Chương 8: Ăn Hành
Từ lúc tu luyện tới giờ cũng qua vài tháng nhưng đôi mắt của Minh Nhất nó là cái gì vẫn như cũ là một dạng bí ẩn.
Nó không hề có thay đổi gì so với lúc trước, vẫn chỉ nhìn thấy những dải màu sắc của nguyên tố.
Đem vấn đề này hỏi Đại Tư Tế thì chỉ nhận được câu trả lời chung chung:
"Ta cũng không chắc, nhưng khả năng ngươi sở hữu một loại đồng thuật hoặc nó chỉ là tác dụng nào đó của Chiến Hồn ngươi. Đợi lúc ngươi đạt tới Tâm Kính cảnh có lẽ sẽ có câu trả lời, có khi phải đến cảnh giới cao hơn."
Minh Nhất đành chịu, phải chăng có thay đổi thì chỉ là thị lực tốt hơn so với ngày xưa, cái này thì không lạ.
Không chỉ đôi mắt mà cả thân thể người thường đơn giản chỉ là một "bộ máy sinh học" luôn hoạt động không ngừng nghỉ, "bộ máy này " sẽ yếu dần theo thời gian.
Tu luyện sẽ làm chậm, ngừng lại hay đỉnh cao là đảo ngược quá trình này diễn ra. Vậy nên tuổi thọ của tu luyện giả mới dài.
Người ở thế giới này được hưởng phần nào lợi ích của việc thường xuyên tiếp xúc với linh khí. Kể cả không tu luyện thì tuổi thọ trung bình cũng sẽ cao hơn so với Địa Cầu.
Minh Nhất thì hơi khác, giờ giấc sinh hoạt và môi trường Địa Cầu ít nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe hắn.
Thời gian gần đây sử dụng nước thuốc và đan dược do Đại Tư Tế đưa cho mới có thể hồi phục lại. Tất nhiên không phải là hoàn toàn, quá trình này còn rất xa xôi.
Một ngày của tháng thứ 6 từ khi Minh Nhất tới, Đại Tư Tế cảm thấy đã là lúc để dạy cho Minh Nhất một bí kỹ Linh Cấp sử dụng trong chiến đấu.
"Nhưng mà chọn cái nào bây giờ nhỉ? À có rồi... khà khà khà..."
Đại Tư Tế cười rất "khả ái" rồi liền nghĩ tới bản bí kỹ đầu tiên cũng sẽ là cuối cùng hắn tự mình chỉ dạy cho Minh Nhất: "Cự Khuyết Thiên Quân".
Đây là thứ cơ bản để dùng huấn luyện cho những binh lính của Đế Quốc từ xưa.
Về bản chất nó là xúc tích lực lượng vào v·ũ k·hí để chặn đòn. Rất đơn giản? Không! Nó dùng nguyên lý là ngăn chặn công kích của đối phương từ chính lỗ hổng của nó, không phải ai cũng nhìn ra lỗ hổng này.
Giống như thanh kiếm có thể chỉ tạo ra một vết cắt sâu bằng phần mũi nhưng lại có thể chém đôi thắt lưng hay chặt rụng tứ chi một người từ phần thân kiếm.
Nhìn ra lỗ hổng trong công kích của kẻ địch là mấu chốt phân biệt giữa một binh lính TỐT và một binh lính GIỎI.
Và thế là ngày tháng ác mộng của Minh Nhất bắt đầu...
Đại Tư Tế tạo ra những hình nhân cầm trên tay đủ loại v·ũ k·hí có cảnh giới Dẫn Linh đỉnh phong bằng cát- một trong những nguyên tố mà Chiến Hồn hắn có.
Tự tay chỉ dạy từng chút lý thuyết "Cự Khuyết Thiên Quân" cho Minh Nhất rồi nói hắn lên đỡ đòn của bọn "lính cát" mà không được phép đánh trả.
Sau đó? Chuyện sau đó rất đau khổ với một người và vui vẻ với người còn lại...
Công kích tới từ thập phương tám hướng không biết đường nào mà lần. Lần thử sức đầu tiên Minh Nhất chịu được hẳn... 20 giây.
Rồi Minh Nhất bị một tên "lính cát" cầm thương đâm trúng. Tưởng vậy là hết rồi ư? Không!
Đây chính xác là "game một mạng". Khi sắp bị một tên "lính cát" nào đó đánh trúng thì v·ũ k·hí trên tay nó cùng tất cả những v·ũ k·hí trong tay các tên khác còn lại sẽ cùng nhau hóa thành trường côn.
Chỉ là trường côn thôi, nhưng là cả mấy chục cái trường côn đập tới tấp.
Bọn chúng cùng nhau diễn tấu "đả cẩu bổng pháp" lên người Minh Nhất. Trừ hạ bộ ra thì chỗ nào tụi nó cũng phang mà không hề có ý muốn dừng.
Chỉ trừ khi Minh Nhất tự chạy ra được bán kính 20m hoặc chúng nó đánh đủ 5 phút thì mới dừng nửa phút. Đúng thế! Minh Nhất có nửa phút để chuẩn bị tiếp tục "ăn gậy".
Người thao túng tất cả những thứ này- Đại Tư Tế thì rất thảnh thơi ngồi uống trà.
Sát thương thực: không, sát thương tâm lý: dương vô cực.
Sau nửa ngày bị "giày vò" với số lần đỡ đòn hoàn hảo tính bằng mười mấy lần còn số lần "ăn gậy" đếm không xuể thì Minh Nhất liền giả c·hết, nhất quyết không dậy.
Hắn mở khóa thêm một thành tích: chịu đòn cấp bậc Cao thủ.
Chuỗi ngày "ăn hành" của Minh Nhất kéo dài cũng không quá lâu, bắt đầu từ chỉ có thể chịu được 20 giây, nửa ngày sau là 1 phút, rồi 5 phút, nửa tiếng,...
Đến bây giờ là sau 2 tuần hắn đã đỡ được tất cả các đòn đánh, miễn là cơ thể hắn còn đủ thể lực thì không tên "lính cát" nào có thể "tác động tâm lý bằng gậy" lên hắn.
Minh Nhất không biết rằng thứ hắn chịu đựng còn nhẹ nhàng rất nhiều, Đại Tư Tế ít nhiều đoán được cực hạn của hắn.
Khi xưa những tân binh trong giai đoạn huấn luyện như này sẽ bị ném vào một trận pháp theo tần suất "ăn đánh một giờ nghỉ nửa giờ."
Tuy rằng làm thế thì sẽ thích ứng rất nhanh nhưng mặt tối là đã có những người thể trạng không đạt yêu cầu bước vào rồi không đứng dậy được bước ra được.
----
Đại Tư Tế mặc một bộ hắc bào rộng thùng thình, trên tay hắn xoa xoa một quả cầu kim loại đen to cỡ nắm tay người lớn. Minh Nhất tò mò:
"Thứ đó là gì? Ngươi định đưa nó cho ta?"
Hắn đã quen thuộc với việc Đại Tư Tế cứ cách vài ngày lại đưa nước thuốc và đan dược cho hắn.
Nhưng đồ vật thì chưa từng có gì khác ngoài y phục và lần đó đưa hắn đi lấy Lạc Nguyệt Ảnh.
Đại Tư Tế mắt không rời khỏi "quả cầu" đáp lại:
"Đây là chìa khóa duy nhất để ra khỏi nơi này. Đã quá lâu ta chưa từng dùng đến nó. Ngươi sắp nên rời đi rồi."
"Đi? Ra ngoài?"
Minh Nhất thật không có bất ngờ. Chỉ là tim hắn cũng vừa hẫng một nhịp.
Hắn nhận ra hơn 6 tháng qua nơi này đã chiếm một chỗ trong lòng hắn. Dù sao hắn còn trẻ, 6 tháng không hề ngắn.
Trên hết nơi đây cũng có ý nghĩa quá đặc biệt với hắn: Mọi thứ của hắn ở thế giới này được bắt đầu tại đây!
Nhưng hắn sẽ không biểu lộ nó ra ngoài, hắn không phải kiểu người như thế.
Hắn ngồi xuống, khẽ nhún vai bật chế độ thiếu ăn đòn:
"Nếu ngươi đuổi thì ta đi thôi. Hưmmm, không dám có ý kiến gì."
Đại Tư Tế lập tức đốp chát:
"Đừng có nói bằng cái giọng điệu ấy với ta. Ta nói rồi, ta sẽ chỉ là người hướng dẫn của ngươi mà thôi."
"Rồi rồi rồi, thế bao giờ ta nên đi?"
Minh Nhất tránh tranh luận về vấn đề "người hướng dẫn" này, cả hai người đều không thích.
Đại Tư Tế ném cho hắn một chiếc nhẫn, Minh Nhất tiếp lấy.
"Cái này mới là cho ngươi."
Là một chiếc nhẫn trữ vật- thứ được tạo từ kim loại và không gian thạch.
Thứ này không khó chế tạo. Ở bên ngoài bỏ ra cái giá nhất định là có thể sở hữu.
Kim loại làm nhẫn thì bất kỳ, có thể nấu chảy ra để tạo hình là được. Không gian thạch thì cũng không hiếm.
Cái đồ chơi kia là những thiên thạch rơi trong không gian loạn lưu bên ngoài đại lục Phi Thế sẽ rơi xuống ngẫu nhiên.
Khi rơi áp lực không gian sẽ khiến nó co lại và b·ốc c·háy tạo nên một kết cấu đặc biệt. Tạp chất của nó lúc cháy đã được đốt hết rồi, thứ còn lại là tinh phẩm.
Chỉ cần đợi nó nguội đi rồi qua tay những luyện khí sư đoán tạo lại không gian theo ý muốn rồi gõ cho nó co lại bằng hạt gạo và khảm lên nhẫn là xong.
Mỗi năm có đến từ vài chục ngàn đến cả trăm ngàn tấn không gian thạch rơi từ trên trời xuống, đôi lúc sẽ có n·gười c·hết vì bị nó rơi trúng.
Mỗi một chiếc nhẫn có thể tích 3m×3m×3m cũng chỉ tốn hơn 1 cân không gian thạch một chút mà thôi, giá loại này cũng không quá mắc.
Ở Dẫn Linh và Nội Cương cảnh muốn có thì hơi cực nhọc chứ không phải là không thể, còn Ngoại Cương cảnh trở lên thì hầu như ai cũng sở hữu 1 cái.
Hiện tại thì Minh Nhất đang tò mò nhìn cái nhẫn trữ vật trong tay. Nhẫn trữ vật sử dụng cũng không khó.
Nếu nó là vô chủ thì chỉ cần tập trung ý nghĩ khắc một ký hiệu của mình lên không gian của nó là được.
Nhẫn sẽ tự ghi nhớ hơi thở, Chiến Hồn, linh khí của người đó và có tác dụng như chìa khóa, bản thân mặt ngoài không gian là ổ khoá.
Người khác nếu không tới cảnh giới nhất định sẽ không thể nhìn thấy bên trong có đồ gì. Có thể nhìn thấy cũng chỉ là loại nhẫn trữ vật "bình thường".
Chỉ cần lưu ý lâu lâu cỡ vài năm nhớ cung cấp cho nó ít linh khí vào không gian thạch để duy trì ổn định kết cấu là được.
Cưỡng ép mở ra bằng vũ lực cũng được, nhưng sẽ hư hại đồ vật bên trong.
Chắc chắn không ai muốn đồ vật của mình sẽ trở thành của người khác, nhất là kẻ đã g·iết mình.
Vậy nên vài kẻ "tốt bụng" còn để chất nổ trong đó, không cẩn thận thì tuyệt vời! Kiểu: Bùmmm! Mất hết luôn! Mạng cũng có thể mất luôn!
"Làm thủ tục" xong Minh Nhất thử nhìn vào bên trong, không gian rất lớn, là kiểu dáng hình lập phương 10m×10m×10m.
Ở trong đặt sẵn một đống đồ ăn thức uống và có ba đồ vật thu hút sự chú ý của Minh Nhất: một vỏ đao, một cái áo khoác dài đến gần bắp chân và một chiếc mặt nạ.
Tuyệt vời! Đồ của Đại Tư Tế đưa đều là đồ tốt. Tất cả là của ta! Làm gì có chuyện "thứ này quá quý giá ta không thể nhận".
Có tiện nghi không chiếm chính là đang âm mưu chiếm tiện nghi lớn hơn.
Minh Nhất dùng ý niệm lấy cả 3 thứ ra xuất hiện trên bàn.
Hắn tra Lạc Nguyệt Ảnh vào vỏ đao thì vừa như in khiến hắn xuýt xoa: "Sinh ra hẳn là dành cho nhau."
Hắn lại cầm lên chiếc áo khoác, bề mặt đen nhánh trơn nhẵn,lưng áo vị trí đằng sau từ thắt lưng được xẻ sang hai bên, những đường viền đỏ chạy dọc theo mép áo.
Mặt nạ thì chỉ trông rất đơn giản: làm bằng kim loại đen không bóng. Chỗ phía trên ôm sát từ phần trán đến hai gò má.
Chỗ phần miệng thì có thêm những đường kẻ dọc bằng những thanh kim loại rộng 1 phân đặt song song, có tất cả 5 đường.
Hắn ngắm nghía rồi lại xoa xoa 3 thứ trên thích mắt không rời, y như tiểu hài tử có đồ chơi mới.
Rồi hắn chợt đặt cả 3 thứ xuống bàn, thấp giọng hỏi Đại Tư Tế:
"Quà tặng ta nhận rồi, lương thực cũng chuẩn bị. Ngày mai ta sẽ rời đi luôn?"
Đại Tư Tế thu hết những biểu cảm của Minh Nhất vào trong mắt, những thứ đó đều do hắn làm. Hắn trầm ngâm nói:
"Chưa! Ngày mai ta sẽ đưa ra cho ngươi 2 bài kiểm tra cuối cùng. Ngươi đã là Dẫn Linh tiểu thành cực hạn, đột phá lên Dẫn Linh đại thành chỉ là chuyện 1,2 ngày nữa. Hoàn thành những việc đó và ngươi sẽ rời khỏi đây."
----
Một đêm nhanh chóng đi qua. Sáng sớm, Minh Nhất đứng soi mình trước gương. Tóc hắn đã được để dài và búi lên khiến hắn thêm một chút lãng tử.
Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, khẽ chỉnh lại phần cổ áo như thói quen lúc còn ở Địa Cầu rồi quay lưng bước đến phòng luyện tập. Đại Tư Tế đã đến sớm đang chờ ở đó.
Minh Nhất chuẩn bị đối đầu với những thử thách cuối cùng để bước ra nơi này.
"Ngươi đã đến."