Mảnh Ghép

Quyển 2 - Chương 16: Thăng chức




"Có thai sao?"

"Bác sĩ Từ, ông bị lú rồi sao?"

Trần Tuân ngơ ngác lầm bầm, đôi mắt trở nên vô hồn.

Cái này không giống như trong tưởng tượng cho lắm nhỉ?

Ai đời nghe tin vợ mình có thai lại như người mất hồn thế này, đã vậy còn bảo bác sĩ nổi tiếng khắp cả nước là bị lú.

Trần phu nhân vỗ tay hoan hô, lại e ngại có bác sĩ Từ ở đây liền tiết chế lại, bà cười đến mức không thấy mặt trời, tuy vậy bà vẫn ngứ mắt thằng con mình lắm.

Trần lão gia nhìn vợ mình, hai người cố nén cơn vui sướng lại trong lòng, ông thẳng tay đập một cái lên đầu Trần Tuân.

"Mày mới bị lú, vào với vợ đi."

"Còn đứng đó làm gì không biết."

"Thằng này sao giờ ngáo ngơ thế không biết." Trần phu nhân chậc lưỡi cảm thán.

Con với cái chẳng được cái tích sự gì cả, chỉ giỏi làm màu thôi.

Đá thằng con còn đang ngơ ngác vào phòng ngủ, Trần lão gia quay sang cười trừ với bác sĩ Từ rồi mới ông ấy xuống dưới nhà.

Đám người hầu che miệng cười, trên khuôn mặt mỗi người đều xuất hiện nụ cười rạng rỡ, thật lòng vì chuyện này mà vui vẻ.

Bác sĩ Từ chớp mắt nhìn cảnh này trong lòng sinh ra cảm giác hâm mộ.

Đại gia đình này thật gần gũi, chủ tớ đều thân thiết như vậy thật hiếm thấy.

Trần phu nhân quay sang dặn dò người làm chuẩn bị đồ bổ cho con dâu bảo bối.

Trên dưới lớn bé trong nhà ai ai cũng cười tươi như hoa, một người có thai cả nhà hưởng lộc.

Khỏi phải nói cũng biết, ở trong lòng Trần phu nhân bây giờ như là đang có pháo hoa nổ bùm bùm.

Bà mong cháu từ lâu cuối cùng cũng tới rồi, chấp tay khấn vái ông trời.

Trần phu nhân chỉ dám lén lút nhìn qua khe hở cửa phòng chứ không dám phá vỡ không gian của đôi vợ chồng mới được thăng chức.

Che miệng cười khúc khích như đứa trẻ được cho kẹo bà nhẹ nhàng khép cửa lại, lúc này đứng thẳng lưng mắt híp lại.

Trên người toát lên tư vị của nữ chủ nhân Trần gia, bà hắng giọng:

"Tất cả người làm được thưởng 2 tháng lương."

Cả đoàn người làm cười tít mắt, đồng loạt hô lên:

"Cảm ơn phu nhân, chúc mừng ông bà chủ được thằn chức."

"Tốt tốt tốt..." Trần phu nhân hài lòng gật đầu.

Bên trong phòng ngủ, Trần Tuân nghiêm mặt nhìn chằm chằm bụng của cô.

Hắn không nghĩ tới cô vậy mà có thai rồi, từ đầu tới cuối tuy là có nghĩ đến chuyện sẽ có vài đứa nhỏ nhưng mà không ngờ nó lại tới đột ngột như vậy.

Hắn nhíu mày, môi mấp máy:

"Đáng ra anh nên đeo bao..."

"..." Quân Yên đen mặt.

Trần Tuân lại nói tiếp:

"Không ngờ nó lại đến đột ngột như vầy, anh còn chưa hưởng thụ được bao lâu."

Quân Yên trừng mắt nhìn hắn, quả thật không chịu đựng được nữa bèn lên tiếng:

"Trần Tuân, nghiêm túc đi..."

Sắp được làm ba rồi mà không đứng đắn gì cả, càng ngày càng giống trẻ trâu.

Hắn di chuyển ánh mắt từ bụng lên trên mặt cô, trong mắt lộ ra dịu dàng.

Xoa mu bàn tay mềm mại của người phụ nữ trên giường, hắn cong môi cười:

"Nhưng anh rất vui, vì cuối cùng cũng đã có đứa bé của chúng ta."

"Yên Yên cảm ơn em."

Cảm ơn em vì tất cả, đã đến bên anh cùng anh vượt qua muôn vàn khó khăn và cho anh một gia đình trọn vẹn.

Hốc mắt đỏ ửng, Quân Yên bị hắn làm cho cảm động. Cơ thể rơi vào vòng tay của người nào đó, cô ôm lấy eo của hắn khịt mũi nói:

"Anh cũng cực khổ rồi..."

"Yêu anh."

Trần Tuân ôm cô thật chặt lại sợ cô khó thở liền nới lỏng vòng tay, cẩn cẩn thận thân sợ cô không thoải mái.

Hắn híp mắt cười, giờ đây một lời khó nói hết nhưng chắc chắn rằng cô sẽ hiểu lòng hắn.

Đỡ cô nữa ngồi nữa nằm xuống giường, Quân Yên thấy vậy bèn bật cười:

"Chỉ mang thai thôi, em đâu có bệnh đâu. Anh không cần như vậy, em tự làm được mà."

Hắn mím môi thành một đường thẳng, không hề rời đi mà cứ phục vụ cô tiếp:

"Bây giờ em lớn nhất nhà."

"Đây chính là đãi ngộ của người mang thai."

Lại rót cho cô một cốc nước, chờ cô uống xong hắn lại nói tiếp.

"Ngày mai anh sẽ lên công ty sắp xếp công việc đem về nhà làm để tiện chăm sóc em hơn."

"...Không cần như vậy đâu." Cô cô gượng gạo.

Thật sự không cần phải như vậy, cô rất khỏe mà đâu thể vì mang thai mà yếu đuối đi được.

Cô còn tính lát nữa dậy đi tính toán kiểm tra sổ sách đây này.

Cửa lúc này mở ra, Trần phu nhân tự mình bê một cái khay bước vào bà cũng nói.

"Trần Tuân nói phải đó, cứ để nó ở nhà tiện chăm sóc con hơn."

"3 tháng đầu rất nguy hiểm con đừng chủ quan, nào ăn cháo đi vừa nấu đấy con."

"Thôi, thằng Tuân bón cháo cho vợ đi...tập làm ba đi, dạo này hơi bị trẻ trâu nhé con."

"Như thằng choai choai mới lớn, haiya."