"Nhưng mà cậu chủ...cậu vẫn chưa hồi phục."
"Tính mạng vợ tôi quan trọng hơn."
"Một chút thương tích này thì đáng là gì."
Trần Tuân không quan tâm, gài cúc áo cuối cùng lại.
Dáng vẻ phong trần, khí thế lập tức bao trùm lên cơ thể hắn, tuy so với trước kia có phần gầy gò hơn một chút nhưng vẫn đẹp trai, phong độ ngời ngời.
"Đi thôi...đến thành phố B."
Đến cứu người phụ nữ của hắn...
Quân Yên chờ anh, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Trần Tuân quá kiên định, đã quyết thì không ai có thể khuyên ngăn được cho dù người đó là Trần lão gia hay Trần phu nhân.
Trước khi đoàn người chuẩn bị xuất phát,Trần phu nhân cũng không thôi lo lắng, bà biết lần này đám nhỏ đi chắc chắn sẽ 'đánh' một trận lớn, đặc biệt lần này lại còn liên quan đến an nguy của con dâu bà.
Bà Trần cầm tay hắn, đôi mắt toát lên sự lo lắng của một người mẹ.
"Con nhớ cẩn thận nhé..."
"Con vừa bình phục thôi, hãy cẩn thận..."
Trần Tuân gật đầu, vỗ tay bà rồi nói:
"Mẹ yên tâm..."
"Con sẽ mang con dâu mẹ về, chúng con sẽ an toàn trở về."
Con sẽ không để một ai có mệnh hệ gì, mẹ hãy yên tâm!
Hai chiếc ôtô rời khỏi biệt thự Trần gia, bởi vì không thể đánh rắn động cỏ cho nên Trần Tuân chỉ có thể lén lút rời đi cùng một vài thuộc hạ của mình.
Trần Manh cầm iPad trên tay xem đi xem lại tài liệu vừa mới nhận một lần nữa, nghiên cứu địa hình để nắm chắc phần thắng hơn, tuy đã liên lạc với cảnh sát ở thành phố B sắp xếp trước rồi nhưng Lôi Cận là một tên mưu mô, 5 năm trước hắn trốn thoát 1 lần rồi lần này nhất định phải bắt được hắn để hắn chịu tội trước pháp luật.
"Anh họ...nhớ đừng hành động khinh suất, cứ để cảnh sát bọn em lo liệu."
Trầm Tuân trầm mặc một lúc nhưng sau đó cũng gật đầu đồng ý với Trần Manh, dù sao Trần Manh cũng là cảnh sát không thể tùy tiện cũng không thể bao che việc xấu được.
Cánh cổng lớn chầm chậm mở ra, chiếc xe hơi màu xám chạy thẳng vào bên trong căn biệt thự xa hoa nhưng lại có chút lạnh lẽo, cô quạnh.
Lôi Cận từ trên xe bước xuống mang theo hơi lạnh từ ngoài vào, hắn nhìn chằm chằm phía trước ngôi nhà mà bản thân hắn yêu thích nhất bây giờ lại thật lạnh lẽo, đáng sợ thật.
Trong lòng sinh ra cảm giác cô độc một cách khó hiểu, nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền khôi phục lại dáng vẻ biến thái, bất cần đời của mình.
"Chào mừng ông chủ về nhà!"
Hai hàng người hầu đứng ngay ngắn từ cửa vào bên trong nhà cúi thấp đầu chào hắn, trên mặt Lôi Cân không xuất hiện một chút biểu tình gì cũng không nói một lời nào cứ thể bước thẳng vào trong.
Quản gia của hắn cũng là người theo làm trợ lý cho hắn bước theo phía sau, sẵn sàng nhận lệnh mọi lúc mọi nơi.
"Quân Yên hôm nay thế nào?"
"Thưa ông chủ, tiểu thư hôm nay vẫn không chịu ăn cơm." Một người làm lo lắng đáp.
Quả nhiên nghe được lời này, Lôi Cận lập tức dừng bước lại hắn quay đầu nhìn đám người hầu ở sau lưng, đôi mắt lạnh thấu xương khiến ai nấy cũng phải sợ hãi, cúi thấp đầu hơn nữa.
Nhưng may thay Lôi Cận chỉ liếc mắt nhìn bọn họ chứ không trừng phạt bọn họ như bình thường, hắn quay sang nhìn người bên cạnh nhàn nhạt thả ra một câu rồi bước thẳng lên lầu.
"Nấu một bát cháo mang lên đây."
Lôi Cận bước ngang qua căn phòng đang giam giữ Quân Yên, bước chân hắn đột ngột dừng lại liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang khóa chặt, bên cạnh còn có người canh gác.
Hắn phất tay thuộc hạ của hắn liền cúi đầu mở cửa cho hắn, bên trong căn phòng là một mảng tối tăm, không thể nhìn ra bên trong có gì hay cô đang ở đâu.
Lôi Cân cười nhạt một tiếng, đèn trong phòng lúc đó cũng sáng lên, cô gái trong phòng ngồi một cục trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dáng vẻ cô đơn kia lọt vào mắt Lôi Cận khiến hắn thật khó chịu làm sao, từ từ bước đến gần cô càng đến gần hắn càng thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Nước mắt, đau lòng...
Khóc sao?
Lôi Cận nhíu mày, đứng trước mặt Quân Yên che chắn tầm nhìn của cô, nhưng cho dù vậy Quân Yên cũng chẳng có chút động tĩnh gì, vẫn ngồi yên đó không thèm quan tâm đến hắn.
Bị cô làm lơ, Lôi Cận dường như không thể chịu đựng được nữa, hắn bóp chặt cầm cô khiến Quân Yên đau đến mức nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, sự tức giận trong mắt hắn khiến Quân Yên càng khiếp sợ hơn.
Đôi mắt đỏ ngầu chẳng khác nào ác quỷ đến từ địa ngục cô không dám nhìn bởi vì sợ cũng bởi vì quá chán ghét người đàn ông này, giọng nói hắn lạnh như băng vang lên.
"Khóc cái gì?"
"Ở cùng tôi khiến em uất ức đến vậy sao?"
"Quân Yên nhìn tôi!"