Mảnh Ghép

Quyển 2 - Chương 15: Có thai




Dạo gần đây cô cứ cảm thấy bụng bạ mình khó chịu, lại còn ngủ nhiều tính tình thay đổi một cách bất thường.

Ngồi vào bàn cơm, vợ chồng Trần lão gia cùng vợ chồng cô quay quần bên mâm cơm lớn.

"Yên Yên ăn thịt đi..." Trần phu nhân gắp thức ăn cho cô, bà cười cười.

Trần Tuân ngồi bên cạnh cũng rất phối hợp, chỉ một lát bát cơm của cô đã đầy ắp thức ăn.

Mí mắt cô giật giật, nói không nên lời lại ngại nói ra nên cong môi cười gượng gạo.

Híp mắt nhìn vợ mình, Trần Tuân cười nói:

"Em ăn đi, đều là món em thích không đó."

"Ăn no mới 'làm việc' được."

Hắn nói như thật, lại còn nhấn mạnh hai chữ 'làm việc' cho cô nghe.

Làm sao mà Quân Yên không nghe ra ý đồ đen tối trong đó cơ chứ. Chân ở dưới bàn âm thầm giẫm hắn một cái thật mạnh để cảnh cáo.

Trên mặt tươi cười liếc sang nhìn hắn, Quân Yên cũng gắp thức ăn cho hắn đầy ắp như bát cơm của mình rồi nhẹ giọng nói:

"Anh cũng ăn nhiều vào..."

"Dạo này anh làm việc cực khổ rồi, ăn đi." Cô nhướng mày với hắn.

Trán hắn lấm tấm mồ hôi, cú giẫm kia cô xuống tay thật độc ác, hắn nhịn đau đơn mà cười lại.

Đôi trẻ liếc mắt đưa tình ngay trước mặt người lớn mà không biết xấu hổ.

Trần phu nhân híp mắt gật đầu, dường như rất hài lòng rất thích thú với những chuyện của lớp trẻ.

Không nói nhiều nữa, Quân Yên mặc kệ hắn ăn cho xong phần của mình.

Cô còn công việc phải làm nữa, có một vài tài liệu của cửa hàng cần cô kiểm tra.

Dạo này đúng là bận rộn thật sự, nhưng Quân Yên lại rất thích như vậy. Cô không cần phải ăn không ngồi rồi chờ ba mẹ chồng cùng chồng đi làm về còn mình thì ngồi hưởng thụ.

Nghĩ đến chuyện này trong lòng không khỏi vui vẻ, cô híp mắt gắp một miếng thịt trong bát cho vào miệng.

Chỉ là cảm giác mùi vị hôm nay thật quái lạ tanh tưởi khó chịu, tức khắc cô liền che miệng cơn buồn nôn cồn cào trong bụng ập đến.

Quân Yên vội vã đứng lên, chạy đến nhà vệ sinh cách đó không xa, một lúc sau liền truyền đến tiếng nôn khan.

Sắc mặt rất cả mọi người lập tức không tốt, đều đứng dậy đi theo hướng cô vừa đi.

Trần Tuân là người chạy đi đầu tiên, hắn vừa bước đến đã nghe thấy tiếng nôn ẹo dội ra.

"Yên Yên...em sao vậy?"

"Sao tự dưng lại nôn? Bệnh rồi sao?" Hắn ngồi xuống một tay vỗ lưng giúp cô, một tay nắm lấy vai cô, trên khuôn mặt lẫn trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.

Trần phu nhân đứng ở ngoài cũng nhíu mày, lo lắng nói một câu:

"Sao lại thế này chứ."

"Chẳng lẽ bệnh rồi sao?"

Quân Yên lắc đầu thấy không còn nôn nữa liền đứng lên xả nước bồn cầu, rồi lại lấy nước súc miệng.

Từ đầu đến cuối Trần Tuân đều dính bên cạnh cô không rời nữa bước, cô nhìn hắn cười trấn an rồi quay sang trả lời mẹ chồng:

"Con không sao đâu ạ, chắc tại dạ dày có vấn đề thôi..."

"Xin lỗi ba mẹ, để mọi người lo lắng rồi."

Trần phu nhân nghe thế thì phất tay, bà đáp:

"Xin lỗi cái gì chứ, con làm gì có lỗi. Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa con?"

Đặng bà quay sang nói với bác quản gia đang đứng ở bên cạnh:

"Bác Lý nói nhà bếp nấu ít cháo cho thiếu phu nhân đi..."

Bác Lý vâng một tiếng, lập tức quay người đi làm việc.

Được Trần Tuân dìu ra ngoài, thú thật bây giờ cô có chút mệt mỏi, đi không nổi, đầu óc cứ lâng lâng.

Trần phu nhân thấy vậy liền vẫy tay bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước, xong lại kêu người đi gọi bác sĩ riêng của Trần gia đến.

Nằm trong phòng ngủ, Trần Tuân ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô. Bị hắn nhìn chòng chọc như vậy quả thật có chút buồn cười, cô đẩy hắn rồi nói:

"Anh nhìn cái gì?"

"Em có sao đâu, em vẫn khỏe mà."

Trần Tuân nghiêm mặt lại vẫn không tài nào vui được, hắn duỗi cánh tay vén lại tóc giúp cô:

"Là anh không chăm sóc tốt nên em mới bị như vậy..."

"Anh xin lỗi, để em chịu cực khổ rồi."

Khóe môi của cô giật giật nghe hắn nói mà khóc không ra nước mắt.

Cô chỉ mới nôn một chút thôi chẳng làm sao cả, tên này có cần như vậy không?

Hồi bé cô sốt mê man mất ngày vẫn bình thường chán đấy thôi, không có làm sao mà.

Trừng mắt với hắn, Quân Yên cong môi đáp:

"Em khỏe lắm, đừng làm cái vẻ mặt như em mắc bệnh khó chữa như thế."

"..." Hắn không có ý đó.

Trần Tuân muốn lên tiếng phản bác lại thì cửa phòng đã mở ra, Trần lão gia mang theo bác sĩ bước vào, ông điềm nhiên như không có gì:

"Ra ngoài đi, để bác sĩ Từ xem bệnh."

Bác sĩ Từ là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi, trên khuôn mặt có vài nếp nhăn, thoạt nhìn rất hiền hậu, dễ gần.

Ông cười nhẹ nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mặt nhưng không lên tiếng, chờ cho Trần Tuân không tình nguyện ra ngoài cùng Trần lão gia liền bắt đầu khám bệnh.

Hắn đi qua đi lại trước cửa phòng màu nhíu chặt lại với nhau trong miệng không ngừng lầm bầm:

"Khám bệnh thôi cần gì đuổi người...khám bệnh thôi mà đuổi hết người ra ngoài."

"Lỡ ông ta làm gì Yên Yên thì sao?"

Trần lão gia không chịu được nữa bèn quát:

"Im lặng, đứng yên đi!"

"Có khác gì con loăng quăng không?"

Đi qua đi lại chóng hết cả mặt, lại còn làu nhà làu nhàu như tụng kinh siêu độ nữa chứ.

Cạch!

Cửa phòng lúc này mới mở ra, trái tim đang treo lơ lửng của Trần Tuân được hạ xuống một chút, hắn hấp tấp bước tới hỏi:

"Vợ tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ Từ tháo kính xuống, lập tức đáp lại:

"Thiếu phu nhân có lẽ đã mang thai, ngày mai hãy đến bệnh viện để kiểm tra kĩ hơn."

"Nhưng chắc chắn là có rồi, chúc mừng gia đình được thăng chức."