Chương 24: Hắc Hùng
Ba người về trước thời gian hẹn vẫn chưa thấy đội nào có mặt, bọn họ rõ ràng là may mắn hơn chút ít, không phải dễ dàng gì có thể bắt gặp yêu thú phù hợp với thực lực của đội để liệt hiệp, đợi thêm một lát hai đội kia cũng lần lượt về.
“Có phát hiện gì không” Vĩ Kỷ chính là ngay lập tực hỏi mọi người, Cao Lãnh thuật lại sự tình bên này, đội của 2 huynh đệ họ Lôi không có thu hoạch, ngược lại đội Vỉ Kỷ chính là tìm thấy một đầu Hắc Hùng tu vi khoảng bát giai, rất vừa sức cho đoàn.
“Ta nghĩ chúng ta nên hợp sức tiêu diệt đầu Hắc Hùng trước, tu vi vừa thấp hơn nữa Hắc Hùng hay di chuyển không cố định, ngược lại đầu Tử Xà quá nguy hiểm, cộng thêm theo Vũ đệ miêu tả nó hẳn là vừa săn được mồi nên đang tiêu hoá, nó sẽ ở đó khoảng thời gian nữa cũng không cần vội” Vỉ Kỷ là nói ra suy nghĩ của mình, tất cả đều thấy hợp lý, nhanh chóng hướng đầu Hắc Hùng chuẩn bị khai đao.
Mọi người mất nửa ngày thời gian mới tìm tới chỗ cũ, tuy nó đã đi xa một đoạn nhưng dựa vào dấu vết để lại vẫn là có thể lần ra. Hắc Hùng này tu vi đã tới bát giai, toàn thân màu đen nhánh, thân cao khoảng hai trượng rưỡi nếu đứng thẳng, hàm răng bén nhọn nhưng nguy hiểm nhất chính là hai chi trên của nó, móng vuốt sắc ngang với đao kiếm, dính một táp cho dù tu sĩ Huyền Cơ không cẩn thận cũng bay đầu. Dạ Vũ lần đầu tiên đối mặt với yêu thú như thế này, tâm lý không khỏi có chút hồi hộp, Vĩ Kỉ rất là tinh ý nhận ra điểm này.
“Vũ đệ không cần quá lo lắng, chỉ cần giữ khoảng cách với nó là được, nếu nó sơ hở thì t·ấn c·ông giúp mọi người còn đâu để huynh đệ khác lo”
“Vâng, đệ sẽ cẩn thận”
Hắc Hùng lúc này đang từ trên một cây cao trèo xuống, trên tay là một mảng tổ Phong lớn đưa lên miệng thưởng thức ngon lành, đầu mũi và một số khu vực n·hạy c·ảm của nó bị sưng to vì bị đốt nhưng Hắc Hùng cũng chẳng bận tâm, tí đau đớn này chẳng là gì so với sự ngon lành nó đang tận hưởng.
Hắc Hùng đang mê say món khoái khẩu thì không biết từ đâu một thương phóng tới sau gáy nó với tốc độ kinh người, Hắc Hùng như phát giác nguy hiểm chỉ kịp quay người né đi nhưng thương vẫn sượt qua cổ để lại vết rách nhỏ.
“Gừuuuu” Hắc Hùng mắt mũi trợn ngược, đang trên thiêng đàng thì bị tên khốn nào phá đám, một tay nó quạt mạnh vào thân cây làm thân cây vỡ nát ra một mảng lớn sau đó rung lên bật bật, lá rung tả tơi, chằm chằm nhìn lại hướng thương phóng tới xem kẻ nào to gan dám gây sự với nó.
Cao Lãnh đứng phía trên cây cao đối diện sắc mặt không b·iểu t·ình nhìn lại, hắn trong lòng thầm tiếc nuối, thương vừa rồi phóng đi kết hợp với phá toàn lực của hắn, nếu trúng thì dễ dàng đánh bại đầu yêu thú này rồi.
Hắc Hùng như phát điên chạy tới dưới gốc cây Cao Lãnh đứng ý định đánh đổ để tên khốn trên đó phải xuống để nó trút giận, có điều không biết từ đâu chín người từ tám phương xông ra quây quanh nó. Hắc Hùng ngay lập tức nhận ra tình hình không ổn quay đầu bỏ chạy, yêu thú tu vi gần tới Linh Thú đã là có linh trí, tuy không bằng con người nhưng thừa biết đâu là nguy hiểm mà đào tẩu. Nó quay quanh một vòng rồi nhắm thẳng hướng Dạ Vũ bao vây tiến tới, chắc hẳn suy nghĩ nhân tộc này bé nhất tu vi sẽ yếu nhất đi.
“Vũ đệ cẩn thận, không cần ngạnh kháng với nó”
Vĩ Kỷ đằng xa hét lớn, hắn thừa biết Hắc Hùng lực p·há h·oại mạnh như thế nào, cùng giai nó chấp nhân loại ba bốn người chứ đừng nói tới thua thiệt một cảnh giới như Dạ Vũ, liều mạng là c·hết không nghi ngờ. Tuy hắn hô to nhưng đã muộn, Hắc Hùng đua đường dài nó là thua thiệt nhưng tăng tốc khoảng ngắn không phải là kém, chớp mặt đã tới chỗ Dạ Vũ, vùng toàn lực đánh xuống, ý định g·iết c·hết tên nhân tộc này rồi chạy thoát.
Dạ Vũ không khỏi nhíu mày, tuy thế hắn cũng quyết không lui, dùng toàn lực đao Phá 3 liên chém tới, đao với móng vuốt v·a c·hạm phát ra âm thanh ken két chói tai. Hắc Hùng từ cánh tay chuyền ra cảm giác đau nhức cơ hổ sắp bật móng khỏi bàn tay nó vậy, thân thể có lùi lại đôi chút, ngược lại phía Dạ Vũ bị phản lực đánh bay ra đập lựng xuống đất quay mất vòng, cánh tay mơ hồ đau nhức không chịu được.
Hắc Hùng có chút bất ngờ với nhân tộc này nhưng nhanh chóng quay lại trận chiến, thấy tên kia ngã nhào trên đất nó lập tức áp sát ý định hạ sát luôn không cho kẻ này thở dốc.
“Vũ đệ, chạy mau”
Không biết ai đó hô lên nhưng với hắn hơi thừa thãi, ngay sau khi ngã xuống Dạ Vũ đã quan sát thấy Hắc Hùng t·ấn c·ông, hắn đạp chân xuống đất thuận lợi lùi lại phía sau một chút vừa kịp né đòn t·ấn c·ông của Hắc Hùng, sau đó nhanh chóng quay người chạy ra xa.
Hắc Hùng một màn đánh trượt càng thêm tức giận ý định đuổi g·iết nhưng những người phía sau đã t·ấn c·ông tới làm nó bắt buộc phải quay lại phản kháng, nó chính thức bị vây công.
Mọi người đều tuân thủ chiến thuật, giữ khoảng với yêu thú, chỉ t·ấn c·ông khi nó quay lưng và lộ ra sơ hở, Hắc Hùng bị quay như chong chóng gần một canh giờ, v·ết t·hương chẳng chịt khắp người nhưng không phải v·ết t·hương nghiệm trọng, chủ yếu là ngoài da.
Mọi người cũng không dám sơ xuất, ăn một đòn trực diện của đầu yêu thú này không c·hết cũng trọng thương, mục đích chính là làm nó mất máu và sức, sau đó từ từ kết liễu, không có gì vội vàng. Con gấu tội nghiệp đáng thương không biết cách nào thoát ra, tình cảnh mười người bắt nạt một con yêu thú này để những kẻ không hiểu chuyện nhìn thấy không khỏi chửi nhân loại đê tiện đi. Nhưng cuộc sống chính là vậy, chính nghĩa thuộc về kẻ sống, c·hết rồi nói gì cũng vô ích.
Hắc Hùng càng ngày càng hoảng loạn, nó cơ hồ đã mất trí, t·ấn c·ông loạn xạ không còn phòng thủ chặt chẽ như trước, càng ngày càng để nhiều sơ hở và ăn đòn chí mạng nhiều, cơ hồ nó không chống cự được bao lâu nữa.
Hắc Hùng bổ nhào về phía trước liều mạnh đánh tới Vĩ Kỉ, hắn dễ dàng né được tiện tay một kiếm chém ngang chân dưới của nó khiến đầu yêu thú ngã quỵ. Bắc Văn thấy cơ hội xông lên ý định kết liễu đầu yêu thú này nhưng bất ngờ nó vùng dậy chút sức lực cuối cùng đánh ngang trúng ngực hắn, Bắc Văn bay ra xa mấy trượng thổ huyết trực tiếp ngất đi, thấy vậy Hắc Hùng càng điên cuồng hơn dùng hết sức bình sinh còn lại ý định cá c·hết rách lưới cũng phải g·iết được tên nhân tộc này lao tới.
“Mọi người toàn lực g·iết nó”
Vĩ Kỷ hô lớn, cả đội toàn sức chém g·iết, Hắc Hùng lúc này đã hoá điên chẳng màng quan tâm né tránh chỉ một mục tiêu g·iết c·hết tên nhân tộc kia, tuy ăn nhiều đòn chí mạng nhưng nó như vùng dậy từ ý trí cuối cùng vẫn lao về phía trước, khoảng cách chỉ là hai bước chân tới Bắc Văn hai cánh tay đẫm máu bổ xuống xé xách tên nhân tộc này.
Cả đội một mảng kinh hãi, nếu không có gì bất ngờ Bắc Văn này c·hết không nghi ngờ, chỉ có điều trong lúc cấp bách, Dạ Vũ ngay cạnh đó bật nhảy cao lên, vận chuyên nguyên lực vào Đao Phá hết sức chém xuống cổ yêu thú, cổ Hắc Hùng đứt làm đôi, thân thể mất đi không chế đổ nhào “Rầm” đè lên người Bắc Văn.
“Nhanh, kéo nó ra khỏi người Bác đệ”
Không ai bảo ai dùng sức khiêng xác con yêu thú ra nhanh chóng xem xét v·ết t·hương của đồng đội.
“Vũ đệ, Bác Văn sao rồi”
Dạ Vũ là đã có luyện đan qua, việc thấu hiểu thương thế ở đây so với mọi người có hơn kiến thức, hắn xem qua thân thể Bắc Văn một lượt không khỏi thờ phào.
“Bác Văn không có gì nguy hiểm, gẫy hai xương sườn, nội tạng chỉ bị chấn động một chút huynh ấy ngất đi là do áp lực quá lực từ đòn t·ấn c·ông thôi, đệ băng bó cho Bắc huynh một chút, để huynh ấy nghỉ ngơi một thời gian là bình phục”
“Thế là tốt rồi, Vũ đệ phụ trách thương thế Bác Văn, mọi người tập trung thu hoạch yêu thú rồi nhanh về khu vực cắm trại”
Vĩ Kỉ phân chia công việc mọi người rất kế hoạch, Hắc Hùng quý nhất chỉ là yêu đan, sau đó tới túi mật có một số tác dụng cho dược sư thêm vào đó là bộ da của nó, còn lại đều vô dụng, cả đội cũng tranh thủ xẻ ít thịt ngon làm thức ăn, thịt yêu thú tu vi cao rất tốt cho rèn luyện nhục thân tu sĩ, không phải lúc nào cũng có dịp ăn thịt yêu thú bát giai sơ kỳ đâu.
Cả đội sau khi thu dọn xong hiện trường nhanh chóng trở về trại của mình, ở trong Sâm Lâm tốt nhất là không đi linh tinh, bọn họ dự định nghỉ ngơi vài ngày đợi thể lực lên cao nhất rồi mới tính việc tiếp theo.
Mất khoảng gần nửa ngày nữa mới về tới nơi tập kết, Bắc Văn lúc này đã tỉnh nhưng vẫn còn yếu nên đi nghỉ ngơi trước, những người còn lại nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn, thịt yêu thú tu vi cao đúng là hiếm có dịp mới được thưởng thức.
Điều làm Dạ Vũ bất ngờ nhất chính là Cao Lãnh, hắn vậy mà chuẩn bị thức ăn làm thịt yêu thú tay nghề cao đến vậy, trước mấy tháng di chuyển cùng nhau Cao Lãnh là chưa từng động tay đến việc đó, có lẽ người này chỉ hứng thú với nguyên liệu thượng hạng đi.
Từng lát thịt Hắc Hùng được nấu nướng cung phu, bên ngoài không biết được tẩm nếm gia vị gì khiến Dạ Vũ cũng không khỏi thèm thuồng, ai lấy đều khen lấy khen nể tay nghề của Cao Lãnh, bọn họ trước là chỉ nướng qua cho rồi ăn luôn.
“Đệ không biết trình độ nấu nướng của Cao huynh lại bá đạo như vậy….huynh xem ta có thể nhận huynh làm sư phụ được không” Dạ Vũ không giấu diếm ý định học hết tài nghệ của sư huynh này
“Hhaa, Vũ đệ có điều không biết, Cao sư đệ trước khi đầu bếp ở Ẩm Vân Quán trong Tiêu Dao thành, mà còn là làm việc ở Vương Lầu” Vĩ Kỉ nhàn nhạt kể lại sự tình nhưng ngữ điệu không khỏi toát ra tia tôn trọng
“Lại là như vậy, bao sao tay nghề nấu nướng của huynh cao thế….nhưng mà sao huynh lại bỏ ngang công việc đó”
Cao Lãnh vậy mà thở dài như nhớ lại việc gì đó không vui, sau đó hắn tâm sự ra hoàn cảnh của mình mọi người mới vỡ lẽ. Hoá ra Cao Lãnh lại là nhi tử của đầu bếp nổi tiếng nhất Tiêu Dao thành, Cao Tâm, vị này kết hợp với một số thế lực mở ra Ẩm Vân Quán nổi danh bấy lâu, sinh ý thu được không phải là ít. Cao Tâm có mười người con, Cao Lãnh là con thứ ba nhưng năng khiếu nấu nướng phải gọi là xuất sắc nhất, có điều hắn đặt tâm tư ở con đường võ giả cũng lớn, thích xông pha thế giới hơn là chui đầu vào căn bếp làm tay sai cho người ta.
Cao Tâm dĩ nhiên không đồng ý, muốn nhi tử nối dõi sự nghiệp, hai cha con tranh cãi, Cao Tâm ra quyết định, đi theo con đường võ giả chính là Cao Lãnh phải cắt đứt quan hệ với Cao Gia. Ý định lúc đầu chỉ để ép nhi tử của mình hồi tâm thôi, không ngờ nhi tử quyết định ra đi thật.
Nghĩ lại Dạ Vũ mới thấy đúng, vị sư huynh này lần đầu tiên gặp mặt đã để lại cho hắn cảm giác của người quyền quý, sống trong nhung lụa từ nhỏ, mặc dù cố tỏ ra hoà nhập với đội nhưng hắn vẫn cho cảm giác tách biệt.
Mọi người sau đó cũng là giới thiệu về bản thân mình một lượt, đội dù sao cũng mới thành lập nên chia sẽ để hiểu nhau hơn. Ngoài Cao Lãnh xuất thân có chút đặc biệt, đa phần mọi người đều như Dạ Vũ, là con của võ giả nào đó rồi cũng nối bước sự nghiệp của cha cũng không có gì khác biệt.
Cả đội đang quay quần bên nhau thì không biết từ đâu cuồng phong ập tới, không khí nhất thời trở nên áp bức, một đám người khoảng năm người không biết từ lúc nào đã trên đầu cả đoàn.
Năm người họ đứng trên một cái hồ lô to khủng bố lơ lửng trên không, vậy mà lại là pháp bảo phi hành, Dạ Vũ hít một hơi lạnh, năm người này toả ra khí tức áp bức kinh người. Người đứng đầu là một thiếu niên tầm hai năm tuổi, tướng mạo kiệt xuất như tạc tượng toát lên khí tức của vị thần chứ không phải con người nhưng ánh mắt lại như con thú máu lạnh, thân khoác trướng bào màu đen, khí tức nguy hiểm của người này là mạnh nhất, ánh mắt hắn nhìn xuống cả đội như nhìn con sâu cái kiến, cao cao tại thượng, thần thánh thế gian, cảm giác của Dạ Vũ là chỉ cần một ý niệm của đối phương mình c·hết không thể nghi ngờ.
Vỉ Kỉ cũng nhận ra tình hình, hắn nhanh chóng quỳ xuống chắp tay nói
“Không biết vãn bối có thể góp chút tác dụng gì cho các vị đại nhân” Tuy rằng phía trên đa số trẻ tuổi hơn hắn nhưng cho dù gọi họ là đại nhân cũng chẳng cảm thấy hổ thẹn chút nào, võ giả cường vi tôn, đến sức mạnh tồn tại như đám người phía trên quỳ trước họ chẳng có gì phải suy nghĩ, những người còn lại cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, chỉ là riêng Dạ Vũ vẫn đứng yên đó bình tĩnh quan sát.
Hành động của Dạ Vũ làm thiếu niên kia có chút hứng thú nhìn lại, thông thường những kẻ như thế này gặp hắn đều tim đập chân run, không nhanh mà thể hiện sự sùng kính mới là lạ, thiếu niên này thì bình tĩnh như thường, ánh mắt không lộ ra bất kì cảm xúc nào. “Kẻ này có tâm trí cường giả, có điều tu vi quá yếu, không đáng bận tâm”
Một người phía sau cùng trên hồ lô cất tiếng “Đây có phải là Sâm Lâm Cự Phong”
“Đúng thưa đại nhân, thành phía sau chính là Cự Phong thành toạ lạc bên ngoài rìa Sâm Lâm, càng vào sâu phía trong càng vùng nguy hiểm Cự Phong Sâm Lâm”
Nghe xong câu trả lời, thiếu niên đứng đầu nhoẻn miệng cười nhạt quăng xuống một túi vải như trả ơn cho đám con vật vậy rồi quay lưng bỏ đi. Đám người kia rời đi một lúc cả đội lúc này mới dám đứng dậy.
“Bọn họ là ai vậy, cả đời ta chưa gặp loại thần thánh như vậy”
“Bọn họ là ai không phải là điều chúng ta cần biết, biết nhiều c·hết sớm, mọi người từ nay coi như chưa từng gặp họ”
“Chúng ta nhanh xem vị đại nhân kia cho chúng ta cái gì, đồ của thần thánh không phải hạng thường à, với bảo bối có khi”
“Đúng, hahah, nhanh xem là gì”
Dạ Vũ vẫn đứng như tượng, hắn chẳng bận tâm xem kẻ kia để lại thứ gì, chỉ là cảm giác bị đối phương coi như lũ sâu bọ, khí tức cường giả hắn toả ra, đứng trên đỉnh cao nhân loại nhìn xuống bá đạo như vậy, có thể không màng nguy hiểm Sâm Lâm vào đi vào như đi dạo, tung hoành khắp nơi thế giới, một khao khát mãnh liệt với lực lượng nổi lên trong tâm Dạ Vũ. Hắn bây giờ mới hiểu sức mạnh thực sự là gì, không phải mấy cái loại như mấy Bang Chủ Ngũ Bang, tập hợp lực lượng tranh đấu đánh nhau như trẻ con, mà là cao cao tại thượng, vi vu thiên hạ.
Hắn bất giác nhớ tới mấy câu trong văn thư mà mình đọc thủa nhỏ
“Xưa nay thánh hiền đều cô đơn, chỉ có tu giả lưu lại danh
Trăm vạn kẻ tu tiên, ba ngàn đại đạo, hình thành tiên lộ mênh man
Tịnh kỳ thân tỵ kỳ thế, nạp kỳ linh, ngộ kỳ đạo
Đãi tam thiên đại đao thành, luận thiên địa thương tang, tiếu thế đạo luân hồi”
Chỉ có điều hắn lại tu hành theo con đường võ giả, không phải tu tiên, nghe đâu võ giả tới Huyền Đan đã là kinh khủng cực hạn, chưa nghe ai vượt qua cấp bập này, không biết bản thân mình có đạt tới độ cao lớn hơn không. Dạ Vũ đang trầm tư trong dòng suy nghĩ của mình thì “Ầm” một v·ụ n·ổ kinh hoàng xảy ra, hắn ngay lực tức vận dụng toàn bộ nguyên khí bên trong thân thể phóng thích ra ngoài tạo thành lớp giáp vô hình chống đỡ lại xung lực từ v·ụ n·ổ. Tuy thế bản thân vẫn bị văng ra xa, Dạ Vũ hoàn hồn trở lại tâm trạng không khỏi kinh hãi, toàn bộ dong đoàn tất cả c·hết sạch không còn lại một ai trừ hắn.
“Là túi vải tên kia để lại” Nghĩ đến đây luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn, hắn vậy mà vừa mới thoát c·hết trong gang tấc, nếu mình cũng như những người kia tham lam, tò mò xem kẻ gọi là thần thánh kia để lại thứ gì thì lúc này cũng đã tan xác, nếu mình không nhanh chóng phòng thủ thì cũng đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Tự dưng nước mắt hắn trào ra, ngửa mặt lên trời cười lớn “Hhahaha…..hoá ra cái gọi là thánh nhân kia lại là loại như vậy, trong mắt của hắn những kẻ yếu hơn không khác gì con sâu cái kiến, muốn ai phải c·hết kẻ đó không có con đường sống…..nếu một ngày ta có được lực lượng như hắn…..”
Kẻ kia đã vào trong danh sách phải g·iết của Dạ Vũ, hắn chưa từng chịu thua thiệt nhục nhã như vậy, đây chân chính là không có lực kháng cự, mặc người ta chơi đùa, bất kỳ ai có ý định g·iết ta, ta sẽ đáp lễ, mặc dù suy nghĩ lúc này tương quan với thực lực hai bên chẳng khác gì trò hề
Ở phía đằng xa thanh niên kia miệng khẽ mỉm cười “Quả là một ngày thú vị”
Dạ Vũ nhanh chóng rời khỏi v·ụ n·ổ, tất cả đã tan tành không còn bất cứ thứ gì, hắn đã bị trọng thương phải nhanh chóng phục hồi, tìm kiếm một hang động an toàn tĩnh dưỡng thương thế. Khoảng một tháng sau hắn từ hang động đi ra, tuy v·ụ n·ổ lớn nhưng khoảng cách lúc đó hắn khá xa cộng thêm đã nhanh tay tạo lớp khiên nguyên lực nên bản thân chỉ b·ị t·hương ngoài da và chấn động nội tạng đôi chút.
Hắn ngay lập tức rời khỏi Sâm Lâm theo con đường cũ, một mình trong đây quá sức nguy hiểm lấy trên tay là túi nguyên thạch của Bác Văn, hắn trị thương trong lều nhưng cũng không thoát khỏi c·ái c·hết, khoảng hai mươi nguyên thạch, cũng gọi là chút lời của hắn trong lần đi liệt hiệp này, vị huynh đệ kia c·hết rồi hắn lấy cũng là thoả đáng.
“Mình không khỏi quá đen đủi đi, lần đầu tiên gia nhập dong đoàn cả đoàn đã m·ất m·ạng”