Chương 6: Chiến Hồn
Minh Nhất mở mắt ra, ba tia sáng "Đỏ, bạc, trắng" lướt qua trong con ngươi. Hắn đang nghĩ về người mình vừa thấy, về 3 cái bóng kia.
Người ta thấy kia là ai? Hắn không thể nhìn rõ dung mạo người kia cũng không thể nào rõ ràng giọng nói kia như thế nào!
Hắn chỉ biết đó là một giọng nam nhưng lại không tưởng tượng được ra âm điệu!
Ba cái bóng đó là Chiến Hồn của ta?
"Lộp bộp, lộp bộp..." tiếng vỗ tay nhẹ vang lên cùng giọng nói trầm thấp của Đại Tư Tế kéo hắn về với thực tại:
"Chúc mừng ngươi đã trở thành 1 tu luyện giả."
Minh Nhất nhìn quanh, lúc này hồ nước đã chỉ còn 1 phần 3 ban đầu. Hắn kinh ngạc:
"Cái này là do ta làm?"
Hồ nước này lúc đầu đầy ắp cơ mà? Hắn hút gần hết? Sẽ không có chuyện gì? Ý là hút nhiều như vậy vào người sẽ không căng c·hết?
"Không cần để ý. Nó sẽ tự đầy lại theo thời gian. Ngươi bây giờ cảm thấy sao, có thấy chỗ nào đau không?"
Đại Tư Tế không biết suy nghĩ của Minh Nhất. Hắn chỉ muốn chắc chắn điều hắn lo nghĩ không xảy ra.
Minh Nhất nghe vậy liền sững sờ, nhập môn tu luyện còn có thể xảy ra chuyện?
Hắn thử nhắm mắt cảm nhận, toàn thân hắn đang tràn đầy sức lực.
Hắn thấy có thứ gì đó đã thức tỉnh trong hắn. Cảm nhận kỹ hơn thì chính là ba cái bóng kia, giống như chúng nó vừa được trao sự sống vậy.
"Ừmmm, ta thấy... rất tốt, cực kỳ tốt."
"Thế ư... vậy sang căn phòng ngoài cùng bên trái ở ngoài để nghỉ ngơi đi. Đừng vận chuyện Tiên Thiên Tức nữa, cơ thể ngươi tràn đầy linh khí rồi! Thử nữa sẽ nứt ra đấy."
Đại Tư Tế giảo bước ra ngoài, trong đầu ngẫm nghĩ:
"Cuối cùng cũng coi như yên tâm. Thế giới này không bài xích ngươi."
Có thể bị nứt thật luôn? Minh Nhất nghĩ nghĩ rồi cũng không hỏi, hắn đứng dậy thay một bộ quần áo rồi bước tới căn phòng Đại Tư Tế nói.
Cũng không có gì quá khác biệt với căn phòng cũ, có chăng chỉ là màu sắc lẫn sắp xếp đồ vật. Hắn ngồi xếp bằng lên giường tịnh tâm.
Gần hai giờ sau, Đại Tư Tế xuất hiện cầm theo một cái gương nhỏ. Hắn nhìn Minh Nhất đang ngồi, trong lòng đang thầm kỳ quái: " Tại cái gì thằng nhãi này có thể ngồi bất động lâu như thế? Hắn mới bao lớn?"
Có lần hắn đã thấy Minh Nhất ngồi một mạch từ nửa đêm đến gần sáng.
Việc này với tu luyện giả rất bình thường. Bởi cảnh giới càng cao thì tiến bộ cũng càng khó. Có những người bế quan ngồi im cả trăm năm tầm đạo.
Nhưng người thường nếu như không luyện tập rất lâu thì không thể kiên nhẫn làm được.
Minh Nhất mở mắt ra, hắn cảm nhận mông lung có người tới, khả năng vừa được "mở khóa" lúc tu thành Dẫn Linh.
"Ồ? Nhanh như vậy?"
Đại Tư Tế lập tức thấy kỳ lạ, năm xưa hắn Dẫn Linh xong phải mất gần 1 ngày rưỡi mới có thể bắt đầu cảm nhận khí tức của người khác.
Hắn cũng đã kể chuyện này cho Minh Nhất.
"Ừm hứmmmm? Chắc do ta là thiên tài bẩm sinh chăng?!"
Minh Nhất khoa tay, nhe răng cười nhăn nhở. Cái gì thì cái, có thể tu hành thì cũng nên cảm thấy có chút thành tựu chứ?
Dù là có thể sắp bị Đại Tư Tế vả mặt.
Ngược lại với Minh Nhất đoán, Đại Tư Tế chỉ hơi gật gật đầu:
"Ngươi xác thực là thiên tài. Nhất là về mặt linh hồn và cảm nhận, ngươi làm rất nhanh."
Minh Nhất hơi trố mắt, vậy mà lại khen hắn? Rồi đúng như dự đoán, Minh Nhất bị "lên lớp":
"Nhưng hai thứ đó không phải tất cả của việc tu hành. Còn vô số thứ mà ngươi chưa biết, ta cũng chưa biết. Không cần quá tự tin, nhưng cũng không cần tự ti."
"Đa tạ." Minh Nhất chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh gật đầu thụ giáo. Rồi bỗng Minh Nhất nhớ ra 1 thứ, hắn hỏi Đại Tư Tế:
"Chiến Hồn không phải chỉ có một cái?"
"Ai nói cho ngươi chỉ có một cái?"
Bốn hư ảnh cao cả chục mét hiện ra sau lưng Đại Tư Tế, từng cái đều như ẩn như hiện chực chờ được t·ấn c·ông.
Uy áp đã được thu lại nếu không Minh Nhất sẽ bị đè dẹp lép.
Là "Chiến Hồn hiển hiện"- ít nhất là Tâm Kính cảnh mới có thể thi triển.
Đại Tư Tế thu hồi Chiến Hồn nói:
"Chiến Hồn không phải linh hồn mà là do linh hồn và nội tâm ngươi khi bắt đầu tu hành sinh ra, nó có thể đại diện cho sự khao khát sức mạnh, sự mưu mô hoặc lòng vị tha, v.v...
Không có bất kỳ Chiền Hồn nào giống nhau vậy nên nó sẽ là biểu tượng của riêng mỗi người.
Mỗi người có thể có nhiều Chiến Hồn, nhưng chưa chắc cái nào cũng có tác dụng trong chiến đấu và tu hành. Giống như ta, ta có 7 nhưng chỉ chọn 4 cái để phát triển từ đầu."
Đại Tư Tế nói rõ ràng cho Minh Nhất hiểu. Không rõ ràng sao được, đi nhầm đường hậu quả kinh khủng đến không thể tưởng tượng.
Ngừng một lát cho Minh Nhất tiêu hóa, hắn nói tiếp:
"Vì có phần liên quan đến cảm xúc nên tương lai có thể sẽ có thêm Chiến Hồn sinh ra nhưng rất khó. Và cũng khó để hoàn toàn xóa bỏ một Chiến Hồn."
"Xóa bỏ?"
Minh Nhất không hiểu, có càng nhiều không phải càng mạnh? Tại sao lại xóa bỏ? Đại Tư Tế gật đầu rồi bỗng nhìn Minh Nhất mỉm cười hơi mang theo châm chọc:
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, bỏ cái suy nghĩ đó đi. Chiến Hồn quý ở "Tinh" chứ không phải "Nhiều".
Và đừng nghĩ sinh ra thêm nhiều là tốt. Nếu như "sa ngã" và trái ngược với ý nghĩa lúc đầu lúc được sinh ra thì Chiến Hồn của ngươi sẽ biến thành Tâm Ma."
"Chiến Hồn của ngươi sẽ biến thành Tâm Ma."
Minh Nhất giật mình, tiếng nói vang lại trong đầu hắn... Tâm Ma là được hình thành như thế?
"Nói cho biết thế thôi, chứ ngươi vừa bắt đầu tu luyện nên chưa cần lo nghĩ tới nó, ít nhất Tâm Kính cảnh mới có Tâm Ma sinh ra, càng giữ được bản tâm, Tâm Ma càng ít có cơ hội xuất hiện."
Đại Tư Tế lắc đầu nói, hắn ném cho Minh Nhất cái gương đang cầm trên tay.
"Đây là Kính Không Đồng, ngươi tập trung nhìn vào sẽ thấy được các nguyên tố mà Chiến Hồn cộng hưởng nếu nó có."
"Nguyên tố? Đặc điểm của Chiến Hồn ấy à? Ta biết!"
"..."
Đại Tư Tế lại cảm thấy kỳ lạ, sao tên này cái gì cũng nhanh? Sẽ không sớm rõ ràng như vậy chứ? Hay là do đôi mắt kia của hắn?
Hiếm có làm Đại Tư Tế kinh ngạc, Minh Nhất nói luôn:
"Lúc đó ta thấy 3 Chiến Hồn, trong mắt chúng có gió bão, sấm sét và 1 ngọn lửa màu đỏ máu."
"Được rồi không chỉ mắt hắn kỳ lạ mà mắt Chiến Hồn hắn cũng kỳ lạ"- Đại Tư Tế thầm nghĩ.
Kỳ lạ lặp lại thì không tính kỳ lạ. Hắn bất giác thấy bình thường lại, cũng nhớ ra mục đích chủ yếu tới đây.
Hắn lôi ra một quyển sách bìa ghi 6 chữ "Chư Tà Dị Tịch quyển Thượng" cùng vài bình lọ đặt trước mặt Minh Nhất, đoạn nói:
"Đây là công pháp tu hành mà Đế Quân đã từng tu luyện qua. Mấy ngày nay ngươi đừng ra ngoài mà tập trung tu luyện nó xem. Trong cái bình thì là đan dược ôn dưỡng thân thể ngươi, mỗi ngày chỉ dùng 3 viên thôi. Nhớ rõ?"
"Đế Quân ư? Ta nhớ rồi..."
Minh Nhất gật đầu, Đại Tư Tế cũng quay người rời đi, khi sắp ra đến cửa thì tiếng nói rất nhỏ vang lên: "Cảm tạ." Hắn không trả lời mà cứ vậy đi tiếp. Không cần thiết...
Nhiều lúc Minh Nhất cũng thắc mắc tại sao Đại Tư Tế vì sao lại tốt với hắn như vậy, có lần đang "thư giãn" hắn không thắc mắc mà hỏi luôn Đại Tư Tế.
Lúc ấy... người kia lập tức nghiêm chỉnh, ánh mắt sắc bén mà nói:
"Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Đừng nghĩ ta là người tốt, cũng đừng mang ơn ta. Nhớ rõ điều ngươi cần phải làm sau này: giúp ta g·iết kẻ kia."
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Có thể Đại Tư Tế không phải người tốt, nhưng cũng chẳng phải kẻ xấu. Hoặc không! Tương lai sẽ trả lời.
Ai chẳng có những bí mật, như hình ảnh người nào đó giơ tay đón lấy cánh hoa kia hắn cũng không nói một lời.
Đó là câu hỏi có lẽ chỉ mình hắn mới tìm ra đáp án.
Ngừng suy nghĩ, cơ thể hắn đang thấy thoải mái. Cầm lấy quyển công pháp lên rồi bắt đầu đọc, là một quyển Linh Cấp Thiên Nhân, có thể dùng đến Thiên Nhân cảnh.
"Chư Tà Dị Tịch" đơn giản chính là không có thứ yêu ma quỷ quái nào có thể tới gần.
Tác dụng của nó là giúp tinh luyện linh khí bản thân đến mức thuần khiết không dính chút "dị linh khí" nào.
Dị linh khí ở đây chính là những nguyên tố bị lẫn vào, rồi những thứ như huyết khí, oán khí hay ma khí, tiên khí.
Những thứ này chưa chắc là xấu nhưng lại có thể xung đột với nhau, ví như Thủy và Hỏa nếu gặp nhau sẽ nổ tung.
Đa số công pháp tu luyện sẽ thường tập trung hấp thu linh khí bình thường kèm theo thứ "dị linh khí" cụ thể nào đó.
Còn người viết nên "Chư Tà Dị Tịch" thì là một loại khác người. Hắn tin chỉ có linh khí thuần khiết nhất mới là mạnh nhất.
Luyện công pháp này tới cảnh giới đỉnh cao chính là thân thể vĩnh tồn, bách độc bất xâm. Bị thương chữa trị cũng rất nhanh.
Uy lực đó thì đã được chứng minh, vị Đế Quân kia không phải tu luyện cái này sao? Kết quả?
Kết quả hắn chắc chắn từng là một trong những người mạnh nhất đại lục Phi Thế 5000 năm về trước.
Hắn tuy đ·ã c·hết, công pháp cũng không hoàn toàn đại diện cho sức mạnh nhưng cũng là một thước đo quan trọng.
Tất nhiên cũng có điểm yếu, nếu thân thể không đủ mạnh thì tốc độ tu luyện sẽ chậm, rất chậm.
Minh Nhất không có thần thể hay thánh thể gì gì đấy, nhưng hắn có sự cảm nhận mạnh mẽ- thứ giúp hắn có thể phân biệt linh khí thuần khiết và dị linh khí nhanh hơn người khác.
Cái công pháp này sinh ra cứ như dành cho hắn vậy.
Hắn dần chìm đắm vào tu luyện, cứ thế 10 ngày trôi qua. Đại Tư Tế đều mang cơm đến 2 lần 1 ngày và nhắc nhở hắn nghỉ ngơi.
Hắn sợ thằng nhóc này tự làm bản thân căng c·hết.
Linh khí ở đây dồi dào và nó bắt đầu lộ ra cái kiểu rất có thể ngồi tu luyện, muốn bao lâu ngồi bao lâu.
Cái gì nhiều quá cũng không tốt. Dẫn Linh là tập trung cảm nhận và dẫn dắt linh khí, sau đó là tập trung làm sao cho thân thể ngày càng chứa nhiều linh khí hơn.
Ví dụ người trời sinh có kinh mạch tắc nghẽn thì phải tim cách đả thông kinh mạch.
Cái quá trình gia tăng này mãi mãi không dừng lại, trừ khi c·hết đi.
Cho dù có là Đại Tư Tế cũng thế. Nhưng mà thân thể cũng cần thời gian để thích nghi, chứ không phải muốn nhét bao nhiêu thì nhét.
Đại Tư Tế cảm giác được Minh Nhất rất có thể nhồi nhét, nhưng cũng không thấy dấu hiệu nào bất thường cả.
Đến ngày thứ 16, Minh Nhất đã đạt đến Dẫn Linh nhập môn cực hạn, đã sắp đột phá lên Dẫn Linh tiểu thành. Tốc độ này có thể tính là rất nhanh.
Khi gần sang ngày thứ 17, Đại Tư Tế nói với Minh Nhất:
"Từ mai ngươi sẽ vừa tu luyện vừa học cách sử dụng v·ũ k·hí. Lát nữa ta dẫn ngươi đi chọn."
"Ồ? Được thôi."
Trải qua từng đó thời gian ở chung Minh Nhất đã xác định đánh giá "không phải người thầy hiền lành nhưng là người thầy tốt" về Đại Tư Tế là chính xác.
Hắn nói đến lúc là đến lúc, chỉ vậy. Sau đó hắn chỉnh lại y phục tóc tai đơn giản nói với Đại Tư Tế rằng bản thân sẵn sàng.
Cứ vậy lại đi theo Đại Tư Tế đến một căn phòng khác. Lần này Đại Tư Tế không vào ngay mà đứng trầm mặc rất lâu trước cửa.
Minh Nhất cũng không hỏi mà cứ thế đứng bên cạnh. Trong đầu vẫn đang ảo tưởng về mấy khẩu súng.
"Vào thôi!"
Mãi một lúc lâu sau Đại Tư Tế mới đẩy cửa bước vào, giây phút cửa mở ra Minh Nhất đã biết lý do hắn trầm mặc.
Nơi đây các loại kiếm, cung, kích, nỏ, v.v... đều có nhưng được vứt ngổn ngang không theo quy tắc nào.
Thậm chí có những v·ũ k·hí đã hoen rỉ và mục nát, Minh Nhất đoán chỉ cần cầm lên sẽ hóa thành bụi bay theo gió.
Đến lượt Minh Nhất trầm mặc, hắn chờ đợi Đại Tư Tế nói gì đó nhưng người kia từ lúc bước vào thì cũng đã tiếp tục trầm mặc.
Hai thân ảnh cứ đứng đó, mãi đến cả tiếng sau Đại Tư Tế mới cất lời:
"Đây đều là những v·ũ k·hí đã qua sử dụng bởi rất nhiều người: binh lính, thống lĩnh, hay cả những ám vệ phục vụ làm những nhiệm vụ không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Đế Quốc..."
Ngập ngừng thêm một lát hắn nói tiếp:
"Ngươi cần một thứ để bắt đầu, ở đây chắc hẳn sẽ có thứ hợp với ngươi.
Có thể nó sẽ không đồng hành cùng ngươi mãi, nhưng sẽ dẫn dắt và đi theo ngươi một đoạn thời gian dài.
Cuối cùng: ngươi chỉ được lấy 2 món."
Dưới góc nhìn của Đại Tư Tế thì hai là đủ. Một v·ũ k·hí chính và một cái dùng phụ trợ.
Hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt Minh Nhất:
"Theo ta quan sát khoảng thời gian vừa qua. Dù không bộc lộ nhưng bản thân ngươi mang theo thứ gì đó cao ngạo, hiếu chiến, dứt khoát lẫn tàn nhẫn dưới vẻ ngoài vô hại.
Ta nghĩ ngươi nên chọn loại đao kiếm hoặc là thứ dài nặng như thương, kích. Không nên chọn v·ũ k·hí tầm xa lẫn v·ũ k·hí ngắn.
Nhưng lựa chọn là của ngươi. Bắt đầu đi! Không có giới hạn thời gian nhưng đừng quá lâu, ta không thích nơi này lắm..."
Minh Nhất im lặng không đáp lại coi như đồng ý. Đúng thế, hắn biết bản thân đúng như lời Đại Tư Tế nói.
Chính qua thời gian tu luyện, hắn biết được 3 Chiến Hồn kia là đại diện cho cái gì trong hắn.
Thứ có gió lốc là tự do, ước muốn tự làm chủ đời mình. Sấm sét chính là khao khát trở nên mạnh mẽ.
Cuối cùng ngọn lửa màu máu kia tượng trưng cho sự thống trị: Đường ta đi, toàn bộ kẻ ngáng đường sẽ bị gạt bỏ.
Hắn không hiểu tại sao lại như thế, rõ ràng hơn 20 năm qua hắn chưa từng có cảm xúc như vậy. Nhưng từ khi tu luyện nó bắt đầu lộ ra.
Giống như là đây mới vốn là hắn, kể cả qua bao nhiêu tháng năm ma diệt cũng không thể thay đổi.
Mà nếu đó là hắn... thì tại sao lại không chấp nhận đâu?