hệ hay liên hệ với ai nữa, có lẽ như vậy khi hắn c·hết sẽ không có ai phải đau lòng.
Đứng một lúc lâu, Dạ Vũ quay lưng rời đi thì sau lưng hắn không biết lúc nào Phúc Lão đã đứng ở đó lù lù, hắn không hiểu Lão già này định làm trò gì, nhưng nhìn thấy Lão là hắn không nghiêm túc nổi, quả đúng như hắn nghĩ.
“Ai da….đôi uyên ương trẻ vì cớ sự gì lại có ngày xa cách đây” Lão thở ra câu nào là thối câu đó, kết hợp với vẻ mặt đắc ý vui sướng vì có người chia tay, kiểu như ta đây đã sống thành tinh nào có lạ chuyện này. Dạ Vũ đúng là nếu mà có tu vi thì chắc chắn sẽ đánh cho Lão một trận.
………..
Phúc Lão và hắn lúc này đang ngồi trong một quán rượu, Dạ Vũ lấy một bát lớn một hơi tu cạn. Hắn đã từng uống rượu lúc trước, có điều khi đó không có gì ngoài cảm giác chán ghét. Nhưng hôm nay, rượu ấm từng ngụm chạy qua yết hầu, nó nóng ran, hắn nhăn mặt cố gắng chịu đựng cảm giác nóng rát và cay. Sau khi cảm giác khó chịu qua đi không ngờ vậy mà là vị ngọt ở đầu lưỡi, tâm trạng thiếu niên dường như cũng tốt nên đôi chút, cái cay, cái nồng của rượu đã sửa ấm tâm hồn lạnh lẽo của thiến niên chăng?
Dạ Vũ có chút kinh ngạc, rồi dường như hắn chợt hiểu ra….hóa ra là trẻ con không nên uống rượu cũng là có lý do, “hừ”....Dạ Vũ tự cười bản thân mình..
“Rượu ngon”
“Hahaha” Phúc Lão thấy cảnh này thì không khỏi bật cười khoái chí, vẫn là điệu cười đó, ta biết mà, vì ta từng trải.
“Tiểu tử, để biết trân trọng những gì đang có, người ta phải đánh mất nó trước......để biết thưởng rượu.....nam nhân chính là phải có tâm sự, nào.....chúc mừng tiểu tử người chính thức thành nam nhi đại trượng phu”
Hai người sau đó lại nâng thêm chén, càng uống càng hăng, vui vẻ thống khoái, một trẻ một già không ra thể thống gì, ăn to hét lớn ầm ĩ cả quán.
………
Dạ Vũ lúc này đã đổ gục xuống bàn, ngủ như c·hết, Phúc Lão thì ngược lại, lúc này đôi mắt lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
“Có một kiểu người.......khi vui, chính là chia sẻ cho người khác niềm vui của mình, nhưng khi đau khổ, lại tự ôm vào cam chịu, tiểu tử này chính là kiểu người đó.” Lão thì thầm trong lòng
Lão đã biết việc cha hắn mất, bởi thể trong vô thức Dạ Vũ sợ, hắn sợ lại tận mắt thấy người mình yêu thương c·hết đi trước mắt mình mà không thể làm gì, chính là cảm giác bất lực, tuyệt vọng, yếu hèn. Bởi thế hắn thu mình lại, cắt đứt các mối quan hệ, để bạn thân tự cam chịu, gặm nhấm một mình, theo một nghĩa nào đó Dạ Vũ chính là kẻ hèn.......nhưng theo một nghĩa khác hắn lại chính là kẻ dũng cảm.
Hèn vì không dám nhận tình yêu, kì vọng, tin tưởng của người khác vì không tin bản thân mình. Dũng cảm là đối mặt với sự yếu đuối và đau khổ một mình.
Lão không biết phải khuyên như thế nào....chính bản thân Lão......không phải cũng là kẻ gần đất xa trời rồi sao?......Lão là ai mà khuyên người khác chứ....mỗi người đều có quyết định và vận mệnh của riêng mình. Bởi thế Lão chỉ có thể uống cùng hắn đến thật say, thật thống khoái.