Chương 9: Một Sự Thật
"Ngươi tới rồi."
Mọi suy nghĩ vớ vẩn của Minh Nhất biến mất sau lời nói không nhanh không chậm của Đại Tư Tế, hắn mỉm cười:
"Ta có cảm giác như mình tới để thách đấu với ngươi, người "Thầy" khác lạ của ta.
Chữ "Thầy" được nhấn nhá với âm điệu kỳ lạ, giống như cười cợt, lại như tiếc nuối.
Khuôn mặt Đại Tư Tế hiện lên dấu hỏi chấm, thằng này nó lại ăn nhầm cái thứ gì rồi.
"Đấu với ta? Ngươi có bản lĩnh đó? À nhưng ngươi đoán gần đúng." Một chút suy nghĩ còn hơi phân vân những đang dần rõ ràng trong đầu Đại Tư Tế.
Thi thoảng, cứ lúc nào đó hứng lên Minh Nhất lại gọi hắn là "Thầy" khiến lúc đầu hắn không thích.
Nhưng Minh Nhất đã mỉm cười bí hiểm nói với hắn rằng chữ "Thầy" của hai người mang hai ý nghĩa khác nhau! Nên rồi thôi Đại Tư Tế cũng bỏ qua.
Hắn mỉm cười kỳ quặc nhìn Minh Nhất, một thân hình có dáng giống nhân loại cao nhưng cao đến hơn 8m hiện ra sau lưng hắn.
Không phải Chiến Hồn, là một con rối tạo bằng gỗ và kim loại, hai mắt là hai viên bảo thạch màu xanh ngọc, trên thân mặc một bộ giáp đen đang đứng bất động.
Một cầu năng lượng màu xanh lục nhạt pha chút ánh vàng hiện lên trong tay Đại Tư Tế rồi bay đến nhập vào mi tâm của con rối kia.
Mắt nó mở ra, khí thế Nội Cương tiểu thành cực hạn tỏa ra, tự nó đi vào giữa sân đấu trông có phần bé nhỏ với ngoại hình quá cỡ của nó.
Đại Tư Tế lách người sang bên trái tránh đường cho Minh Nhất.
"Nhiệm vụ của ngươi là dùng bất kỳ thủ đoạn nào đánh bại nó. Cẩn thận, nó sẽ không nương tay như mấy con "lính cát" cũ kia đâu."
Minh Nhất gật đầu, hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước tới sân đấu. Hắn ngước lên mặt đối mặt với con rối.
Cả hai cách nhau chưa tới 10m. Hắn hạ thấp trọng tâm người, tay phải cầm lấy vỏ đao, tay trái đặt lên chuôi của Lạc Nguyệt Ảnh.
"Bắt đầu đi."
Tiếng nói của Đại Tư Tế vừa dứt thì con rối đã di chuyển. Ngược lại với thân hình cồng kềnh, mới bắt đầu nó đã tỏ ra linh hoạt mượt mà. Nó nhảy lên rồi co chân, muốn một lần đạp bẹp Minh Nhất.
"Bùm bụp." Âm thanh trầm đục phát ra nhưng không có khói bụi bay lên. "Kengggggg... kéttttttt" âm thanh kim loại ma sát vào nhau. Giây phút sắp bị giẫm lên Minh Nhất đã nhảy lộn một vòng về phía trước tiếp đất bằng vai.
Khi vừa ổn định thân hình rồi thì hắn quay ngược lại rút đao chém ra một đường nhắm vào bắp chân trái con rối.
Hắn muốn thử xem đao trong tay có thể xuyên qua được cái lớp giáp trên người nó không. Câu trả lời rất rõ ràng: Không thể.
Con rối liền giơ chân tính hất lên Lạc Nguyệt Ảnh nhằm tước v·ũ k·hí của Minh Nhất nhưng hắn đã kịp lùi lại và giữ khoảng cách khoảng 4m. Vừa nhảy ra Minh Nhất đã hú hét:
"Nó có cái mai rùa này thì chơi sao? Ta không có biết bay đâu lão già!"
Cảnh giới cách biệt là không nhiều nhưng được ngăn giữa bởi một đại cảnh giới. Thể hình và trọng lượng thì khỏi nói quá chênh lệch.
Đã vậy còn được trang bị đầy đủ giáp từ đầu đến chân chỉ lộ ra chỗ cổ, mặt và hai bàn tay. Cũng còn may nó là hình dáng nhân loại, nếu cứ đứng thẳng thì 2 tay nó không chạm được tới Minh Nhất.
Minh Nhất đi vòng quanh con rối, trong đầu nghĩ cách để đối phó thứ khổng lồ này, 1 ý tưởng nảy ra trong đầu...
"Nhìn ta xiên c·hết ngươi nà..."
Nhưng con rối kia không muốn cho hắn cơ hội nói rõ ràng, nó bước lên 1 bước rồi ngồi xổm xuống quét một chân ra về hướng Minh Nhất.
Minh Nhất nhảy lên, một tiếng "v·út" lướt qua, cả một cái chân quét qua chỗ hắn vừa đứng, gió thổi làm đuôi tóc hắn tung bay.
Hắn đáp lên trên đoạn cẳng chân rồi lùi lại nhảy thêm một đoạn ra xa. Nó vẫn như cũ không bỏ qua, dùng phần gót chân để làm điểm tựa bật lên rồi hướng tay phải vỗ vào Minh Nhất.
Bị đánh không thể phản công không phải điều mà Minh Nhất muốn từ sau vụ "huấn luyện" nào đó.
Hắn mở to mắt quan sát bàn tay sắp đập xuống đầu mình rồi nghiêng người sang phải dùng hết sức bản thân có mà lùi lại rồi vung đao chém lên thật mạnh.
"Soạttttt!" Lạc Nguyệt Ảnh đi vào được nửa ngón tay út của con rối! Cuối cùng cũng có chỗ có thể chém.
Còn chưa kịp cho Minh Nhất thấy vui mừng thì con rối đã nhấc cả bàn tay với ngón tay còn nguyên thanh đao cắm chặt làm nâng cả hắn lên trên.
"Cái cảm giác chân không chạm đất này rất kích thích! Ahaha!"
Minh Nhất hai tay nắm chặt chuôi đao, hắn vừa căng thẳng vừa hưng phấn. Con rối giơ úp bàn tay phải ngang mắt rồi tay kia định tóm lấy Minh Nhất.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Minh Nhất lại không hề bận tâm, đây chính là điều hắn muốn: tiếp cận đầu con rối.
Khẽ cong người dùng hết sức bình sinh nắm chặt chuôi của Lạc Nguyệt Ảnh rồi kéo cả người lên khiến phần thắt lưng ngang với phần chuôi.
Tiếp đó hắn vắt một chân lên đao làm điểm tựa, thả lỏng tay rồi vươn cả người bật lên bàn tay con rối.
Chưa hết, Lạc Nguyệt Ảnh được rút ra cầm trong tay, chân trái bước bên, hai tay cầm đao ngang bụng rồi chạy lấy đà lao về phía trước. Hắn nhảy lên, nhắm thẳng giữa mi tâm con rối đâm ra một đao.
Hắn chỉ biết rằng chỗ có giáp hắn đâm không vào, ngón tay cũng không có ý nghĩa quan trọng lắm, cổ thì hắn không thể chặt xuống, vậy thì chỉ còn mỗi mi tâm- nơi lúc đầu quả cầu năng lượng bay vào.
Nếu Minh Nhất đoán sai thì sao? Thì sẽ rất nhẹ nhõm chứ sao. Nhẹ nhõm nằm sàn để Đại Tư Tế đưa hắn đi chữa thương.
Hắn chưa từng thực sự b·ị t·hương nặng 1 lần nào. Trước giờ chỉ có những lần luyện tập, có thể lần này là lần đầu tiên?
Không, lần này hắn cược đúng. Mũi đao tiến vào đến quá hai phần ba, ánh sáng màu lục thoát ra theo kẽ hở nhỏ nhoi.
"Uỳnh uỵch... rầ-ầmm..." con rối đứng im trong tư thế muốn giơ tay vỗ tới Minh Nhất khoảng vài giây rồi đổ ngửa ra sau.
Minh Nhất buông đao rồi trượt xuống nắm chặt phần giáp tại cổ của nó. Một cơn chấn động đi qua khắp thân thể, hắn đứng dậy, bước tới rút đao ra rồi hất ngược lên 1 đường tra lại nó vào bao.
"Thấy không? Ta đã bảo sẽ xiên c·hết ngươi."
Nghe thì dài nhưng toàn bộ trận chiến từ lúc bắt đầu đến hiện tại cũng không quá 2 phút.
Minh Nhất ngồi nửa quỳ xuống mà thở dốc, cơ thể hắn vừa bộc phát quá nhiều trong mười mấy giây cuối cùng.
Đại Tư Tế khẽ nhíu mày, hắn còn đang tự hỏi lòng liệu việc sau đó có tàn nhẫn quá không, nhưng giờ thì hắn thấy điều đó là cần thiết.
Hắn bước đến bên đưa cho hắn một cốc nước, giả vờ cười bất lương:
"Chúc mừng ngươi chiến thắng một trận chiến thực sự lần đầu tiên. Thật không hổ là do ta dạy dỗ, không tồi."
Minh Nhất không để ý nụ cười thiếu đánh kia mà cầm lấy cốc nước tu ừng ực.
"Chủ yếu là ta không đánh được ngươi, đợi ngày ta mạnh hơn ngươi xem ngươi còn dám cười như thế? Lúc đó sẽ đánh đến lúc ngươi khóc, khóc thật lâu" một suy nghĩ "phản nghịch" nhảy ra trong đầu Minh Nhất.
Còn chưa đợi cái "phản cốt" mọc thì hắn đã nghe Đại Tư Tế nói tiếp:
"Ta tưởng rằng ngươi sẽ phải nếm thất bại một hai lần mới thành công. Nhưng nếu đã xong rồi thì ngồi đó nghỉ 10 phút, thử thách cuối cùng ta chuẩn bị cho ngươi còn đặc sắc hơn.... ahahahaha!"
Chẳng lẽ còn một con nữa nhưng ta không thể nào đánh thắng được? Minh Nhất rùng mình, ngắn ngủi vừa rồi hắn tưởng mình xuyên không vào tựa game nào đó.
Đúng đúng! Cái tựa game mà vừa hướng dẫn tân thủ xong ngươi sẽ thấy một con trùm nhảy từ trên trời xuống. Nó to hơn ngươi cả chục lần và sẽ đập ngươi thành thịt nát nếu chạy không kịp.
Có lẽ hắn nên tưởng tượng chuyện xấu ít đi một chút, bởi vì điều hắn vừa nghĩ sắp trở thành gần giống với sự thực.
Khoảng hơn mười phút sau, Minh Nhất đang ngồi khoanh chân thiền giữa sân mở mắt, con rối kia đã được ném qua một bên.
Đại Tư Tế bước vào trong sân, hắn cởi hết phần áo ngoài, giáp vai và tháo cả chiếc vòng cổ điêu khắc biểu tượng của Đế Quốc cũ bỏ sang một bên.
Bên trong mặc chiếc áo ngắn tay, làn da ngăm đen săn chắc, từng múi cơ gồ lên trên phần bắp tay.
Ánh mắt hắn nghiêm túc mà sắc bén. Tiếng nói trầm đục không mang theo chút tình cảm nào:
"Cuối cùng, ngươi sẽ phải đấu với ta! Tất nhiên là ta sẽ không dùng bất kỳ sức mạnh nào vượt qua ngươi, cảnh giới, bí kỹ hay gì đều không. Chỉ dùng sức mạnh thuần túy của thân thể. Chuẩn bị?"
"Hả?"
Minh Nhất sợ thật rồi, có vụ này nữa à? Cái này làm sao chơi? Ta vừa có ý định tương lai sẽ đánh hắn mà hắn đã định đánh ta luôn? Nghiệp báo đến sớm như thế luôn?
"À này! Từ từ! Cái quy trình này nó không đúng..."
Không hề nghe Minh Nhất nói chữ nào, Đại Tư Tế đã xuất hiện trước mặt hắn, người cúi, tay phải nhắm vào bụng đánh một quyền thẳng đứng khiến hắn bay ra ngoài gần 15m.
Khi Minh Nhất còn đang "bay bay" thì Đại Tư Tế đã ở trước người hắn 1m phía ngược lại rồi giơ chân đạp vào lưng cho hắn bay về chỗ cũ.
"Khặc khặc... haaaa"
Minh Nhất nằm úp mặt xuống đất, hắn thấy miệng mình ngọt lịm vì vừa cắn vào chót lưỡi. Nén cơn đau trước bụng và sau lưng, chống một tay để ngồi dậy rồi quay lại nhìn Đại Tư Tế thì đã không thấy đâu.
Một bóng hình đã thình lình sau lưng hắn. Đại Tư Tế cúi người tóm cổ áo Minh Nhất tung lên không rồi để rơi tự do nghe cái "oạch".
"Đầu tiên, không chiến đấu với kẻ địch có một cái gì đấy mạnh hơn mình quá nhiều mà hãy chạy nếu cảm giác sắp b·ị đ·ánh, không có gì đáng xấu hổ.
Thứ hai, nếu bắt buộc phải đánh thì phải nghĩ mọi cách để chiến thắng, không từ thủ đoạn nào cả, kể cả là đồng quy vu tận nếu nó là cách duy nhất."
Đại Tư Tế tiếp tục đến bên cạnh Minh Nhất, một chân đá bay Lạc Nguyệt Ảnh hắn vẫn cầm chặt trong tay phải rồi kéo lấy một chân hắn quăng hắn ra xa, tiện chân đạp thêm cái nữa.
"Cờ-rắc!" Hai cái xương sườn của Minh Nhất gãy cùng 1 lúc.
"Cuối cùng cũng là quan trọng nhất: bất kể chiến đấu với ai hay thứ gì, dù yếu hay mạnh hơn bản thân cũng phải dùng toàn bộ bản lĩnh. Nếu không cần nói nhảm thì đừng nói, đừng giống như ngươi lúc nãy."
Hắn tiến đến nửa ngồi trước mặt Minh Nhất, vươn tay giữ trước cổ:
"Thử thách cuối cùng của ngươi xong rồi. Có chuyện gì nữa không?"
"Khụ khụ.. khặc... kh-ông!"
Đại Tư Tế buông Minh Nhất ra, đặt xuống bên cạnh hắn một viên đan dược màu tím có những đường vân kỳ lạ và một cái lọ trong suốt chứa một ít chất lỏng sền sệt màu đỏ.
"Nuốt viên đan dược này xuống và thoa nước trong cái lọ này lên v·ết t·hương. Thấy khá hơn thì đến tìm ta. Ta sẽ ở bên ngoài đợi ngươi."
Hắn nói xong rồi gom lại đồ hắn đã cởi ra cầm trên tay, cứ thế bước ra ngoài không giải thích gì thêm. Đứng ngoài cửa, Đại Tư Tế tự nói bằng giọng chỉ hắn nghe:
"Có thể ngươi sẽ ghét ta, nhưng những điều vừa rồi là một phần của cách mà thế giới này vận hành."
Trong phòng, Minh Nhất im lặng ngồi thẳng lưng tiến về tư thế thiền. Hắn kéo cái roẹt làm rách hết phần y phục thân trên.
Bụng hắn hơi đỏ lên, lồng ngực buốt đến tưởng chừng sắp mất đi cảm giác. Sau lưng thì trầy trật, cả bả vai cũng đang đau nhức.
Hắn mặc kệ những thứ này mà há miệng đỏ lòm đã toàn máu trên răng, cứ thế không nhìn bỏ viên đan dược vào miệng.
Sau đó mở nắp, đổ hết thứ chất lỏng kia ra tay xoa khắp những chỗ đang đau, người hắn run lên khi đi qua vùng lồng ngực có hai cái xương sườn gãy.
Hắn ngồi xếp bằng vận chuyển "Chư Tà Dị Tịch". Người hắn nóng dần lên và càng lúc càng ngứa ngáy đau nhức.
Từng giọt mồ hôi tứa ra trên trán nhỏ xuống. Cả đan dược lẫn thuốc bôi đều rất ôn hòa, nhưng nó chỉ có tác dụng chữa thương chứ không có giảm đau.
Đến một lúc tưởng như cơn ngứa ngáy đã vượt qua cả cơn đau, chuyện này kéo dài đến vài tiếng mới dừng lại.
Minh Nhất mở mắt, từng vết trầy sau lưng đã không thấy, bụng hắn cũng không còn vết bầm, xương sườn có vẻ đã được nối lại nhưng chạm vào vẫn hơi nhói nhói.
Điều đặc biệt là cảnh giới của hắn đã đột phá trong lúc chữa thương vừa rồi, từ Dẫn Linh đại thành đạt tới Dẫn Linh đỉnh phong.
Bản thân hắn không hề thấy một chút ép buộc nào, có lẽ là do dược lực đã kích phát thân thể hắn.
Minh Nhất đứng dậy đi đến nhặt Lạc Nguyệt Ảnh lên đưa trở về nhẫn trữ vật. Trong đầu hắn nghĩ lại những điều Đại Tư Tế nói.
Hắn sẽ ghét Đại Tư Tế hay không? Không có, đơn giản là vì người kia muốn trình bày cho hắn một sự thật, sự thật trần trụi về thế giới này.
Minh Nhất biết không chắc liệu điều đó có đúng hoàn toàn, nhưng hắn thấy sẽ không sai. Đại Tư Tế có phần nào đó giúp ngăn chặn hắn trở nên tự cao tự đại.
"Nhưng mà ngươi ra tay ác thật. "Thù" này ta nhớ rồi."
Dứt lời, hắn lấy ra một chiếc áo khác khoác lên rồi đi ra ngoài, cứ thế vứt bỏ "trận chiến" vừa diễn ra sau cánh cửa.