Chương 25:Thú Triều
Lúc này ở Đoàn Phường Trương Vận đang hết sức lo lắng, thông tin dong đoàn của Vĩ Kỉ bị diệt toàn bộ đã lan rộng ra khắp nơi, nguyên nhân chưa rõ thế nào nhưng khả năng lớn nhất là bọn họ gặp phải yêu thú khủng bố nào đó từ sâu trong Sâm Lâm đi lạc ra đây, chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, trước đó đã có vài tình huống như thế, sau một thời gian con yêu thú đó sẽ quay lại bên trong, mọi dong đoàn đều tụ tập về đây đợi nó rời đi mới tiếp tục công việc, chỉ là chưa dong đoàn nào nhìn thấy hình dáng nó ra sao.
Thông tin các thành viên đội Vĩ Kỉ cũng nhanh chóng được thông báo ở Đoàn Phường, khi nhìn thấy cái tên Dạ Vũ Trượng Vận tâm trạng rầu rĩ không thôi, hắn thậm chí định liều mạng tới đó tìm Dạ Vũ nhưng đã bị mọi người trong đội ngăn lại, lúc này tới đó mà gặp con yêu thú kia chính là bỏ mạng, hơn nữa khả năng cao Dạ Vũ t·ử n·ạn rồi, nếu hắn còn sống nhất định sẽ trở về, bởi khi một yêu thú khủng bố xuất hiện, các yêu thú khác sẽ trốn hết lượt, con đường quay lại thành hết sức an toàn.
Dạ Vũ lúc này vẫn chưa biết cha hắn lo lắng cho hắn đến thế nào vẫn ung dung quay lại Đoàn Phường, điều hắn thấy lạ là đám yêu thú không biết đi đâu m·ất t·ích, không thấy một mống nào, chắc có lẽ v·ụ n·ổ kia quá kinh khủng doạ đám yêu thú chạy hết. Nhớ lại lúc đó khoảng cách với nơi tên kia ném túi vải ra cũng phải cả trăm trượng, không những thế hắn đã nhanh chân lùi lại phía sau, tốc độ Dạ Vũ không phải là chậm, phải được khoảng năm mươi trượng nữa trước khi v·ụ n·ổ lan tới vậy mà vẫn b·ị t·hương, sức công phá phải lớn thế nào mới làm ra hiện trạng đó.
Nghĩ lại hắn mới thấy tên kia cũng là tính toán ra khả năng ra chạy thoát, cho hắn một cơ hội, trước phải không tham lam, hai phải nhanh chóng lùi lại phía xa và ba chính là vận dụng toàn bộ nguyên khí là lá chắn bằng không chính là c·hết. Tuy vậy Dạ Vũ chẳng lý nào phải cảm ơn kẻ đó, mang tính mạng người khác ra làm trò tiêu khiển.
Hắn thuê một phòng ở Đoàn Phường tính nghỉ ngơi một thời gian rồi tiếp tục gia nhập một dong doàn khác liệt hiệp.
“Khoan đã, nhìn vị huynh đệ này quen mặt lắm” Vị trưởng quán trọ thắc mắc quan sát Dạ Vũ
“Trước ta cũng ở đây vài ngày, có lẽ đã gặp qua ngài” Dạ Vũ trả lời cho qua, hắn chính là muốn nghỉ ngơi cho nhanh cũng lười trò chuyện
“Ta nhận ra rồi, ngươi là một trong số các thành viên của dong đoàn Vĩ Kỉ, lại đây nhanh, có người muốn tìm ngươi”
Dạ Vũ không hiểu có ai muốn tìm hắn nhưng khi nghe cái tên Trương Vận thì đã biết lý do, hoá ra sự việc này lại ầm ĩ đến vậy.
“Tiểu tử, không sao là tốt rồi” Trương Vận mừng như điên tới phát khóc chạy tới ôm Dạ Vũ ngay trước cả quán, mọi người lúc này mới nhớ ra có một thành viên trong dong đoàn Vĩ Kỉ là nhi tử của Trương Vận chạy tới hỏi xem việc gì đã xảy ra.
Trương Vận và Dạ Vũ thường ngày ít nói chuyện, cũng tại công việc nên hai người không có thời gian gần nhau nhưng Dạ Vũ biết cha hắn hết sức yêu thương bản thân hắn.
“Con không sao, chỉ b·ị t·hương ngoài da thôi”
“Ta luôn có cảm giác là con không việc gì mà,hahaha..ông trời có mắt….à mà ngươi kể lại tình huống lúc đó đi”
Dạ Vũ không muốn sự nói về sự tình hôm đó, nếu tin đồn đến tai kẻ kia không biết có gây rắc rối cho bản thân hắn không, nên hắn nói có lẽ là một yêu thú nào đó t·ấn c·ông bất ngờ, hắn lúc đó ở xa nên b·ị t·hương nhẹ nhưng xung lực quá mạnh làm hắn ngất đi, đến khi tỉnh lại thì đã không thấy con yêu thú đó đâu, mọi người thì c·hết hết, có lẽ nó đã bỏ đi.
Sau đó hắn xin phép về nghỉ ngơi trước, dự tính sau một khoảng thời gian sẽ tham gia vào dong đoàn của Trương Vận luôn, đợi hắn trưởng thành chút nữa lúc đó tách ra cũng chưa muộn, mọi chuyện được một thời gian cũng lắng xuống, việc cả một dong đoàn c·hết hết cũng chẳng có gì là lạ, nếu có yêu thú quá mạnh xuất hiện mới giấy lên một hồi náo động thôi.
Cũng dần già càng nhiều đội rục rịch lên đường, dù sao thì cũng phải kiếm miếng cơm, dong đoàn Trương Vận mới từ Sâm Lâm trở về nên một thời gian sau mới xuất phát lại, mấy tháng sắp tới là thời gian nghĩ ngơi. Dạ Vũ cũng tranh thủ tu luyện nâng cao thực lực, thi thoảng hắn cũng ở quán rượu nghe ngóng tình hình, quan sát mọi người nói chuyện.
“Này, ta nghĩ có khi nào là thú triều đến sớm không”
“Làm sao có khả năng, phải năm mươi năm mới có thú triều một lần, vẫn còn tới hai mươi năm nữa cơ mà”
Nghe ngóng một hồi Dạ Vũ cũng hiểu cái gọi là thú triều, cứ đều đặn năm mươi năm, không hiểu lý do là gì mà yêu thú trừ Sâm Lâm ồ ạt t·ấn c·ông vào các thành của nhân tộc, số lượng nhiều không đếm xuể, thông thường phải tìm mới ra chúng nhưng lúc đó thì lại như cát trên xa mạc. Mọi người không còn cách nào khác là tụ tập hết lại trong thành cố thủ, tuy nhiên số lượng quá nhiều thêm nữa cấp bậc nhiều yêu thú cực kỳ kinh khủng, lực lượng của các thành căn bản là không chống đỡ nổi. Đó là lý do vì sao Vân Tông mới có uy quyền ở đây, mỗi dịp thú triều đến Vân Tông sẽ cử cường giả tới chống đỡ thú triều.
Sở dĩ có tin đồn thú triều tới là gần đây sứ giả của Vân Tông xuất hiện ở các thành ngày càng nhiều, nghe đâu đang bàn bạc với các thành chủ thời chuẩn bị lực lượng chống đỡ. Dạ Vũ nghe tin này tâm trạng có chút không vui, hắn tu vi còn yếu, trong thú triều quá khứ kể lại c·hết hơn phân nửa người dân số, sau thú triều các thế lực cũng thay đổi rất nhiều, nhiều kẻ gọi là cường bá biến mất, nhiều kẻ vô danh lại trỗi dậy.
Tin đồn chỉ là tin đồn nhưng lần này tin đồn là thật, Vân Tông thay mặt thành chủ tiếp quản các thành, phân bố và chỉ huy nhân lực chống đỡ thú triều. Thông báo được phát ra, võ giả ở thành nào ngay lập tực quay về thành của mình, chịu sự điều khiển của sứ giả Vân Tông, kẻ nào kháng lệnh g·iết ngay lập tức.
Những người ở Đoàn Phường rục rịch bỏ về hết, nơi đây mới hôm qua còn nhộn nhịp vậy mà lúc này chẳng khác nào nhà hoang. Dạ Vũ cũng là theo lệnh quay về thành, hắn chưa biết thú triều mạnh như thế nào nhưng hắn nếu lang thang bên ngoài c·hết hẳn không nghi ngờ.
Trở về Cự Phong thành, hắn ngay lập tức được phát một lệnh bài, nhỏ máu nhận chủ.
“Mọi người chú ý, đây là lệnh bài điểm danh quân số của Cự Phong thành ta”
Hoá ra cái gọi là lệnh bài này là để kiếm soát số lượng nhân lực của cả thành, nếu có người bỏ mạng, lệnh bài lập tức tan vỡ, người của Vân Tông sẽ biết ai sống ai hết. Hơn nữa trong thú triều mỗi yêu thú g·iết được, ngươi chỉ cần đưa nó lại gần yêu đan của yêu thú, số điểm tích luỹ trong lệnh bài sẽ tăng lên dựa vào tu vi của yêu đan và số lượng ngươi g·iết. Giết càng nhiều, lập công càng lớn, càng được khen thưởng tài nguyên tu luyện, có một cái gọi là Phong Thần Bảng sẽ hiển thị số điểm của những kẻ đứng đầu lên trên đó.
Dạ Vũ ngay sau khi nhận lệnh bài đã được phân bố vào đội “Ba” hắn tới địa điểm tập kết của đội ba thì mới biết được đây chính là đội của Trương Vận. Hắn cảm thấy hết sức vui mừng, được sát cánh cùng người thân chiến đấu không gì bằng.
“Cha…người là đội trưởng ở đây sao” Trương Vận lắc đầu,
“Đội trưởng lúc nào cũng là một người của Vân Tông, đội trưởng đội ba là một cô gái cũng còn trẻ nhưng tu vi ít nhất đã Trúc Cơ, nàng ta là tu tiên….ta đã yêu cầu nếu ngươi quay lại thì phải phân ngươi đến đây”
Đội ba tổng cộng có hai mươi người, mười tám người của hai dong đoàn cộng thêm Dạ Vũ và người của Vân Tông. Trương Vận tu vi cao nhất hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nên được phân là phó đội.
“Nhưng tại sao lại phải chạy tới đây để cố thủ, chúng ta có thể vào thành mà”
“Theo ta được biết thì cao thủ Vân Tông đang bố trí trận pháp ở xung quanh Cự Phong thành, cần một chút thời gian, chúng ta chính là cản đường yêu thú quấy phá, sau khi hoàn thành trận pháp lập tức rút lui vào trong”
Dạ Vũ chưa biết trận pháp hình thủ ra sao nhưng đã từng nghe qua hết sức bá đạo, có thể phòng thủ, t·ấn c·ông từ bên trong, hơn nữa nếu đủ số lượng dù tu vi kém hơn cũng có thể tập hợp sức mạnh chống đỡ thế lực cao hơn, nếu quả thực để chống thú chiều thì hết sức hợp lý.
Một lát sau đội trưởng đội ba quay lại, đó là một thiếu nữ chỉ tầm hai mươi tuổi, thân khoác bạch y trắng như tuyết, dung nhan nhẹ nhàng đằm thắm như hoa mùa xuân, ánh mắt nàng có đôi chút buồn nhưng lại mang cho nàng cảm giác thành thục. Vũ khí của nàng là một thanh đoản kiếm, nàng ta là phi hành tới, mái tóc đen nhánh tung bay điểm thêm trên đó một vài bông hoa đáp xuống trước mặt mọi người, nhan sắc này không gọi là thiên kiều bá mị nhưng tuyệt không phải tầm thường.
Nàng ta tên Tuyết San, Tuyết San khá tinh ý, biết mình là người ngoài tới đây nên mọi việc đều bàn bạc qua Trương Vận trước khi quyết định
“Mọi người tập hợp đông đủ ở đây rồi, ta cũng giới thiệu đôi chút.Ta tên Tuyết San là sứ giả Vân Tông…..”
Tóm lại nhiệm vụ mọi người đơn giản là thủ hộ nơi này tới khi có lệnh rút lui vào trong thành, đội sẽ chia thành bốn nhóm năm người thay nhau canh gác, trong lúc đó những người kia tĩnh dưỡng nghỉ ngơi ở trang thái tốt nhất, lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu.
Dạ Vũ được được phân ở cùng với nàng ta và ba người thuộc dong đoàn khác.
“Chúng ta cách nhau một dặm quanh khu vực này canh trừng, nếu có yêu thú t·ấn c·ông bất ngờ thí thông báo tín hiệu rồi rút lui về khu tập kết, không được liều mạng t·ấn c·ông…tất cả đã rõ lời ta chưa?” Tuyết San vẻ mặt nghiêm túc phân phó, cứ như đây là việc quan trọng lắm vậy
Nhưng đối với ba người còn lại bọn họ lại không nghĩ như thế, cái gọi là thú triều gì đấy họ chưa kinh nghiệm qua, chỉ cảm thấy Vân Tông này làm quá lên, hơn nữa còn phải phục tùng kẻ xa lạ, không những thế là một cô nương đâm ra nảy sinh ý định cợt nhả
“Thôi nào San Tiểu Thư, có gì cứ vui vẻ mà làm việc, đâu phải mang cái vẻ mặt nghiêm trọng đấy..ahhaha”
Tuyết San trong long trầm xuống không nói một lời rút kiếm ra, ba người thấy vậy cũng nhanh tay vung v·ũ k·hí hoàn thủ, chỉ cói điều trong cái chớp mắt kiếm của nàng đã kề cổ một trong ba tên
“Đừng để ta phải nói lại lần hai, không c·hết”
Ngữ điệu của nàng lạnh như băng, cả ba tên toàn sống lưng toát chạy một luồng khí lạnh, bây giờ bọn họ mới hiểu cái gọi là tu tiên đáng sợ như thế nào, thân pháp nhanh gọn, kiếm pháp dứt khoát thanh thoát, tâm lý coi thường thiếu nữ trẻ tuổi này đã biến mất, cả ba không ai bảo ai tản ra canh giữ.
“Nhanh quá”
Dạ Vũ trong lòng thầm cảm thán, hắn có thể bắt kịp tốc độ của nàng ta về di chuyển nhưng tốc độ ra đòn thì không thể, kiếm dù sao cũng nhẹ hơn đao, hơn nữa nghe đâu người tu tiên còn tu luyện công pháp thì sự đáng sợ sẽ đến mức nào.
Dạ Vũ không khỏi thở dài, mình đúng là quá yếu, hắn cũng thôi suy nghĩ lung tung mà tập trung tu luyện, bản thân hắn có thần thức có thể tản ra bao phủ một phạm vi rộng, vừa có thể canh phòng, vừa tu luyện, một công đôi việc thuận lợi hơn người khác rất nhiều.
Mọi sự cứ như vậy diễn ra đã ba tháng mà vẫn chưa có đợt yêu thú nào t·ấn c·ông. Nhưng mọi người không ai giám chủ quan, không khí lúc này có chút nặng nề, cảm giác như có cái gì đấy đè nén, sự im lặng trước khi cơn bão tới chứ không phải sự im lặng của bình an.
Vào một đêm Dạ Vũ đang trong khu tập kết nghỉ ngơi thì bất ngờ có tín hiệu cảnh báo, cả đội đứng phắt dậy không ai bảo ai tiến thẳng tới khu vực phát ra nó.
“Tại sao lại thiếu mất hai người, thông thường chỉ có năm người canh gác một lần” Tuyết San nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường về nhân sự, tâm tính quả thực rất cặn kẽ.
“Hai người kia là cùng một dong đoàn cũ, họ thường tách khỏi nhóm ta đi tuần với năm người canh gác hôm nay” Người lên tiếng là Long Phong, một thành viên của dong đoàn Trương Vận
“Tại sao ngươi không báo cáo lại việc này” Tuyết san tỏ ra khó chịu, nàng ta cho cảm giác muốn kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay
“Ta nghĩ việc đó cũng không có gì quan trọng nên thôi, dù gì thì họ cũng canh gác chứ không có lơ là”
“Lần sau nếu có gì bất thường phải báo cáo lại ngay, đây là muốn tốt cho các ngươi thôi”
Tuyết San mệt mỏi lên tiếng rồi cấp tốc di chuyển, nàng không phải ba đầu sáu tay nếu không có sự đồng lòng của mọi người mà biết hết mọi việc, cả đội đến nơi thì chỉ thấy đúng một người ở đó với ba cái xác của Sài Lang.
“Có việc gì tại sao lại có mỗi mình ngươi ở đây”
“Lúc bọn ta canh giữ có năm con Sài Lang t·ấn c·ông, bọn ta đã giải quyết 3 con nhưng hai con chạy thoát nên sáu người còn lại đuổi theo t·ruy s·át nó lấy thêm điểm cống hiến”
“Không được rồi, chúng ta phải cấp tốc đuổi theo họ” Trương Vận khẩn trương lên tiếng, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng
“Trương đội phó, xin hãy trình bày cụ thể” Tuyết San vẫn là muốn lắng nghe Trương Vận trước khi quyết định
“Sài Lang không bao giờ đi theo đàn mà dưới ba mươi con, hơn nữa yêu thú này phải có một con Sài Lang Vương cầm đầu tu vi ít nhất cũng Linh Thú, bọn chúng trí tuệ đã mở ra rất nhiều, biết dùng thủ đoạn đễ bẫy nhân tộc, chỉ sợ đám người Việt Trạch gặp nguy hiểm”
Tuyết San lại rơi vào trầm tư, hơn ba mươi Sài Lang yêu thú tu vi cũng phải thất giai, thêm một Sài Lang Vương tu vi Linh Thú hơn nữa thời gian cũng đã được gần một nửa nén nhang, nếu bọn họ chống đỡ được thì tập hợp hai mươi người còn có lực phản công, nhưng nếu bọn họ c·hết rồi tới đó chẳng khác nào nộp mạng cho chúng. Suy nghĩ một lúc Tuyết San cũng quyết định đi cứu trợ, nếu họ bỏ mình đội ba này còn mười ba thành viên không biết có thể trụ được mấy đợt t·ấn c·ông nữa.
“Ta nghe thấy tiếng sói tru đằng trước, nhanh”
………..
“Không......!!Kiến Công, ngươi không được bỏ mình” Việt Trạch lúc này mắt hằn từng tơ máu, hắn vì háo hức kiếm điểm cống hiến mà quên mất tập quán của Sài Lang dẫn mọi người tới bẫy do Sài Lang Vương bố trí, hắn lúc này bị Sài Lang Vương quấn lấy, hơn hai mươi yêu thú vây công năm người bởi một thành viên đã bỏ mình, tất cả đều đã trọng thương, cơ hồ sắp không chống đỡ được.
“Việt sư huynh, ta sắp không chịu được nữa rồi, co cụm thế này cũng phải phải là cách, hay là chúng ta liều mạng mở đường máu chạy về nơi tập kết”
“Không được, liều mạng chạy về sẽ để lọ ra sơ hở và tách nhau riêng lẻ, tốc độ của Sài Lang chúng ta không chạy kịp, chỉ còn một cách duy nhất là chống đỡ đợi tiếp viện đến” Việt Trạch vừa đánh vừa chỉ huy mọi người phòng thủ, ngực trái đã bị một đòn của Sài Lang Vương xé toạc để lọ ra thịt lẫn với máu be bét nhưng hắn vẫn kiên cường chống đỡ.
“Nhưng chắc gì bọn họ đã tới cứu chúng ta” Một thành viên gào lên trong tuyệt vọng
“Nếu thế thì chịu c·hết thôi, ta thực xin lỗi mọi người”
Năm người co cụm thành vòng tròn hoàn thủ trong vô vọng, nếu không có gì chuyển biến bọn họ không trụ nổi quá nửa nén nhang phải c·hết không nghi ngờ. Đúng lúc này bất ngờ liên hoàn chuỗi kiếm phát ánh sáng trắng từ đâu lao v·út tới lướt qua đám Sài Lang cơ hồ cắt đứt cổ mấy con liền, Sài Lang Vương cũng bị cắt qua vùng lưng lùi lại phía sau phòng bị.
“Kiếm Phong Thất Sát” Tuyết San phi hành trên không trung, một kiếm bất ngờ phân thành bẩy ảo ảnh lao tới đám Sài Lang với tốc độ âm thanh xé gió cản nguy cơ sinh tử năm người trong gang tấc, ngay sau đó những người còn lại của đội ba lao tới.
“Giết…….g·iết”
Mười mấy người đồng thanh hô to như vũ bão lao vào chiếm g·iết, Sài Lang Vương hai mắt đỏ rực nghiến răng để lộ ra hàm răng sắc như kiếm, rớt rãi chảy xuống như muốn ăn tươi nuốt sống nhân tộc, nó cũng ngẫng cổ lên chu lên một tiếng
“Tru…..”
Cả bầy Sài Lang bị t·ấn c·ông bất ngờ đâm ra hoảng loạn nhưng khi nghe lệnh của Sài Lang Vương thì rút lại phía sau nó đợi lệnh t·ấn c·ông, năm người Việt Trạch cũng nhanh chóng chạy về phía tiếp viện, bọn họ cứ tưởng lần này phải c·hết chắc rồi, bây giờ như từ cõi c·hết trở về,ai lấy vẻ mặt đều phấn khởi.
“Việt Trạch, các ngươi không sao chứ…hình như thiệt hại một nhân lực” Trương Vận tỏ vẻ lo lắng
“Không sao, vẫn còn chiến đấu được, may mà các ngươi đến kịp không thì phải bỏ mạng lại hết…cũng là lỗi tại ta..”
“Bây giờ không phải lúc đổi lỗi, các ngươi nhanh chóng phục dụng đan dược này vào lùi lại phía sau chữa thương” Tuyết San ngắt lời hắn cùng với đó quang năm viên đan dược trị thương cho mỗi người, không khí nhất thời trở nên căng thẳng, yêu thú mắt đối mắt với nhân tộc.
Sài Lang Vương vừa mới ăn đòn đau của thiếu nữ mới xuất hiện kia, nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của nhân loại này, hơn nữa đàn Sài Lang gần ba mươi còn lúc này đã tổn thất mất tám cho nên số lượng đã trở lại gần như cân bằng, nó đang lưỡng lự có tiếp tục t·ấn c·ông nữa hay không.
Bên này Tuyết San cũng là như vậy, năm người đã trọng thương, tuy nói là vẫn còn chiến đấu nhưng cũng không góp được nhiều sức, hơn nữa nàng đã kinh qua tốc độ của Sài Lang Vương, công pháp của nàng kiếm tốc nhanh như vậy mà nó vẫn né được, chỉ bị một v·ết t·hương nhỏ, nàng không chắc có thể đánh trúng nó lần nữa hay không.
“Cô nương, ta nghĩ nên ra quyết định nhanh chóng, để lâu mùi máu sẽ dẫn dụ đàn yêu thú tới đến lúc đó càng phiền phức hơn” Trương Vân ở một bên thúc dục, để lâu rắc rối sẽ tự động kéo tới.
“Giết” Tuyết San giọng nói lạnh như băng, nàng là muốn quyết sống c·hết với đám Sài Lang này
“Hay lắm.....!!đúng ý ta......g·iết”
Lang Vương thấy nhân tộc cuồng vọng như vậy cũng là sôi máu, tru lên một tiếng, cả đàn ngay lập tức tru theo lao về phía trước, hai bên quyết sống c·hết đến cùng.
“Trương đội phó, ngươi cùng mọi người cản chân Sài Lang Vương một chốc, để ta tập trung liệt sát đám Sang Lang thành viên”
Tuyết San cũng là suy nghĩ kỹ, nếu nàng một mình đối đầu Sài Lang Vương cơ hội g·iết nó không nắm trắc, vậy nên quyết định là nàng sẽ nhanh chóng tiêu diệt đám râu ria, sau đó tập trung cùng mọi người giải quyết con đầu đàn.
Trương Vận cùng Việt Trạch tách ra xông tới cản chân Sài Lang Vương, tu vi bọn họ cùng nó ngang bằng nhưng đánh nhau cũng chỉ ngang tay.
Tuyết San lại bay lên không trung, nàng là vẫn dùng mỗi tuyệt kỹ của mình “Kiếm Phong Thát Sát” một chiêu lặp đi lặp lại nhưng không hề nhàm chán, Dạ Vũ thấy màn này vẫn là thần tượng không thôi, một chiêu lại năm con Sài Lang nằm xuống, tuy nhiên Tuyết San không thể dùng chiều này liên tục được, linh khí trong thân thể không đủ tiêu hao, tối đa ba lần đã là cực hạn của nàng.
Những người còn lại nhanh chóng lao tới liệt sát đám Sài Lang thành viên, tuy thế đám người đội ba cũng không chiếm thượng phong, mỗi con yêu thú cơ hồ đánh ngang tay với hai nhân tộc, trận chiến kéo dài gần một nén nhang nữa, đã có thêm ba người nằm xuống.
“C·hết tiệt thật, tốc độ của chúng nhanh quá”
Những người khác đang ra sức chống đỡ, cơ hồi ngoài Dạ Vũ không ai theo kịp tốc độ của Sài Lang. Tuyết San mặc dù công pháp lợi hại nhưng đánh kiếm pháp cơ bản lại không tác dụng với đám yêu thú, nhục thân người tu tiên không mạnh mẽ, họ chủ yếu dựa vào linh khí trong thân thể trợ giúp sức mạnh và công pháp t·ấn c·ông, thành ra Tuyết San vẫn là chỉ hoàn thủ.
Dạ Vũ đang bị vây công bởi ba con Sài Lang, hắn tuy nhanh nhưng ba đánh một cũng là chạy chối c·hết, hắn chủ động lựa chọn né tránh muốn quấn lấy nhiều nhất yêu thú có thể để những người khác rảnh tay, tuy thế Dạ Vũ cũng ăn vào v·ết t·hương ngoài da, mặc dù hắn da dầy thịt béo nhưng đánh mãi cũng phải c·hết đi, tình hình này chỉ sợ không trụ quá được lúc nữa.
“Đội trưởng, ngươi hồi xong linh khí dùng chiêu Thất Sát gì đó chưa “ Dạ Vũ một bên hét to, hắn cầm cự chính là đợi chiêu này của nàng, Tuyết San bên kia sắc mặt trầm xuống chửi thầm, đúng là tên ăn hại, ngươi làm như ta thần thánh không bằng, nàng đang cố gắng hồi phục, xuất chiêu ba lần đã là cực hạn nhưng bây giờ còn phải bận tay chân với đám yêu thú.
Ở bên kia có vẻ khả quan hơn, Trương Vận và Việt Trạch đều là đội trưởng dong đoàn, kinh nghiệm chiến đấu đã nhiều, cả hai phối hợp hết sức ăn ý, mặc dù không g·iết được Sát Lang Vương cầm chân nó không phải là vấn đề.
“Kiếm Phong Thất Sát”…”siu” “siu” một trưởng lại tung ra, lần này tận mười con Sài Lang nằm xuống, chúng có vẻ đã kiệt sức không còn nhanh nhẹn né tránh như trước nữa nên Tuyết San dễ dàng t·ấn c·ông hơn, cả đội thấy một màn này tinh thần lại phấn khởi hơn.
“Giết, tất chiến tất thắng”
“Giết”
Dạ Vũ khẩn trương, hắn nhanh chóng lấy lệnh bài đưa qua từng viên yêu đan lơ lửng trên xác của Sài Lang sau đó thu vào trong túi trữ vật, mọi người đều là như thế, nếu có yêu thú c·hết ai nhanh tay thì được điểm công hiến, đây là quy tắc đã được bàn trước. Tuyết San không bận tâm tới việc đó, điểm cống hiến của nàng tuỳ thuộc vào tổng điểm cống hiến của cả đội, cho nên ai lấy nàng đều có lợi.
Đám Sài Lang tuy hung mãnh nhưng sức chúng không được bền, chỉ bộc phát nhất thời, cả đám qua một thời gian đều bị g·iết c·hết, mọi người lúc này mới quay ra t·ấn c·ông Sài Lang Vương.
“Trương đội phó, Việt đội phó, chung ta qua giúp hai người đây”
Xong việc với đám râu ria tất cả quay lại hợp lực liệt sát Sài Lang Vương, tu vi của nó mới Linh Thú, có dũng mãnh tới đâu hai nhân loại cùng tu vi đã là tối đã sức chiến đấu của nó. Dạ Vũ bật cao lên phía trước đồng thời vung đao, hắn bây giờ đã thăng tiến trong việc dùng Phá của mình, trước kia hắn phải vận Phá trước rồi mới vung đao sau, lúc này đã là vận phá ngay trong khi đao được xuất ra, giảm tối thiểu thời gian xuất chiêu hơn nữa đã được năm vòng Phá một lượt, sức công phá tăng lên đáng kể.
Sài Lang Vương quay người dùng miệng ý định cặp lấy đao của hắn nhưng đã bị uy lực của Đao Phá phá nát hàm trên, để lộ ra xương hàm cùng máu thịt be bét. Sài Lang đau đớn đến choáng váng, lảo đã ngã quỵ xuống, đổi mắt nửa mê nửa tinh, mọi người nhanh chóng nhân cơ hội này đồng loạt lao tới nhằm chỗ yếu hại của nó xuống tay. Sài Lang chính thức bỏ mình, viên yêu đan lại lơ lửng xuất hiện trên xác của Sài Lang Vương, Dạ Vũ gần đó nhất nhanh chóng thu vào túi chữ vật và tích điểm cống hiến.
“Vũ đệ đúng là tuổi trẻ nhanh nhẹn a”
“Mọi người quá khen..là ta may mắn, là may mắn a..hì hìiiii”
“Những gì thu thập được thì nhanh chóng thu thập, an tán những huynh đệ bỏ mình rồi nhanh chóng quay về khu tập kết”
Trương Vận chỉ huy mọi người thu dọn hiện trường, Tuyết San sắc mặt có chút tái nhợt, nàng cực hạn ba lần dùng công pháp xuất chiêu khí lực cơ hồ mất hết, cần tĩnh dưỡng một thời gian mới phục hồi nên quay về trước nghỉ ngơi để mọi người lại cho các đội phó giải quyết.