Dạo gần đây chẳng biết từ miệng ai truyền ra mà từ công ty cho đến bên ngoài đều đồn rằng, Trần tổng Trần Minh không 'được'.
Không 'được' ở đây chắc chắn ai ai cũng tự biết rằng nó mang ý nghĩa gì, nói toẹt ra thì chính là anh đây cao to đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi nhưng yếu sinh lý.
Chỉ thế thôi!
Vốn dựa theo tính tình của Trần Tuân thì chính là mắt điếc tai ngơ sẽ chẳng quan tâm đến mấy chuyện nực cười như thế này, nhưng lần này e rằng hắn không thể không quan tâm được.
Bởi vì cứ mỗi lần Quân Yên đến công ty thì lại nhận được rất rất nhiều ánh mắt đồng cảm, đau lòng, nó sẽ chẳng là gì khi vợ hắn phân trần giải bày sự thật rằng hắn rất được, đằng này cô lại...
"Tôi không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm..."
"Tôi yêu anh ấy, chứ không hề vì chuyện 'ấy', tôi không quan tâm."
Quân Yên làm sao bây giờ lại hư hỏng như thế này?
Cô từ khi nào lại biết cách khiến hắn muốn đâm đầu vào tường tự vẫn như vậy cơ cứ?
Cắn mạnh vào đôi môi hư hỏng của người phía dưới, Trần Tuân hung hăng dùng lưỡi của mình làm cho cô thần hồn điên đảo, đầu óc quay cuồng.
Chống hai tay ở trước ngực hắn, Quân Yên đỏ mặt khó khăn nói:
"Anh...anh à...đang ở công ty mà...đừng như vậy..."
"Ưm..."
Hắn không thèm đáp ngược lại còn càng quấy hơn, luồng cánh tay vào bên trong áo sơ mi của cô rất nhanh liền nắm được nơi cao mềm kia bóp mạnh một cái.
Buông tha hai cánh môi phấn nộn đã bị mình làm cho sưng tấy ra, hắn hừ lạnh bóp mạnh một bên mềm mại trước ngực của cô, gằn giọng:
"Anh đang chứng minh, anh rất 'được'!"
"Yên Yên...em vậy mà dám bôi đen 'năng lực' của anh. Vậy tại sao mỗi lần 'làm' em đều cầu xin nức nở vậy?"
"Hửm?" Tiếng hửm trầm thấp, kéo dài đánh thẳng vào tim cô.
Hai má cô đỏ bừng vì bị hắn khơi gợi dục vọng, người phụ nữ sau khi động tình thật sự quá quyến rũ, xinh đẹp. Cô lắc đầu, cắn môi đáp:
"Em...em không có mà..."
"Anh rất được..." Sau đó lại bắt đầu thở dốc vì động tác phía dưới của hắn.
Váy ngắn tốc lên trên bụng, quần lót bị hắn kéo xuống tới đầu gối cảnh xuân cứ thế lộ ra trong tích tắc. Hắn vậy mà dám cởi đồ cô khi đang ở công ty, tên đại biến thái này!
"Đừng mà...ưm..." Quân Yên gồng mình lên, lắc đầu từ chối.
Nhưng cơ thể của cô lại thành thật hơn rất nhiều, chầm chậm hưởng ứng lại động tác trước cửa hang của hắn. Trần Tuân bật cười không đáp, liền tục dùng ngón tay kích thích cơ thể cô.
Chẳng mấy chốc cô liền đầu hàng, kỹ thuật của hắn càng ngày càng tiến bộ chỉ một động tác chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cho cô quên lối về.
Bên trong phòng làm việc của Trần tổng hiện lên cảnh xuân đầy xấu hổ, người đàn ông ra sức thúc mạnh vào bên dưới của người phụ nữ, âm thanh rên rỉ hoà quyện cùng với tiếng hít thở mãnh liệt.
Trần Tuân ra sức chứng minh năng lực bằng cách riêng của mình, vả lại hắn đã muốn thử cảm giác khi cùng bà xã nhà mình làm 'bậy' ở ngay tại văn phòng từ lâu, cảm giác rất tốt chỉ là không thể có lần hai được.
Trần Tuân vác hai chân cô trên vai, thân dưới của cô cứ thể mà gần với hắn hơn, Trần Tuân húc mạnh, côn th*t to dài cứng rắn đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
"Tiểu yêu tinh...em nói xem...anh được không?"
Cô nhắm chặt hai mắt, miệng há ra khuôn mặt hiện lên tia thoải mái, giọng nói ngắt quãng vì hành động bên dưới của hắn:
"Ưm...sâu quá..."
"Anh...anh rất được...Trần Tuân..."
"A...ưm...sâu quá rồi...ưm..."
Một tiếng sau, nhân viên bọn họ phát hiện thiếu phu nhân giờ đây mặt đỏ tai hồng, dáng dấp có phần mệt mỏi rất nhiều ý kiến được đưa ra nhưng cũng chỉ có một người biết nó là gì.
A Dương chậc lười cười thầm, cậu ta ở trong lòng cảm thán một câu:
Cậu chủ thật mãnh liệt!
May mà lúc đó khi hai người đóng cửa phòng lại cậu đã điều động hết người có mặt ở đó rời đi, còn mình thì nghiêm túc canh giữ. Nếu không bây giờ cả công ty chắc hẳn đều biết, ông chủ của bọn họ làm chuyện xấu cùng thiếu phu nhân ở trong phòng làm việc.
Đồn ra ngoài chắc báo chí lại dậy sóng một phen!
Nhưng cậu ta lại thấy, cậu chủ nhà mình rất đàn ông, rất được đáng để học hỏi. A Dương ngây ngốc đứng đó cười một mình, trong đầu như đang vạch ra kế hoạch gì đó.