Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 7: Chọn




Chương 7: Chọn

Minh Nhất hướng mắt về từng chồng v·ũ k·hí được vứt lung tung. Hắn chậm rãi bước đi rồi nhìn ngắm, đủ loại hình thù hiện ra trước mắt.

Hắn thấy một đôi găng tay có những móng vuốt nhọn trên đầu ngón tay, một thanh kiếm đầu nhọn còn phần thân to dần hình phễu ngược trông giống như một đầu mũi giáo của kỵ sĩ thời Trung Cổ hơn là kiếm.

Thấy cả 1 thứ nhìn giống khiên tròn nhưng có 2 lớp và bên trong cất những lưỡi dao cong đều nhau, v.v...

Đi đến cuối cùng căn phòng Minh Nhất cũng không tìm thấy thứ khiến bản thân vừa ý. Lựa chọn vốn chưa bao giờ là dễ dàng.

Bỗng ánh mắt hắn hướng về một thanh đao màu đen được đặt nằm trên 1 chiếc bàn, giây phút nhìn thấy nó Minh Nhất liền quyết định:

"Là nó, ta muốn nó."

Bước đến cầm đao lên bằng cả hai tay, hơi lắc nhẹ để lớp bụi rơi xuống, hắn dóng đao theo một đường thẳng rồi cảm nhận...

Từ mũi đao đến cuối chuôi dài khoảng 1m1, nặng khoảng 8-9 cân, thân đao thẳng tắp. Phần chuôi được tạo hình trụ dài khoảng 25 phân được bọc bởi da động vật mà hắn không biết tên và buộc chặt bằng một sợi dây nhỏ theo những hình thoi.

Hộ thủ là hai vầng trăng khuyết ánh vàng đen được đặt ngược nhau. Cả thân lẫn lưỡi đao chỗ nhỏ nhất chỉ 5 phân, chỗ lớn nhất cũng chỉ khoảng 8 phân.

Phần thân đao màu đen có những đường vân nổi lên như những mạch máu, ở hai bên đoạn trên hộ thủ 1 chút khắc 2 chữ Nguyệt.

Lưỡi đao không phải một đường cong mà được tạo bởi những hình lưỡi cưa, ở giữa hơi cong lại vào trong rồi nhô lên ở đầu kéo một đường nhọn tuyệt đẹp đến mũi đao.

Minh nhất nghiêng nghiêng đao, lưỡi đao ánh lên màu trắng bạc như ánh trăng, vuốt nhẹ một đường lên lưỡi đao. Một tia máu nhỏ xuống, vẫn rất bén. Tháng năm như chẳng hề đụng chạm gì đến nó.

Hắn nhẹ nhàng hướng đao lên rồi chém nghiêng xuống nghe một tiếng "v·út". Là nó, thứ hắn tìm kiếm chính là nó!

Đại Tư Tế trầm ngâm, một bóng hình hiện lên trong đầu hắn, khơi gợi lại ký ức cũ về một nữ nhân vừa đáng thương vừa đáng trách.

Nàng có mái tóc đen xõa dài, trên người mặc bộ chiến giáp đen ôm lấy từng cong trên cơ thể, gương mặt nàng xinh đẹp theo kiểu càng nhìn sẽ càng thấy như bị hút vào bởi đôi mắt tím và khóe môi như đang mỉm cười. Nhưng nàng chưa từng cười...

Tiếng "v·út" vang lên thêm 1 lần nữa kéo hắn về hiện thực. Hắn khẽ nói: "Duyên phận..."

"Hả? Ngươi vừa nói cái gì?"

Minh Nhất phát hiện ra Đại Tư Tế có rất nhiều tâm sự khi bước vào đây. Có lẽ đa phần đều là những ký ức đẹp lại bị có kết cục không vui.

Hai người đều đang mang hai cảm xúc khác biệt.

Đại Tư Tế lắc đầu nói:

"Không có gì... ngươi còn có thể chọn một thứ nữa."

"Không! Một mình nó là đủ rồi. Hoặc là nếu có vỏ đao của nó thì ta lấy."



"Không có!"

"Vậy thôi! Chúng ta ra ngoài đi?"

"Ừmmmm đi thôi."

Cả hai sóng vai cùng nhau bước ra, Minh Nhất ngậm ngón tay trong miệng trả giá cho sự "chơi ngu" vừa rồi.

Đại Tư Tế dắt hắn đến một căn phòng trống không chỉ có một bàn trà và một cái sân được lát một loại đá sần sùi ở giữa phòng như một sàn đấu.

"Chọn được v·ũ k·hí rồi thì từ giờ ngươi sẽ tập luyện ở đây."

Đại Tư Tế đặt lên bàn một quyển sách: Đao Thuật Cơ Bản. Quả thực rất cơ bản, chỉ gồm những thứ như rút đao, chém nghiêng, bổ, đâm, chém lên, chém ngang,v.v...

Minh Nhất tiếp nhận, mắt không rời đao hỏi: "Nó từng có tên chứ?"

"Có! Lạc Nguyệt Ảnh."

"Lạc Nguyệt Ảnh, Nguyệt... Ảnh."

Minh Nhất không hỏi lý do vì sao Đại Tư Tế nhớ kỹ như vậy.

Hắn cảm giác có khi hắn chọn v·ũ k·hí nào Đại Tư Tế cũng sẽ nhớ và nói được ra tên của v·ũ k·hí đó nếu có.

"Ngươi muốn ra ngoài xông xáo thì học cho kỹ "Đao thuật cơ bản" đi đã. Rồi ta dạy thêm cho ngươi vài bí kỹ, vậy là đủ."

"Thật?"

Minh Nhất cứ tưởng hắn phải ở đây đến Ngoại Cương mới đi ra ngoài, dù không ảnh hưởng gì lắm nhưng cũng sẽ rất chán a.

Đại Tư Tế gật đầu:

"Thật, nếu ta đoán không nhầm thì khoảng nửa năm nữa ngươi sẽ đủ sức tự vệ để vượt qua sa mạc này. Miễn là ngươi không xui xẻo tận mạng."

Đủ sức tự vệ? Minh Nhất hơi kháng nghị trong lòng nhưng thôi tự vệ thì tự vệ.

Hắn cũng không cảm giác mình vừa ra ngoài sẽ diễn một cảnh đánh đông dẹp bắc hùng bá 1 phương.

Mà kể cả có thực lực đó hắn cũng sẽ không làm vậy.

Bản thân hắn thích kiểu ẩn sĩ giang hồ hơn, muốn bản thân trông thật tầm thường giữa đám đông.



----

Ngày tháng luyện tập lại bắt đầu.

1 tháng sau, Minh Nhất đột phá đến Dẫn Linh tiểu thành.

Hai tháng sau, những kỹ thuật cơ bản của dùng đao hắn đã hoàn toàn nắm vững.

Lúc này, trên chiếc sân nhỏ được cắm 7 thanh gỗ, bên trên là 7 hình nộm gỗ xếp theo hình chữ z đan xen nhau.

Minh Nhất để trần thân trên đứng trước sân, người hơi cúi.

Lạc Nguyệt Ảnh được cầm trong tay trái, đặt ngang hông bên phải, lưỡi đao hướng ra ngoài.

Hắn động, chân phải bước lên một bước ngắn lấy đà đẩy cả trọng tâm người tiến về hình nộm gần nhất, lưỡi đao quay hướng lên trên, 1 đao hất lên chẻ đôi hình nộm.

Hắn nhìn về những hình nộm còn lại, quay người, đảo chân tiến lên.

Cứ vậy hắn qua lại trái phải, đâm rồi bổ, cho đến khi hình nộm gỗ cuối cùng bị chặt đứt.

Minh Nhất làm một động tác mà hắn cho là rất ngầu: Hất đao thật mạnh từ trái sang phải rồi dắt về hông bên phải.

Không có vỏ đao, hắn chỉ đơn giản là đổi sang tay phải cầm chuôi đao ngược như đang cầm lên vỏ.

"Không tệ đâu."

Đại Tư Tế ngồi uống trà bên cạnh khẽ bê chén trà lên nhấp một ngụm.

Hắn không nói về đao thuật của Minh Nhất mà nói cách Minh Nhất t·ấn c·ông.

Kẻ này bắt đầu lộ ra sự sắc bén, toàn bộ cứ nhằm vào hốc mắt, cổ, tim và hạ bộ mà xuống tay.

Nhìn qua thì tàn nhẫn nhưng ở thế giới này nó là điều hết sức bình thường.

[Người không tàn nhẫn với địch nhân thì chính là đang tàn nhẫn với bản thân mình.]

Hắn hỏi Minh Nhất:

"Minh Nhất, ngươi nghĩ đao trong tay ngươi là gì?"

Minh Nhất ngẫm nghĩ đôi chút rồi trả lời:

"Bây giờ với ta nó chỉ là v·ũ k·hí g·iết người hoặc một loại trang sức."

Lại còn trang sức? Cái gì treo trên người cũng là trang sức à? Đại Tư Tế hơi tối mặt, hắn thấy mạch não tên này càng lúc càng kỳ quái.



Mà kệ, ai cũng có thứ không bình thường.

"Thật ra không hề có một định nghĩa hoàn toàn chính xác nào.

Ngươi muốn nó là cái gì thì hãy làm sao để nó trở thành cái đó: một người bạn, một v·ũ k·hí g·iết người hoặc chính là tay chân ngươi, hoặc là một loại cả hai cùng liều mạng."

Đại Tư Tế không dùng đao nhưng vì sống quá lâu nên thế giới quan hắn rất rộng lớn sâu sắc.

Có thể cái này đúng với điều này nhưng sai với điều khác. Hắn không thể hướng Minh Nhất về con đướng hắn cho là đúng được, đó là sự đồng hóa ích kỷ.

Hắn muốn Minh Nhất tự chọn con đường của mình, dẫu rằng có thể sẽ rất mông lung...

Minh Nhất theo thói quen gật đầu. Hắn không bỏ qua một chữ nào, có lẽ những lời như thế này sắp không còn nữa.

Hắn đã không còn nghi ngờ mục đích của Đại Tư Tế, người này chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn chính là ánh sáng nào đó le lói trong đêm đen. Là một viên ngọc thô đang cần được mài giũa.

Hoặc có lẽ thêm một chút nhỏ vì bản thân Đại Tư Tế cảm thấy tịch mịch.

Một người có thể chịu đựng được cô đơn không có nghĩa là họ muốn nó.

Minh Nhất tiếp tục chờ được "dạy bảo" nhưng mãi cũng không thấy gì liền nhìn về phía Đại Tư Tế thì thấy bên kia cũng đang nhìn hắn.

Đại Tư Tế vẫn chưa quen với điều này, hắn từng thấy qua vô số kẻ được gọi với cái tên thiên tài, từ thiên tài chân chính đến thiên tài "bịp". Nhưng chưa bao giờ gặp qua loại "quái tài" như Minh Nhất.

Ngươi nói cái gì hắn cũng gật đầu, trừ lúc "đổ đốn" và chủ động bắt chuyện thì hắn mới đáp.

Nếu không hắn có thể tự lẩm bẩm tự nghe những giai điệu kỳ quái rồi tự luyện tập, tu luyện cả ngày mà không nói gì.

Thằng nhóc này độc lập một cách quá mức, đây cũng không phải chuyện tốt.

[Kẻ đơn độc thường khiến người ta sợ hãi hơn là kính nể. Sợ hãi mà không đủ thì là uy h·iếp. Uy h·iếp thì sẽ bị lên kế hoạch tiêu diệt.]

"Trên mặt ta có gì lạ ấy à?"

Minh Nhất nhướng mày, lão già này lại phát bệnh gì nữa?

"Ngươi nên phản bác bày tỏ gì đi chứ thằng nhóc?"

"Tại sao lại phải đi phản bác một điều tất nhiên?"

Minh Nhất thấy xong rồi, lão già này phát bệnh thật rồi, còn là bệnh nặng lắm rồi.

Hắn xoa xoa mi tâm và hai bên huyệt thái dương, cuộc sống của ta thật không dễ dàng gì cả.

Nhận ra ánh mắt của Minh Nhất nhìn mình bắt đầu không đúng lắm, Đại Tư Tế mới nhớ ra kẻ này còn một kiểu khác nữa: Thiếu ăn đòn! Rất là thiếu ăn đòn!