Chương 27: Thú triều (3)
Gác cùng hắn là một nữ tử, tuổi hai mươi hơn Dạ Vũ tới sáu tuổi nhưng tu vi mới đạt thất giai, nàng có khuôn mặt nâu đen tuy thế cũng không che đi nổi nhan sắc thật sự. Ngũ quan hài hoà, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm thẳm kết hợp với làn tóc xoăn tết thành từng bím khiến hắn có cảm giác nàng ta thần bí khó lường, nàng tên San Diệu.
“Tiểu tử, đây là canh gác chứ không phải lúc ngươi tu luyện” San Diệu một bên khó chịu nhìn Dạ Vũ, từ lúc canh gác với hắn, tên này chẳng làm gì ngoài tu luyện, yêu thú đến lúc nào có khi không hay, một tháng này nàng vẫn là tự mình canh gác cả ca.
“Thế đã lúc nào yêu thú tới chưa” Dạ Vũ nhàn nhạt mở miệng trả lời, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Ngươi…..cứ vênh váo đi, nếu yêu thú t·ấn c·ông mà không kịp ứng phó, ta sẽ tội trạng của ngươi phía trên bẩm báo” San Diệu cũng lười tranh cãi, nàng thấy tiểu tử này còn trẻ mà tu vi đã ngang mình, hơn nữa phong thái của tên này mang cho nàng cảm giác là thiếu chủ của Bang nào đó, thành ra cũng không muốn xích mích với hắn.
Dạ Vũ bất ngờ đôi mắt mở trừng, quay lại nhìn San Diệu làm nàng giật mình phòng thủ
“Mồm miệng của tỷ đen như da của tỷ vậy”
San Diệu hai mắt trợn ngược, nàng là đã rất nhẫn nhịn tên này, bây giờ hắn còn thẳng thừng chê bai điểm yếu tự ti nhất trong nàng chính là làn da nâu, nếu không nàng đã là đại mỹ nhân rồi, tức quá hoá giận San Diệu vung chuỳ thủ lên định cho hắn một bài học thì Dạ Vũ thân thủ đã thoát ra ngoài, cầm lấy pháo sáng bắn lên trời cảnh báo.
“Ngươi bị điên sao, có biết bắn pháo tín hiệu mọi người sẽ qua hết đây không…nếu như” San Diệu còn chưa dứt lời thì cảnh tượng phía xa làm nàng kinh hãi im bặt, từng đàn yêu thú đủ mọi loại lên tới cả chục ngàn con như vũ bão xông tới.
Dạ Vũ thấy cảnh tượng này cũng hít một hơi khí lạnh, lực lượng này căn bản Cự Phong thành không chống đỡ nổi, suy nghĩ của hắn lúc này chỉ có một “Chạy”.
Không chỉ hắn mà gần như tất cả nhưng võ giả canh gác đều chung một suy nghĩ, tinh thần chiến đấu gần như đã không còn vài người thậm chí đã bỏ vị trí. Nhưng đúng lúc này hàng loạt người Vân Tông từ đâu bay tới sau đứng lơ lửng trên bầu trời, từng người đều mặc đạo bào có hoa văn vân mây, tỏa khí thế áp bách quần hung. Kết hợp phong thái ung dung phiêu dạt không thể nào mất đi nổi từ họ vô thức mang cho người ta cảm giác an toàn.
Những người này lăng không nhìn về phía yêu thú như nhìn đám tạp chủng, một luồng uy áp toả ra vô hình làm đàn yêu thú cũng chậm lại không dám vọng động. Sau đó một giọng nói vang lên như tiếng chuông ngân lên trong không khí.
“Mọi người không cần lo lắng, người Vân Tông ta còn, Cự Phong thành còn, người Vân Tông c·hết, Cự Phong thành c·hết….còn kẻ nào vì cái mạng nhỏ của mình…..” Nói tới đây nam tử đứng đầu đám người Vân Tông sắc giọng trầm xuống điểm một chỉ, mấy người bỏ chạy khỏi vị trí ý định rút đi nhất thời thân thể nổ tung thành từng mảnh, máu thịt bắn tung toé tứ phía nhưng mấy cái đầu không biết bằng cách nào lại bay khỏi dính chặt vào tường thành.
Dạ Vũ thấy một màn này một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, thầm than mình may mắn, lúc nãy hắn cũng là ý đinh chạy đi, may mà bản thân hắn vẫn cố ý nán lại xem tình hình thế nào, đợi lúc hỗn loạn rút cũng chưa muộn, bằng không chỉ sợ cái đầu hắn đã treo trên kia rồi.
Một lời vừa nói tinh thần của võ giả phía dưới nhất thời được lấy lại, cả thành đều hô vang “Vân Tông….Vân Tông” như hô tên vị cứu tinh của họ, tinh thần chiến đấu dâng lên cũng như làn sóng đối lại tiếng yêu thú gầm thét ngoài kia.
Rất nhanh chóng trật tự đã được ổn định, không ai bảo ai gấp rút vào vị trí của mình, Dạ Vũ và San Diệu di chuyển nhanh tới Đại Tiễn, đây là lựa chọn thông minh nhất, bản thân không cần trực tiếp xuống phía dưới ác chiến. Đàn yêu thú lao tới cách tường thành khoảng một dặm thì dừng lại, cũng bị khí thế của nhân tộc làm cho chùn bước, đặc biệt là đám người lơ lửng trên bầu trời kia làm cho chúng nó kiêng kị sâu sắc.
Không khí nhất thời rơi vào cằng thẳng, không bên nào chủ động công kích, đúng lúc này từ phía xa một đầu Vân Hồ từ đằng sau tiếng thẳng lên gầm to một tiếng “Gừ,….g rừ…” Tiếng gầm như tiếng sấm chấn động tâm thần tạo thành âm ba kích t·ấn c·ông vào trong thành, một số võ giả tinh thần không vững thổ huyết trực tiếp ngất đi, lỗ tai và miệng đã rỉ máu lúc nào không hay. Đám người lơ lửng trên không của Vân Tông sắc mặt khó coi quát lớn
“Làm càn”
Một cái phất tay tạo thành làn sóng trắng xanh đối kháng lại âm ba của Vân Hổ, âm thanh ảnh hưởng tới các võ giả lập tức biến mất, khoé miệng của người ra đòn vừa rồi cười nhạt đắc ý. Có điều hắn cười chưa được bao lâu, Vân Hổ trước miệng đã vận sức, một quả cầu màu lam cuồn cuồn sức mạnh đang dần to lên, Vân Hổ gầm một tiếng, quả cầu lao về phía đám người Vân Tông.
“Liệt Ba, cẩn thận” người đứng đầu quát lớn đồng thời nhanh chóng vận chưởng trước ngực, cũng chỉ kịp tản ra bao phủ lấy đám người quanh mình chống đỡ lấy đòn của Vân Hổ, quả cầu và luồng lá chắn v·a c·hạm tạo ra t·iếng n·ổ “Ầm” đám người của Vân Tông bị phản lực đẩy ngược ra xa, có kẻ còn trực tiếp rơi xuống đất.
Ngay sau đó Vân Hổ gầm lên một tiếng dài như ra hiệu t·ấn c·ông, đám yêu thú cũng gào thét như trả lời nhất thời xông lên phía trước. “Giết” mấy người của Vân Tông cũng là bộ dạng quyết sống mái hô to lao lên phía trước bay ngược ra sau đàn yêu thú nhắm vào những yêu thú có vẽ là thủ lĩnh, chiêu thức tung điên cuồng, ánh sáng các màu rợp cả một vùng trời, võ giả của cự phong thành đồng thời bắn tên đám yêu thú đang có ý định leo lên tường thành giáp lá cà, cảnh tượng hết sức bi hùng.
Dạ Vũ và San Diệu cũng hết sức kéo cung bắn đi, mũi tên từ nỏ bay vụt đi với tốc độ kinh người cắm phập vào đầu một con Sài Lang, Sài Lang c·hết ngay tại chỗ, yêu đan lơ lửng ngay tại xác con vật. Nhưng cả thành đâu chỉ có mình hai người Dạ Vũ bắn, hàng ngàn mũi tên tạo thành mưa tên đồng loạt t·ấn c·ông đám yêu thú, mưa tên đi đến đâu, đàn yêu thú c·hết như ngả rạ đến đó, yêu đan cũng từ xác yêu thú hiện ra, tạo thành cảnh tượng lung linh màu sắc như tiên cảnh.
Dạ Vũ nhìn một màn này cũng không khỏi thất thần, đẹp thật, nhưng đây là vẻ đẹp của sự c·hết chóc. Đám yêu thú tuy c·hết nhiều như vậy nhưng chúng dường như đã bị mùi máu làm cho mất hết lý trí vẫn điên cuồng như con thiêu thân lao lên, có một vài con đã nhảy lên được tường thành nhưng ngay lập tực bị võ giả đánh g·iết. Có điều ngày càng nhiều yêu thú lên được thành, một số đã phải bỏ lại Đại Tiễn ra giáp lá cà, chỉ vài canh giờ đi qua yêu thú và nhân tộc t·ử v·ong vô số, xác xếp đầy thành đống, kẻ này dẫm lên kẻ kia g·iết chóc, máu me cơ hồ đã chảy thành trũng trên thành.
Dạ Vũ và San Diệu tình cảnh lúc này khổ không nói lên lời, hai người dựa lưng vào nhau chiến đấu, võ giả trong thành cơ hồ đ·ã c·hết phân nửa mà yêu thú có cảm giác nhiều như thuỷ triều không bao giờ hết.
Dạ Vũ còn đỡ, hắn thân thủ nhanh nhẹn thêm nữa nguyên lực dồi dào hơn so với võ giả cùng tu vi nên nhìn bề ngoài hắn có chút tả tơi thực ra vẫn còn dư sức chiến đấu. San Diệu thì khác, một vài v·ết t·hương đã xuất hiện trên cơ thể nàng cơ hồ sắp không chống đỡ được bao lâu.
“Tiểu tử, nếu ngươi còn sống sót xin ngươi hãy chăm sóc tiểu muội cho ta, muội ấy tên San San, nàng được ta gửi ở nhà Lão Thẩm bán quán rượu trong thành”
San Diệu nhân lúc áp lưng vào Dạ Vũ sang tay cho hắn miếng ngọc bội cho hắn, miếng ngọc bội bên trên có chữ “San” nhưng đã bị bẻ đôi, một nửa kia chắc tiểu muội nàng đang giữ. Dạ Vũ nhận lấy cũng không nói gì, theo quan sát của hắn San Diệu cơ hồ qua một thời gian nữa sẽ kiệt sức, đến lúc đó chính là mặc yêu thú phanh thây.
Dạ Vũ quay lại phía trong thành quan sát, vẫn là đám người Vân Tông áo cam lơ lửng trên bầu trời, đám người này là nguyên nhân các võ giả không ai dám bỏ chạy về Cự Phong thành, chính là bị đám người này g·iết sạch, đây là ép các võ giả đ·ánh t·ới c·hết.
Bỏ chạy cũng c·hết mà đánh cũng c·hết, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Dạ Vũ đã quan sát cả đám người Vân Tông lao ra tham chiến với yêu thú thủ lĩnh ngoài kia, bọn họ đánh cũng là không hết sức, mục đích chỉ là cầm chân yêu thú Vương không làm nhân sĩ trong thành kiệt quệ quá nhanh, để bọn người Dạ Vũ c·hết dần c·hết mòn, kéo dài thời gian lâu nhất có thể. Theo suy đoán của hắn cộng với thông tin từ Linh Linh, hẳn người của Ngũ Bang và Vân Tông đang bố trị trân pháp phòng ngự ở Cự Phong, bọn người Dạ Vũ chẳng qua là tốt thí cầm chân thôi.
Bởi thế hắn cũng không tung sức, cố gắng tránh xa giao chiến nhất có thể.
“San Diệu, ngươi bảo trọng, ta có việc phải làm”
Dạ Vũ quay lại nhìn nàng ánh mắt như ly biệt, San Diệu gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục chiến đấu, ở đây nếu không có gì sai biệt nàng c·hết không nghi ngờ, hắn cũng không còn cách nào khác, Dạ Vũ rời di chuyển mục đích là tìm cha hắn, mấy ngày gần đây hắn đã tìm ra thông tin nơi cha hắn phòng thủ, có điều cách đây tới mấy dặm, cần di chuyển cận thân một phen.
Dạ Vũ nhảy lên đạp vào một đầu yêu thú mượn điểm tựa lại bật lên không trung, hắn sau đó cứ thế dẫm lên không khí bay thẳng về phía xa nhìn qua tưởng như phi hành nhưng kỳ thật không phải. Trong thời gian ba tháng ở đây hắn đã nghĩ ra một cách, đó là khống chế nguyên lực tập trung vào bàn chân sau đó phóng thích ra tạo lực đẩy để thân thể bay lên, cứ chân này nối tiếp chân kia cho người ta cảm giác hắn dẫm lên một bậc thang vô hình giúp hắn di chuyển. Kỳ thực lúc trước Dạ Vũ cũng đã nghĩ ra phương pháp phi hành này nhưng lúc đó tu vi còn quá kém nguyên lực không đủ và trình độ khống chế nguyên lực cũng yếu thành ra lúc đó chỉ giúp tăng tốc độ di chuyển cho hắn.
Việc Dạ Vũ có thể phi hành cũng thu hút một số ánh mắt hiếu kỳ thôi, mọi người đa phần đang bận chống đỡ thú triều nên cũng không ai để ý, hơn nữa ở đây còn thiếu người có thể bay sao.
Dạ Vũ đang di chuyển tới vị trí của Trương Vận được nửa đường thì bất ngờ có hai người trên cổ đeo tấm lệnh bải đỏ rực phát ra kim quang tới chặn đường.
“Là hai người?”
Hai người này không ai khác chính là Linh Linh và Trác Dĩnh
“ Dạ huynh..”
Linh Linh chạy tới ôm chặt lấy hắn, kỳ thực nàng rất lo lắng, bằng mọi cách yêu cầu cha mình cho bản thân tới đây mang hắn về. Trác Dĩnh ở một bên ăn cơm chó sắc mặt không khỏi khó coi đành quay sang t·ấn c·ông mấy con yêu thú bên đằng xa, ra tay quả thực rất ác liệt.
“Sao nàng lại tới tận đây?
Theo lời Linh Linh, không ngoài suy đoán của hắn, pháp trận phòng ngự ở Cự Phong thành đã hoàn thành, Vân Tông đã phát lệnh tất cả mọi người rút vào trong trận, trận pháp chỉ khoảng một canh giờ nữa sẽ đóng lại, nếu đóng lại sẽ không mở được ra nữa, người bên ngoài coi như vận mệnh tự quyết, Linh Linh vì lo lắng nên đã cùng Trác Dĩnh tới đây tìm hắn về, tấm lệnh bài đỏ rực này là dấu hiệu người quan trọng cần bảo vể, cầm theo sẽ được người Vân Tông trợ giúp di chuyển.
“Linh Linh, nàng về trước đi, sau khi ta tìm cha sẽ cùng cha quay trở về” Mặc dù tình thế cấp bách nhưng Dạ Vũ không còn cách nào khác, có nhiều việc dù biết phải c·hết nhưng vẫn phải làm
“Không được, nếu bây huynh không quay về sẽ không kịp,trận pháp đã bắt đầu khép lại, lúc này di chuyển phải nhờ người Vân Tông phi hành mới kịp”
Dạ Vũ quay lại phía xa, đám người Vân Tông giao chiến với thú Vương đang lũ lượt rút đi, hắn quay lại nhìn Linh Linh thật sâu một cái, đặt nên môi nàng một nụ hôn sâu. Linh Linh hai mắt rưng rưng, nàng hiểu tính cách hắn, đây là Dạ Vũ đã ra quyết định.
“Nếu huynh đã quyết ta cũng không cản, cầm lấy tấm lệnh bài này có khi sẽ có ích”
Linh Linh nhẹ giọng sau đó treo vào cổ hắn tấm lệnh bài đỏ rực đang phát sáng của nàng, Dạ Vũ gật đầu một cái rồi bỏ đi.
“Huynh nhất định phải quay lại” Linh Linh vẫn không thôi nhìn từ xa tấm lưng Dạ Vũ hét lớn, Trác Dĩnh không biết từ lúc nào đã tới.
“Tiểu thư, đi thôi”
Trác Dĩnh kéo Linh Linh đã nước mắt ngắn dài di chuyển, hắn dơ tấm lệnh bài đỏ rực của mình lên trời bóp nát, một luồng chói loà toả ra, ngay lập tức đám người Vân Tông bay xuống nói chuyện vài ba câu rồi mang họ bay đi.
Dạ Vũ tiếp tục hướng vị trí cha hắn bởi hắn phi hành nên nhanh chóng đã tới điểm các cứ, lúc này nơi đây một mảnh toang hoang, thành trì cơ hồ đã bị yêu thú công kích đổ nát tan tành, mọi người đã lần lượt rút đi hết. Nhưng vẫn còn một số người bị mắc yêu thú vây công mắc kẹt lại, Dạ Vũ tiến lại một trong đám người đó.
Đây là đội năm người còn khá trẻ sót lại, tu vi chỉ tầm ngũ giai đang co cụm chống đỡ đám Bát Chu, Bát Chu tu vi không cao nhưng đàn đi tới cả chục con. Một con đứng từ xa phun ra làn sương tím.
“Mọi người cẩn thẩn, làn sương này có độc”
Một ai đó trong hét lên nhưng đã muộn, năm người hít phải làn sương này có dấu hiệu hoa mắt, lảo đảo đứng không vững, nhân cơ hội này đám Bát Chú điên cuồng lao tới t·ấn c·ông, thiếu niên hét lớn nhắc nhở mọi người đứng đầu tiên nên ăn một xiên từ mấy cái chân sắc như mũi giáo của Bát Chu xuyên qua đầu c·hết tươi tại chỗ. Thiếu niên đứng sau thấy cảnh này kinh hãi ý định bỏ chạy nhưng không biết từ đâu một đám tơ nhện phóng tới bao phủ lấy thân thể hắn, ngay lập tức cả đàn Bát Chu lao tới sâu xé con mồi, cảnh tượng hết sức dã man.
Ba người phía sau cắn lưỡi máu chảy ra từ miệng họ, cơn đau làm ba người thanh tỉnh trở lại đôi chút nhưng tuyệt vọng tới cực điểm, xung quanh đã bị bao vây, chờ đợi họ không nghi ngờ là c·ái c·hết. Đúng này một thân ảnh từ như từ trên trời bay xuống một đao cắt đứt cổ một con Bát Chu, nó c·hết ngay tại chỗ. Nhanh chóng thân ảnh lần lượt đạp không như chạy trên nước vung đao chém xuống, cả chín con Bát Chú không kịp phản ứng cũng đứt cổ c·hết bất đắc kỳ từ.
Thân ảnh hiện ra là một thiếu niên đáp xuống trước mặt đám người này.
“Đa tạ vị thiếu hiệp cứu mạng”
“Ân cứu mạng nếu sau này còn sống nguyện hết mình báo đáp”
Cả đám nhao nhao chắp tay luôn miệng nói cảm tạ, tuy nhìn qua bằng tuổi bọn họ nhưng đối với ba người cúi đầu thậm chí vái lạy cũng không cảm thấy hổ thẹn, c·hết đ·uối vớ được xuồng ý định phải bám cho chắc.
“Ta cũng không phải to tát gì cả, chỉ tiện tay cũng là có việc nhờ, các ngươi biết tin tức về một đại hán tên Trương Vận không” Dạ Vũ khua tay nhanh chóng dò la tin tức cha mình
“Có phải Trương Thúc trước là đội trưởng của Trương Dong Đoàn” Hai thiếu niên đứng trước sắc mặt mờ tịt thì thiếu nữ duy nhất phía sau nhỏ giọng nói
“Đúng, đúng là người này….ngươi có thấy hắn đâu không” Dạ Vũ như mất bình tĩnh lao tới túm cổ thiếu nữ như thúc nàng khẩn trương nói ra, nàng vốn b·ị t·hương giờ còn phải bị tác động mạnh từ hắn đâm ra ho sốt sắng.
“Ta..hụ hụ…có lẽ Trương Thúc đã bỏ mình”
“Làm sao có khả năng?” Dạ Vũ đôi mắt thất thần không tin vào tai mình, đây cũng là điều hắn lo sợ nhất trong lòng nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ”Mau kể cho ta những gì ngươi biết”
Thiếu nữ nhanh chóng kể lại sự tình, ở khu vực này phòng thủ chiến lực tổng thế khá mạnh, thậm chí các võ giả còn đánh lui đám yêu thú lùi ra sau, có điều khi đang giao chiến ác liệt, đám người Vân Tông cầm chân yêu thú Vương bất ngờ rút chạy, thực lực hai bên liền chênh lệch lớn. Nhóm người tu vi Huyền Cơ như Trương Vận đa phần chạy trước nhưng có một vài người vẫn đứng lại cầm chân thú Vương cho võ giả tu vi thấp rút lui, Trương Vận chính là một trong số đó.
Dạ Vũ nghe tin này liền nhìn về phía xa ngoài thành, thiếu nữ ngay lập tức đoán ra ý định của hắn liền can ngăn.
“Xin thiếu hiệp hãy suy nghĩ cẩn thận, lúc đó chỉ có hai bọn ta không kịp chạy thoát khỏi đầu thú Vương tu vi cường đại, Trương thúc dũng cảm ở lại ngăn chúng để lúc này mới cùng mọi người đứng đây, chỉ sợ Trương thúc lành ít giữ nhiều, nếu lúc này quay lại chính là phụ lòng của Trương thúc”
Dạ Vũ nhìn thấy đôi nam nữ nắm tay nhau không buông cũng hiểu phần nào lý do cha hắn ra lựa chọn như vậy, có lẽ Trương Vận không muốn một cặp uyên ương nữa phải lạc nhau giống như hắn và người thê tử quá cố của mình.
Dạ Vũ cũng hiểu tình hình bây giờ hết sức nguy hiểm, có điều với cha hắn, sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác, không có việc Dạ Vũ không rõ rãng rời đi như thế.
“Các người nhanh chóng quay về Cự Phong thành, cầm tấm lệnh bài này bóp nát sẽ có trợ giúp, ta lúc này có lẽ về cũng đã muộn”
Dạ Vũ ngay lập tức rời đi, ba người ánh mắt nhìn theo không khỏi cảm khái, sau đó cũng quay đầu di chuyển.
Dựa theo miêu tả của thiếu nữ di chuyển xa ra ngoài thành tới vị trí của Thú Vương, đi được một đoạn Dạ Vũ nghe thấy tiếng giao chiến, theo hướng âm thanh tiến tới, kết quả không ngoài dự đoán.
Lúc này Trương Vận thương thế đầy mình, những người ở lại cản chân yêu thú đ·ã c·hết hết chỉ còn mình hắn đang cố cầm cự đám yêu thú Vương.
“Cha, để con giúp một tay”
Dạ Vũ từ xa hét lớn lao tới vung đao sống c·hết với đám Yêu Thú Vương, Trương Vận vì sự xuất hiện của Dạ Vũ tâm trạng không nói lên lời, hắn c·hết cũng thôi đằng này nhi tử vì mình mà tìm tới đây.
Trương Vận c·hết thì cũng thôi nhưng đứa con duy nhất này không thể để nó vì mình mà c·hết được. Không đành lòng nhưng hắn bất ngờ quay sang một bạt tai vào mặt Dạ Vũ, Dạ Vũ bị hành động này của cha mình làm cho khó hiểu.
“Cha…”
“Đồ ngu, cút khỏi đây ngay, ai cần đứa con rơi như ngươi đến giúp” Trương Vận một bên hai mắt đã đỏ bừng nhưng nước mắt đã ngân ngấn dùng những lời cay độc nhất chính là muốn đuổi Dạ Vũ đi,
“Không, cho dù cha có nói thế nào nhi tử cũng không thể bỏ đi được”
Trượng Vận nhìn ánh mắt quyết tâm của nhi tử cũng hết cách, hắn kéo Dạ Vũ ý định rút lui nhưng đã muộn, lúc này bất ngờ một bóng trắng vọt tới với tốc độ kinh người, chỉ một tàn ảnh lướt qua bốn vết rách ngang cổ Trương Vận toé ra máu tươi làm hắn ôm cổ ho ra máu quỵ hẳn xuống, hô hấp không thông.
“Không, cha,…không…cha cố gắng lên, sẽ có cách thoát khỏi đây”
Dạ Vũ qùy xuống bên cha mình, đỡ lấy hắn, hai mắt đã nổi từng tơ máu hoà lẫn nước mắt vừa tức giận vừa không cam lòng. Trương Vận cố hết sức lực cuối cùng lấy từ trong túi ra chiếc châm cài đầu bằng ngọc bích đặt vào tay Dạ Vũ, cố gắng thì thào, lời cuối cùng rồi bỏ mình.
“C..h..ạy…ngay..”
Dạ Vũ ôm cha khóc rống lên “Không……” như hoá điên, hai mắt không còn lại một chút lý trí nào ngoài g·iết chóc, hắn quay đầu nhìn lại bóng dáng con yêu thú vừa g·iết cha mình, đó là một con Bạch Lang, những con yêu thú khác thấy sự xuất hiện của nó cũng tự động rút đi, với tốc độ vừa rồi tu vi ít nhất cũng đạt tới Linh Thú hậu kỳ chỉ còn cách Đan Thú một bước nhỏ. Trong hoàn cảnh bình thường với tâm tính của Dạ Vũ chính là chạy trối c·hết nhưng lúc này hắn nắm trong tay sát đao bộc phát tốc độ tối đa chém tới con yêu thú. Bạch Lang đôi mắt hung sát đỏ ngầu cũng ngay lập tức vọt tới, một tản ảnh lướt qua đối phương với tốc độ kinh người.
Ở phía Dạ Vũ, đột nhiên cảm giác thời gian của hắn như dừng lại, có một kiểu tâm thức vào lúc con người ta đối diện và chấp nhận với c·ái c·hết, thời gian ngưng đọng, Dạ Vũ không biết gọi là gì nhưng hắn lúc này chính là cảm giác này. Tâm trạng của hắn đột nhiên yên tĩnh trở lại, không hận thù, không tức giận, không sợ hãi chỉ còn lại mình hắn với thanh đao và Bạch Lang.
Nhìn thấy yêu thú lao tới cảm giác cho hắn biết nó sẽ nhằm cổ hắn sát chiêu, Dạ Vũ nâng đao che trước cổ đồng thời chĩa lưỡi đao ra ngoài, vuốt sắc của Bạch Lang v·a c·hạm với Sát Đao tạo ra âm thanh ken két chói tai, ngay khoảng khắc vuốt trước của con yêu thú lướt qua thanh đao Dạ Vũ vận toàn lực Phá đâm thẳng sang ngang trúng vào phần háng của chi sau con Bạch Lang tạo thành vết rách toạc một mảng lớn.
Sau v·a c·hạm hai bên ngay lập tức tách nhau ra đổi hướng trước đó. Con Bạch Lang lúc này dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của nhân tộc tu vi yếu ới này, nỗi đau truyền đến từ chi sau và dòng máu ấm chảy ròng ròng xuống đất làm nó nhíu mày gừ gừ mấy tiếng.
Dạ Vũ lại càng cảnh giác hơn hắn biết đòn vừa rồi đắc thế chỉ là chủ quan của con yêu thú, lần t·ấn c·ông tiếp theo chân chính mới là nguy hiểm. Đúng như hắn nghĩ, tứ chi của Bạch Lang bất ngờ phát sáng đỏ rực, thân ảnh nó đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện xung quang Dạ Vũ như phân thân ra hàng trăm tàn ảnh tạo thành vòng tròn bao quanh hắn.
Chỉ thấy thình lình hình thù bộ vuốt của nó từ hàng loạt tàn ảnh này màu đỏ rực phóng về phía Dạ Vũ với tốc độ kinh người, ngay lập tức thân thể hắn v·ết t·hương từ tứ phía xuất hiện xé toạc trang phục và da thịt hắn, cảm tưởng như có hàng trăm con Bạch Lang cùng đánh về phía hắn vậy.
Đến lúc này Dạ Vũ mới biết chân chính chênh lệch thực lực nghĩa là như thế nào, hắn chỉ gắng gượng vung đao chống đỡ lúc đầu nhưng sau cùng chính là mặc cho đối phương chém g·iết, dù da dầy thịt béo nhưng cũng không trụ được bao lâu, thân thể vì thương nặng và mất máu ngã quỵ xuống thoi thóp thở.
Bạch Lang lúc này cũng dừng lại thân ảnh hiện ra, từ từ tiến tới Dạ Vũ cẩn thận kết liễu con mồi, có điều chỉ cách Dạ Vũ một bước thình linh Bạch Lang cảm nhận được nguy hiểm sinh tử làm lông tóc nó dựng đứng vọt đi né tránh, đúc lúc này một đầu Tử Xà vì cắn trượt quay về phía con yêu thú kìa xì xì hăm doạ.
Một khí tức khủng bố từ con Tử Xà toả ra, bởi vì chưa mất đi ý thức nên Dạ Vũ cảm nhận được tu vi của nó, đây là con yêu thú Tử Xà mạnh nhất mà hắn từng gặp đến lúc này, chắc chắn đã đạt Linh Thú Trung Kì. Không chỉ có Dạ Vũ cảm nhận được, Bạch Lang cũng là tương tự, mặc dù tiếc nuối con mồi mình vất vả chém g·iết đến bản thân b·ị t·hương lại để kẻ khác c·ướp đi nhưng nó không thể làm gì được, thế giới chính này là như vậy, mạnh được yếu thua, nó đành ngậm ngùi bỏ đi.
Chỉ đợi có vậy Tử Xà nhanh chóng nuốt lấy Dạ Vũ đã vô lực vào trong bụng, sau đó quay sang xác của Trương Vận một đường tống miệng vào rồi biến mất trong làm mưa mới rơi rả rích.