Mảnh Ghép

Quyển 1 - Chương 40: Anh ấy là chồng tôi...




"Chính là ngôi biệt thự trước mặt."

"Thiếu phu nhân bị nhốt ở tầng 2..."

"Xung quanh được canh phòng nghiêm ngặt, từ cổng chính cho đến cửa sổ khoảng 10 tên, xung quanh biệt thự cũng phải 20 người..."

A Thành nghiêm mặt, nhàn nhạt báo cáo tình hình bên trong biệt thự của Lôi Cận cho hắn, khuôn mặt cậu lạnh nhạt không để lộ biểu cảm gì, khác với A Dương cậu lại là một người nghiêm túc với công việc, không có tính nhiều chuyện.

Bình thường những công việc khó, hay là vận động nguy hiểm một chút thì Trần Tuân sẽ giao cho người này.

Đám người bọn họ cũng chỉ vừa đến đây chưa đầy một tiếng đã bắt đầu bàn kế hoạch tác chiến, xung quanh tuy đã có cảnh sát bao vây nhưng Lôi Cận là một tên khó chơi nhìn lại 5 năm trước hắn có thể dễ dàng trốn thoát lưới trời thì cũng đủ hiểu được hắn là người đáng gờm như thế nào.

Không những có tội với nhà họ Trần, mà đến cảnh sát cũng muốn bắt hắn, bởi vì tên này tội nghiệt quá nặng rồi.

Trần Tuân nhìn đồng hồ, từng giờ từng phút trôi qua thật nhanh, hắn nhìn ngôi biệt thự u ám phía trước, hễ nghĩ đến chuyện Quân Yên đang ở bên trong gần mình trong gang tấc hắn lại không tài nào yên lòng được.

Bên ngoài có người gõ cửa, một cảnh sát báo cáo lại tình hình cho Trần Manh rồi rời đi.

"Tên Lôi Cận kia dường như có đề phòng, bọn chúng đang tăng cường thêm người để canh gác."

Nói đặng, Trần Manh đặt ngón tay vào tai nghe ở tai bắt đầu hạ lệnh.

"Đội bắn tỉa chuẩn bị..."

"Đôi A tập kích ở cánh trái..."

Từng đội được Trần Manh ra chỉ thị, không một tiếng động nhưng nó lại thập phần nguy hiểm, xung quanh ngập mùi chết chóc.

Trần Manh lúc này mới nhìn sang Trần Tuân mặc áo chống đạn, đang lo lắng ở bên cạnh, cậu đưa cho hắn một khẩu súng cùng với hộp đạn dự phòng, mặt nghiêm lại.

"Anh họ, cẩn thận một chút!"

"Được..."

Nói xong người trên xe đều bước xuống, trong mắt ngập tràn cảnh giác, nơi đậu xe cách biệt thự một đoạn đường dài, lại có nhiều cây cỏ che khuất tuy có thể ẩn nấp nhưng lại không thể lường trước được nguy hiểm.

Cảnh sát đã bắt đầu hành động, từ xử lý nhẹ nhàng cho đến tiếng súng vang lên Trần Tuân lúc này cùng A Thành và một vài đồng chí cảnh sát tiến vào trong biệt thự.

Ở căn phòng tối, Lôi Cận đang chuyên tâm xem tài liệu mật đột nhiên có người xông vào, mặt của tên thuộc hạ kia tái xanh, giọng nói lắp bắp.

"Ông chủ...chúng ta bị tập kích!"

Tập kích sao?

Lôi Cận nhíu mày, bật dậy khỏi ghế, nhanh chân đi đến căn phòng có camera quan sát, nhưng chỉ còn lại một vài màn hình sáng, số nhiều đã bị người bên Trần Tuân phá hỏng.

Khóe môi giật giật, Lôi Cận bật cười thành tiếng nhìn khung cảnh hỗn loạn trong màn hình, như rồi cuối cùng cũng bị người trong đó bắn hư camera.

"Đến nhanh thật..."

"Cũng không vô dụng lắm..."

Hắn âm trầm nói, lúc này mới xoay người hạ lệnh cho tên thuộc hạ kia cử thêm người ứng phó với đám người ở dưới, còn hắn dường như chẳng hề lo sợ gì, thong thả đi về một hướng khác.

Căn phòng này đã 1 ngày rồi hắn chưa ghé qua, thật nhớ khuôn mặt đáng yêu của cô gái bên trong. Trước phòng vẫn còn người canh gác, thấy Lôi Cận đến liền mở cửa cho hắn.

Cô gái bên trong đang nhắm hai mắt ngủ, thật bình yên làm sao, giữa khung cảnh hỗn loạn như thế cũng chỉ có cô là không lo không nghĩ.

Cũng phải, chồng cô đến cứu cô về mà?

Lôi Cận cong môi, đi đến trực tiếp xốc cô dậy, nhìn khuôn mặt có chút gầy gò kia hắn thật không nhịn được mà muốn hôn cô, muốn đè cô dưới thân.

Đôi môi sắp tiến đến lại bị Quân Yên tức giận đẩy ra còn khuyến mãi cho hắn môi cái tát, cô hét lên.

"Cút đi!"

Bên má nóng lên, cảm giác bỏng rát này không khiến hắn khó chịu mà khiến cho Lôi Cận cảm thấy thật sảng khoái, kích thích.

Mẹ nó, với cô hình như hắn có máu SM!

Lôi Cận hít một hơi, xoa xoa một bên má vừa bị cô đánh, cười nói.

"Xuýt...Em thật hung dữ."

"Nhưng anh lại rất thích, nào lại đây đánh thêm vài cái nữa đi..."

"..." Tên này hóa điên rồi!

Quân Yên trừng mắt nhìn hắn, từ khi bị bắt đến đây mỗi lần gặp hắn cô đều trưng cái bộ dạng như gặp kẻ địch, hận không thể giết chết.

Nghĩ lại Lôi Cận chỉ biết bật cười thành tiếng, hắn thật đáng thương mà...

Không đưa đẩy nữa, Lôi Cận lúc này như biến thành bộ dạng hôm đó, lưu manh tàn nhẫn biến thái, hắn kéo cô dậy mặc cho cô la hét thất thanh lôi cô đi.

"Đi...tôi có cái này cho em xem."

"Chồng em đến cứu em rồi..."

"Tới đây nhìn hắn chết dần chết mòn đi..."

Sao cơ? Trần Tuân anh ấy đến rồi?

Anh ấy thật sự đến rồi sao? Đến cứu cô rồi sao?

Vết thương bị xe đụng có sao không, sao lại đến đây rồi?

Biểu cảm trên gương mặt cô quá đa dạng, từ vui mừng chuyển sang lo lắng, tất tần tật đều được Lôi Cận thu vào trong mắt, hắn nở nụ cười tự giễu.

Quả thật hắn chưa bao giờ khiến cho cô có tâm tình như thế này, mọi thứ đều hoàn toàn ngược lại.

"Chưa bao giờ tôi thấy em vui như vậy..."

"Quân Yên...em thật sự thích Trần Tuân sao?"

"Em yêu hắn sao?"

Quân Yên nghe Lôi Cận hỏi mà bật cười thành tiếng, nụ cười kia như đang chế giễu hắn vậy, cho dù cô có suy yếu cỡ nào thì mỗi khi động đến thứ cô quan tâm cô đều rất cứng rắn, quật cường.

Đôi mắt to tròn kia như phát sáng, nhưng khi Lôi Cận nhìn vào lại quá chói mắt khiến hắn không thể chịu được mà nhíu mày.

Quân Yên đáp:

"Anh hỏi thật thừa thải..."

"Tôi tất nhiên yêu Trần Tuân."

"Anh ấy là chồng tôi, là ánh sáng của đời tôi..."