"Ở cùng tôi khiến em uất ức đến vậy sao?"
"Quân Yên nhìn tôi!"
Hắn quá mức khủng bố, quá mức cường bạo từ trên người hắn toát ra hơi thở của ác quỷ, nhưng cho dù trong lòng đang run sợ cô vẫn quật cường né tránh hắn, không khuất phục hắn.
Hắn là ai mà dám ra lệnh cho cô? Hắn là cái thá gì mà dám nói ra những lời đó.
Là hắn bắt cô đến đây, là hắn gây ra tai nạn cho chồng cô, mưu hại vợ chồng cô thì có tư cách gì!
Lôi Cận bây giờ thật sự bị cô chọc tức đến mức phải bật cười, nụ cười quái gở của hắn khiến Quân Yên phải tăng cường cảnh giác hơn, nhưng không ngờ hắn quá nhanh quá nguy hiểm, trực tiếp giữ chặt cô rồi đè cô xuống giường, hơi thở quỷ dị nóng bỏng của hắn bủa vây cô khiến Quân Yên ra sức vùng vẫy.
"Anh...anh muốn làm gì?"
"Buông tôi ra!"
"Buông ra..."
Buông ra sao? Nào có dễ dàng tha cho cô như vậy được...
Khuôn mặt hắn đột ngột phóng to trước mắt cô, đôi môi kia chỉ cần nhích tới một chút nữa là có thể chạm vào môi cô, Quân Yên đau khổ đến mức rơi lệ, cô không nghĩ tới việc mình sẽ bị một người đàn ông xa lạ làm nhục hơn hết hắn còn là người nham hiểm, ác độc như thế này.
Trong đôi mắt kia, đôi mắt ngập tràn nước mắt ấy ẩn chứa sự chán ghét cùng với uất hận không thể che giấu được, cô không thèm nhìn hắn nhưng hắn lại cảm nhận được cơ thể dưới thân hắn đang căng cứng.
Không tình nguyện đến vậy sao?
Lôi Cận tất nhiên không cam lòng, hắn hừ lạnh dùng một tay bắt cô nhìn mình, một tay còn lại trói buộc cô lại đến hai chân cô cũng bị hắn dùng chân kẹp chặt, Quân Yên ở dưới thân hắn không còn cơ hội để vùng vẫy.
"Em càng như vậy tôi càng thích..."
"Để tôi xem...người phụ nữ của họ Trần kia có vị như thế nào."
Dứt lời Lôi Cận liền cúi thấp đầu, không hề thương tiếc mà gặm nhấm môi cô, đôi môi mềm mại ướt át kia bị hắn ngậm lấy liếm láp, quả thật chạm vào một chút liền phát nghiện, bàn tay hung hăng kéo áo của cô xuống.
Tư vị ngon như vậy, hèn gì tên Trần Tuân đó lại say mê cưng chiều đến vậy.
Không...cút ra!
Làm ơn, đừng làm như vậy...
Đừng...làm ơn tha tôi!
Quân Yên vùng vẫy, trong cổ họng phát ra tiếng ưm ưm, lắc đầu cự tuyệt, nước mắt và máu ở môi chảy ra hoà lẫn với nhau, cô như từ trên cao rơi xuống vực sâu tuyệt vọng cùng đau đớn.
Ngược lại, Lôi Cận bị dáng vẻ cùng âm than kia chọc cho phát điên, bàn tay hắn làm loạn trên người cô, đôi môi bị dày xéo đến thê thảm.
Trong lòng như chết lặng, cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, cô buông thả mặc kệ hắn làm gì thì làm, trái tim đau nhói, cơ thể không tình nguyện, trong lòng và bên ngoài không ngừng rmà cô lại bị hắn cưỡng ép như vậy, tên cầm thú vô nhân đạo...cô hận hắn lại cảm thấy có lỗi với Trần Tuân nhiều hơn.
Trần Tuân...thật xin lỗi, thật xin lỗi...
Cơ thể dưới thân không ngừng run rẩy, Lôi Cận đè nén lại dục vọng trong người lại hắn buông cô ra nhìn đôi môi bị mình dày vò đến mức chảy cả máu, khuôn mặt ướt đẫm, đôi mắt vô hồn.
Chán ghét như thế sao?
Nhìn cô từ trên cao xuống, Lôi Cận bị bộ dạng này của cô làm cho khó chịu hắn hừ lạnh một tiếng buông tha cho cô xong còn lấy chăn ném lên người cô, Lôi Cận xoay người đứng trước cửa sổ trầm mặc một lúc rồi xoay người toang muốn rời đi.
Đứng ở cửa ra vào, lưng hắn quay về phía cô giọng nói trầm đục khàn khàn vang lên.
"Lát người hầu mang cháo đến, tốt nhất hãy ngoan ngoãn ăn hết cho tôi."
"Quân Yên...đừng khiến tôi tức giận, hậu quả sẽ còn tệ hơn vừa nãy nữa đấy."
Sẽ không có lần thứ hai, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy nữa...
Hắn rời đi rồi, căn phòng rộng lớn cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh, Quân Yên vô hồn nằm dài trên giường, cơ thể cô lúc này vẫn còn run rẩy, nước mắt lăn dài.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà trắng xoá cong môi nở một nụ cười, nhìn không ra là cười vì vui mừng khi thoát khỏi hắn hay là cười cho số phận của bản thân mình quá trớ trêu, nụ cười kia dần dần méo mó tức khắc lại vang lên tiếng khóc nức nở của cô.
Lôi Cận nhìn vào màn hình phía trước, hắn nhíu mặt mày đưa điếu thuốc trên tay đến trước miệng rít một hơi, làn khói mờ ảo được hắn nhả ra sau đó, cơ thể cường tráng ẩn trong khói mờ khiến người nhìn có chút khó nắm bắt được.
Hắn bật cười, cuối cùng cũng khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ vốn có của mình, nhìn vào màn hình lớn thêm một lần nữa sau đó liền rời đi.
Bước ra khỏi cửa nhìn đám thuộc hạ đứng canh gác ở đó liền mím môi nói.
"Chăm sóc tiểu thư cho kỹ, nếu cô ấy không chịu dùng bữa thì các người tìm chết đi!"
"Vâng thưa ông chủ!"
Cả đám người có mặt đồng thanh đáp, trong lòng không khỏi run sợ, lần đầu tiên bọn họ thấy ông chủ quan tâm một người phụ nữ như vậy.
Lôi Cận phất tay cho bọn họ đi làm việc, còn mình thì đến một phòng ngủ khác, bên trong là một người mẫu trẻ hiện đang rất hot, cô ta quấn trên người chiếc khăn tắm, nằm dài chờ hắn đến.
Mỹ nhân thấy hắn bước vào liền nũng nịu nói:
"Ông chủ Lôi, để người ta chờ hơi lâu đó."
Lôi Cân nhếch môi, bước đến trước mặt cô ta bàn tay hắn đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia dần dần di chuyển xuống phía dưới, chiếc khăn tắm bị hắn giật phăng ra ném xuống sàn nhà.
"Vậy sao?"
Cơ thể tuyệt mỹ lập tức lộ ra, dáng người chuẩn không cần chỉnh, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại không hề để ý đến người đối diện mà lại nghĩ về một người phụ nữ khác.
Hai cơ thể trần truồng dán chặt với nhau, mỹ nhân dưới thân thở gấp bám chặt hắn rên rỉ thành tiếng.
Lôi Cận vuốt ve cơ thể cô ta, thấp giọng hỏi.
"Thích tôi không?"
"Thích...thích ạ..."
"Tôi thế nào?"
"Rất tốt....rất...rất tuyệt, ông chủ Lôi rất tốt...a..."
Lúc này Lôi Cận đột ngột dừng lại, hắn nhíu mày không vui, nhìn mỹ nhân ở dưới thân bằng đôi mắt lạnh lùng, hắn nói tiếp.
"Vậy sao Quân Yên lại không thích tôi?"
"Cô nói dối...cô chỉ thích tiền của tôi...cút...cút đi!"