Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 44: Ánh Mắt




Chương 44: Ánh Mắt

Núi đồi hoang vu, giữa đêm sương mù xám cuồn suộn từ trên cao tràn xuống mảnh đất khô kiệt.

Nhưng đôi mắt tràn đầy ý chí quyết liệt, vài tia linh khí chạy dọc theo v·út lên không trung như những mũi tên bạc lóe ngang trời đêm.

"Lũ cẩu tặc, nạp mạng a!"

"Xung phong!"

"Giết bọn chúng."

Tiếng mắng chửi không ngừng, những thân hình mặc quần áo đơn bạc của nông dân nhưng giờ phút này lại tỏa ra khí thế của một chi q·uân đ·ội nhỏ.

Bọn họ ra tay cũng không chậm, từng chiêu ổn định vững chắc tiến đánh đám quỷ tộc chạy đằng trước.

Một bên quỷ tộc đã hiện ra nguyên hình, cả một đám da dẻ nhăn nheo, móc câu răng nanh đều xuất hiện.

"Chạy nữa ta g·iết các ngươi."

Không biết ai ở giữa đám người hô lớn một tiếng áp đảo mọi âm thanh xung quanh.

Đám quỷ tộc cạn lời rồi. Còn có kiểu nói như này sao? Chạy cũng c·hết mà đứng lại c·hết còn nhanh hơn. Rồi muốn chúng ta sống sao?

Người nói là Trúc Thừa Diệt, hiện tại hắn đang đại triển thần uy. Bàn tay hắn rung động, từng đạo khí kình mạnh mẽ theo ống tay áo cuốn ra chưởng thẳng về nơi đại lượng quỷ tộc đang nhốn nháo tháo chạy.

"Nộ Kình Quyền."

Mười mấy tên quỷ tộc dưới áp lực chiêu này mà đổ gục xuống c·hết t·ại c·hỗ! Những đôi mắt của chúng còn chẳng kịp tuyệt vọng.

Đằng sau Trúc Thừa Diệt cũng rất sôi nổi. Gọi là sôi nổi bởi bây giờ chỉ là nghiêng về một bên đồ sát.

Bọn quỷ tộc cuống cuồng lên chạy, kiểu gì cũng có mấy tên tụt lại. Số phận của chúng đơn giản là bị vây công c·hết. Đôi khi cũng không cần, có người một đòn là miểu sát mấy con "bò lạc" này rồi.

Ví như mấy vị Ngoại Cương cảnh và hai người Minh Nhất, Tần Nghiễm Vương.

----

"Xoạt xoạt xoạt."

Minh Nhất ra liên tiếp ba đao lần lượt nhắm vào tim, cổ, đầu tên quỷ tộc trước mắt. Xử lý xong hắn tiếp tục chạy như điên hòa vào đám người đang đuổi theo, đuôi áo choàng phất lên kêu phần phật.

Lại thêm một tên quỷ tộc nữa bị ăn đạn lạc tụt lại, chân phải b·ị t·hương làm hắn chạy không kịp nhanh nổi.

Minh Nhất xuất hiện ngay cạnh, một đao chém vào trên cổ tên quỷ tộc. Tên kia may mắn làm sao vẫn tránh được. Móc câu trên tay hắn không do dự cào về phía Minh Nhất.

Chiếc móc câu bên phải sượt qua bụng Minh Nhất làm rách một mảnh y phục của hắn, chiếc còn lại đã gần kề lồng ngực.

Hành động như theo bản năng, tay trái Minh Nhất hết lực liền bỏ chuôi đao ra, tay phải vội vàng bắt lấy quay đao sang chém ngang.

Lưỡi đao đi vào nửa cái bắp tay khiến tay tên quỷ tộc rú lên thảm thiết, động tác cũng khựng lại. Nhân cơ hội này, Minh Nhất vung chân ra gạt tên kia ngã ngửa, Lạc Nguyệt Ảnh cũng đâm xuống.

Cùng lúc Minh Nhất vừa g·iết tên này xong thì cảm giác nguy cơ cũng ập tới, một cái móc câu khác từ sau lưng đánh tới.

Minh Nhất phảng phất có mắt sau đầu, hắn hai tay nắm chặt đao làm tựa, đầu lao về trước, chân trái đạp thật mạnh ra sau.



Tên quỷ tộc đang nhảy lên "hự" một tiếng dính ngay một cước vào bụng bay ngược ra sau, chỉ chút nữa hắn đã đánh lén thành công. Móc câu chỉ cách thắt lưng Minh Nhất chưa đến hai phân.

Lưỡi kiếm đen xuyên qua cổ tên đánh lén, là Tần Nghiễm Vương luôn gần cạnh Minh Nhất chi viện.

"Hoàn hảo?"

"Hoàn hảo. Đa ta ngươi."

"Không có gì!"

"Tiếp tục!"

Hai người xông xáo lên chém g·iết. Đằng trước đằng sau cảnh tượng như vậy đều đang diễn ra, trong lòng mọi người đều thầm chửi nhỏ một câu "con mẹ nó sảng khoái".

Lũ quỷ tộc các ngươi chắc chắn đáng bị như hôm nay.

----

Ngay cạnh Thanh Sơn chính là tuyến đầu, chỉ có mình Tinh Lão. Thần huy dày đặc rủ xuống từ hai tay hắn, mang theo khí thế khủng bố lan tỏa.

"Không tốt! Cùng ta cản hắn lại!"

Thanh Sơn thần sắc hãi nhiên, lão già này khẳng định là muốn phát động một bí kỹ mạnh mẽ nào đó, phải đánh gãy!

Ba tên Ngoại Cương bên cạnh cũng rít gào lên trong sợ hãi.

Thanh Sơn ánh mắt chuyển biến, không nói thêm một lời nào trực tiếp đi ra. Hai tay cũng hiện ánh sáng quỷ dị màu đỏ tím, một trảo hướng về phía Tinh Lão.

Tinh Lão vẫn là nhanh, một người một quỷ lập tức giao phong. Mấy tên Ngoại Cương cũng đánh tới.

Tinh Lão không nói một lời, sát ý sâm nghiêm, lạnh lùng ra thêm một quyền nữa, phảng phất như có vô tận khí lực tràn ra.

Đòn này đáng sợ phi thường, thế như chẻ tre đè ép thẳng tới nhường đám Thanh Sơn lần nữa thốt sợ hãi rồi bị đẩy lùi lại ra sau mấy mét.

Cố nén cơn đau trong người, Thanh Sơn nói ra:

"Ngươi đừng có ý định làm tới! Cùng lắm thì c·hết chung!"

Cằm hắn mở rộng ngoác sang hai bên tách đôi ra, hai cái nanh từ đoạn tách rời mọc ra nhọn hoắt. Ánh mắt thì đỏ rực kh·iếp người, trông khủng bố dị thường.

"C·hết chung? Ngươi cũng xứng?"

Tinh Lão nhếch mép cười khẩy. Hắn nói một mình có thể dễ dàng đập c·hết Thanh Sơn không phải lời nói phét. Tuy rằng đã nói sẽ để cho kẻ này rời đi, nhưng ai nói là lành lặn rời đi?

Hôm nay ngoại trừ Thanh Sơn những kẻ còn lại cũng đều phải c·hết. Sự căm hận của cư dân trên đại lục Phi Thế đối Quỷ tộc đã nhiều sẵn, nay còn thêm lũ này chủ động nhảy ra làm loạn, c·hết không gì đáng tiếc.

Linh khí từ thể nội hội tụ l·ên đ·ỉnh đầu Tinh Lão, ý nghĩ hắn cũng nhanh chóng vận chuyển. Hai con mắt khép mở tỏa ra khí tức kinh thiên động địa.

Một dải sáng bắt nguồn từ người Tinh Lão đi ra, cứ vậy hội tụ thành một bóng người hư ảo màu lam cao hơn ba mét đứng ngay sau lưng hắn.

Chiến hồn hiển hiện!

"Lưu Quang Phá!"



Tinh Lão tiến lên, tay phải vững chắc đấm ra một quyền, tay trái dựng thẳng bàn tay che bên bắp tay. Chiến hồn của hắn cũng làm theo y nguyên, thế không thể đỡ.

"Cút đi cho ta."

Thanh Sơn gầm lên, chiến hồn hắn cũng hiện sau lưng. Là một loài nhện đen trên thân có những hoa văn màu đỏ tím, thân trên là của nhân loại nhưng cái đầu cũng gần giống với đầu Thanh Sơn bây giờ, miệng mở ngoác ra hai bên mọc đầy răng nhọn.

Thân hình Thanh cùng con "nhện" kia vồ tới, đỡ xuống một quyền mà run run rồi lại b·ị đ·ánh bay thêm lần nữa. Một tiếng "phanh" vang lên, cả người Thanh Sơn như một quả bóng da bị đấm văng ra ngoài.

Sắc mặt hắn không đổi, là do quá đau, cơ thể hắn kích hoạt cơ chế tự bảo vệ nên mới tạm thời mất đi tri giác. Nếu chịu cơn đau này, có lẽ hắn sẽ ngất đi.

Lướt nhìn xung quanh ba tên Ngoại Cương cảnh đã sợ mất mật, Tinh Lão không chần chờ gì mà đánh tới. Cả ba phát ra vài tiếng thống khổ kêu rên. Mười mấy chiêu đi qua, tên cuối cùng mềm oặt như bún bị Tinh Lão xách cổ vứt qua một bên. Đã c·hết!

"Đừng giả vờ, ta biết ngươi chưa c·hết."

Tinh Lão cười gằn, hắn biết mình ra tay nặng nhẹ ra sao. Thanh Sơn đã nằm im lìm bên cạnh, Chiến hồn cũng tiêu tán tự bao giờ nghe vậy mới miễn cưỡng đứng lên.

"Ồ?" Tinh Lão thốt lên ngạc nhiên.

"Cái giống chuyên ăn máu thịt người khác lại tự thiêu đốt khí huyết. Hay nha! Muốn liều mạng?"

"Thiêu đốt khí huyết" là cách vận chuyển linh khí trong người vượt quá cực hạn để tạm thời gia tăng thực lực trong thời gian ngắn.

Cái này sẽ gây ra những tổn thương nặng nề lên thân thể, rất có khả năng là không thể nghịch chuyển.

Nhưng đối quỷ tộc thì khác, bọn chúng là dựa vào ăn máu thịt sinh linh để mạnh lên. Hay chính xác hơn là tích lũy khí huyết để mạnh lên.

Với những chủng tộc bình thường như Nhân Tộc thì "thiêu đốt khí huyết" đơn giản chỉ là một cỗ máy đang được vận hành quá công suất sắp bị quá tải, nếu dừng kịp thời đem đi chữa trị thì chỉ như trọng thương. Nói chung là cố gắng thì cứu được.

Còn đối Quỷ Tộc mà nói, từ lúc "thiêu đốt khí huyết" lên thì bản thân chúng như cây nến. Khí huyết được vất vả tích lũy sẽ làm thân nến, thứ trôi đi cùng nữa là sinh mệnh và cảnh giới của chúng.

Tinh Lão sống bấy nhiêu năm đến giờ mới lần đầu gặp cái trường hợp này. Trên mặt hắn thì ngạc nhiên nhưng trong lòng đang cổ vũ: "Đúng đúng! Đốt mạnh lên rồi chạy đi."

"Lão già ngạo mạn, CHẾT!"

Thanh Sơn hét lên bằng thứ âm thanh chói tai đến chính Tinh Lão cũng phải cau mày. Sau đó...

"Bạch!"

Vừa mới tiến lên định liều mạng thì đã bị Tinh Lão đá bay ra ngoài!

Là do Thanh Sơn vẫn quá yếu? Không! Là hắn cố tình làm vậy. Lúc này hắn tuy có khả năng giao thủ với Tinh Lão thật, nhưng cùng lắm là đánh hòa!

Cảnh giới cách biệt vẫn là hai tiểu cảnh giới! Nếu cứ vậy mà vẫn kéo qua được thì thế lực khắp nơi cứ nuôi tử sĩ để lúc có xung đột đánh một lần cho nhanh, tu luyện cẩn trọng từng bước làm quái gì?

Thời gian kéo dài thì kẻ c·hết là Thanh Sơn a! Ngu mới ở lại. Chạy mới là thượng sách!

Hắn giả vờ lao lên liều mạng rồi khi sắp b·ị đ·ánh trúng chỗ nào thì lập tức tập trung phòng thủ ở chỗ đó. Cứ vậy mượn lực bay ra xa mười mấy gần hai mươi mét.

Thanh Sơn rơi xuống đất cái oạch rồi lập tức đứng lên co giò bỏ chạy, chỉ hận bản thân không mọc ra thêm mấy cái chân để chạy cho nhanh hơn.

"Tên gian xảo! Đứng lại cho lão phu."

Tinh Lão "tức giận" đuổi theo, cách không tung ra một chưởng. Do khoảng cách có phần xa nên Thanh Sơn tiếp được, còn mượn phản chấn đẩy xa ra thêm tí nữa kéo dài khoảng cách.



Hắn là "hoàng gia" trong Quỷ Tộc, hắn không thể c·hết ở đây! Chỉ còn cần ăn được là còn mạnh lên được. Thanh Sơn âm thầm thề, sau này ta sẽ chỉ nhắm tới Nhân Tộc!

Được khoảng mấy phút, Tinh Lão dần thả chậm cước bộ rồi dừng hẳn lại. Bản ý là muốn lưu cái cụt hai tay nhưng tên kia đã dứt khoát vậy liền thôi.

Dù sao g·iết không được, thân phận tên kia trong Quỷ tộc chắc chắn không đơn giản. Trả thù tới thì chỗ nhỏ nhoi như Thổ Du thôn chịu không đặng. Xa xôi hẻo lánh này ai biết mà ứng cứu?

Mà bản thân tên đó cũng sẽ không dễ chịu sau khi thiêu đốt khí huyết xong nha.

Cách hơn hai trăm mét, thấy Tinh Lão không đuổi theo nữa Thanh Sơn hơi chậm quay đầu lại định phóng câu ngoan thoại.

Thế nhưng gặp một màn làm ý nghĩ chỉ nhắm vào Nhân tộc vừa sinh ra bị dao động mãnh liệt!

----

Từ xa, hai thân ảnh lần lượt chạy tới bên Tinh Lão. Cả hai đều còn rất trẻ, chỉ độ hơn hai mươi. Thị lực của tu luyện giả rất tốt, dù cách xa Thanh Sơn cũng thấy hai kẻ đến sau đang nhìn mình.

Hai cái nhìn lưu lại bóng ma tâm lý cho hắn suốt quãng đời còn lại!

Người hơi ngăm đen cầm thanh kiếm quỷ dị kia đang quan sát hắn bằng sự dửng dưng. Rồi kẻ đó cười lên nhạt nhẽo. Dù không có bất kỳ thù hận nào nhưng phản ứng ấy tựa như đang nói:

"Cứ chạy đi! Trốn tới nơi xa nhất ngươi có thể trốn! Rồi ta cũng sẽ tìm ra thôi. Lần tới ngươi không may mắn vậy đâu."

Người còn lại... qua lớp mặt nạ Thanh Sơn không biết được gương mặt thật của người đó. Nhưng đôi mắt đó! Nó bình thản, trong suốt và không có bất kỳ cảm xúc nào.

Thanh Sơn biết ánh mắt này, đây là ánh mắt như đang nhìn con vật nhỏ ven đường vô tình c·hết đi. Không thương tiếc, không bất ngờ, cũng không có nổi giận căm thù gì. Hoàn toàn là một thứ cảm xúc thản nhiên.

Hai tên nhãi ranh! Hai "con kiến" nhân tộc! Làm sao các ngươi dám?

Thanh Sơn cứ vậy cắn nát răng của mình, một câu ngoan thoại cũng không thả mà lủi mất. Hắn kinh hãi tột cùng, dù hai kẻ kia chỉ là hai tên Nội Cương!

Thật vô lý! Tại sao ta lại sợ? Chỉ là hai con kiến hôi ta tiện tay có thể quơ c·hết mà thôi? TẠI SAOOOO?

----

"Lần sau gặp nhau ta sẽ chặt đứt tứ chi hắn. Tiếp đó sẽ giẫm lên đầu hắn đến khi nó nổ bung ra như dưa hấu."

Tần Nghiễm Vương nói rất táo bạo, khác hắn với phong cách ngoan ngoãn gia giáo lúc bình thường.

"Tiểu hài tử làm cái gì mà suốt ngày chém chém g·iết g·iết?"

Tinh Lão nhẹ giọng quở trách.

"Ta đã hai mươi ba tuổi rồi sư phụ!"

"Với ta ngươi lúc nào cũng là tiểu hài tử."

Tinh Lão ngoài cười trong không cười.

Phải ha! Đứa bé ngày nào được đặt trong tã lót mà hắn đón lấy trong tay cặp vợ chồng kỳ lạ kia đã hai mươi ba tuổi rồi! Cũng đã đến lúc đưa nó đi ra ngoài rồi!

"Nhưng mà ta..."

Tần Nghiễm Vương xụ mặt.

Minh Nhất thì cũng không cảm thấy lời kia có gì không ổn. Chỉ là... dị giới cũng có dưa hấu ấy à? Có giống loại ta biết không? Các loại cam quýt chuối nho có không nhỉ? Mà sao chưa thấy bao giờ?

Mẹ nó thèm nha! Quay về phải làm mấy chục cân vứt trong nhẫn trữ vật ăn dần mới được.