Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 45: Âm Mưu Của Quỷ Tộc




Chương 45: Âm Mưu Của Quỷ Tộc

Tại một bên khác, đám người đang thu dọn tàn cuộc.

Tinh Lão trở về liền hỏi Trúc Thừa Diệt:

"C·hết bao nhiêu người?"

Thỏ con nóng nảy cũng biết cắn người, huống hồ Quỷ tộc không phải thỏ. Bị dồn vào đường cùng liều c·hết kéo cái đệm lưng là tất nhiên.

"Bảy người."

Giờ phút này, sắc mặt của Trúc Thừa Diệt không có chút nào vui mừng của kẻ thắng trận, ngược lại rất khó coi, ánh mắt hơi ảm đạm.

Dù hắn biết rằng chiến thắng mà không mất một ai không hề tồn tại với loại chiến trường kiểu này nhưng bản thân cũng rất khó chấp nhận. Không tránh khỏi có chút sa sút.

Chuẩn bị trước tinh thần thì sao chứ? Ngươi sẽ chẳng rõ mình phải chịu đựng thứ gì cho tới khi đối mặt nó!

Thấy Trúc Thừa Diệt như vậy Tinh Lão cũng có chút không đành, vỗ vai nói:

"Đừng tự trách mình! Ngươi phải nhớ rằng lỗi không nằm ở ngươi hay bất kỳ ai trong chúng ta! Hơn nữa, thời khắc này ngươi cần phải tuyệt đối tỉnh táo. Hiểu chứ?"

"Ta hiểu."

Trúc Thừa Diệt cảm giác trong lòng đã đau nhức lại biệt khuất, hét lớn:

"Những ai còn khỏe mạnh mau chóng đưa những người b·ị t·hương trở lại thôn chữa trị. Người đã mất... nhớ cẩn thận đem thi hài về."

Cho dù là trong lòng có khổ, nhưng chuyện cần thẳng thắn thì vẫn nên thẳng thắn.

----

Tại thời điểm đám người đang nhốn nháo chỉnh đốn, Minh Nhất đi dọc quanh chiến trường. Tần Nghiễm Vương đã chạy đâu mất, có lẽ là đi giúp đỡ những người xung quanh.

Minh Nhất cũng không biết trong lòng mình hiện tại là cái cảm tưởng gì. Chắc chắn là không vui, nhưng cũng không buồn. Thế gian nhiều người như thế, chuyện tương tự xảy ra lúc này cũng không thiếu.

Hắn cũng không đủ tâm trí để nghĩ tới, càng cuốn vào thì càng tự vùi lấp bản thân vào những suy nghĩ tiêu cực. Vậy nên hắn trực tiếp lựa chọn nhắm mắt bỏ qua.

Ánh mắt Minh Nhất dừng lại trước một t·hi t·hể, người đang nằm bị một v·ết t·hương trí mạng ở ngực. Ấy vậy mà trên mặt không có chút khổ sở hay luyến tiếc nào, ra đi rất thanh thản.

Bên cạnh có hai người trung niên, một người đang ôm đầu ngồi phệt xuống, đôi mắt vô hồn.

"Tại ta! Vì đỡ cho ta nên Bạch lão nhân gia ngài mới c·hết!" Hắn lẩm bẩm.

"Điều đó chẳng ai muốn. Nhưng chắc chắn Bạch Dương Tử tiền bối sẽ không vui nếu thấy cảnh ngươi suy sụp như này đâu. Đứng dậy! Cùng ta đưa ngài ấy về thôi. Nào!"

Người bên cạnh ngồi xổm xuống an ủi.

"Nhưng mà tại ta nên mới..."

"Không sao! Sẽ qua thôi... sẽ..."

Cả hai đều khóc rống lên. Minh Nhất không nói, im lặng là sự an ủi lẫn tôn trọng lớn nhất hắn dành cho họ.

Người c·hết đó... không phải là lão già đẽo tượng hôm trước mới gặp sao? Tên là Bạch Dương Tử à? Số phận đôi lúc quả thật vô thường.



----

Đám tang chung được tổ chức ngay hôm ấy. Theo chuyện này tới, mọi chuyện cũng coi như có cái hạ màn.

Minh Nhất ngủ li bì một hơi gần hai mươi tiếng tại nhà Trúc Thừa Diệt, tỉnh dậy cũng chẳng kịp ăn uống chải chuốt gì liền đi gặp Tinh Lão một chuyến. Xong rồi liền muốn từ biệt.

Chuyện của hắn đã xong, chính xác thì xong từ lúc Thanh Sơn bỏ chạy.

Đi cùng Minh Nhất tất nhiên là Tần Nghiễm Vương, lúc chia tay trong thôn có mười mấy người ra tiễn. Minh Nhất nhận ra rất nhiều gương mặt: Trúc Thừa Diệt, Tinh Lão, Khương Lục Dương, cả mấy người trong nhóm với hắn mấy ngày đó, v.v...

Không có ai hỏi quá nhiều, chỉ chúc cả hai lên đường bình an. Ngược lại với thôn dân thì Tần Nghiễm Vương mới là kẻ lắm lời.

"Sư phụ ta đi!"

"Thôn trưởng ta đi nha."

"Tạm biệt mọi người!"

"Ở lại giữ gìn sức khỏe."

"Ta sẽ về sớm thôi."

"Một ngày kia các ngươi sẽ thấy mọi người gọi tên của ta với ý tôn kính đó."

"Uiii đau! Này này, bỏ ta ra!"

Cuối cùng vẫn là Minh Nhất không nhịn nổi kéo đầu hắn lôi đi. Tên này vấn vương có chút nặng quá đáng!

Tần Nghiễm Vương giãy dụa không đáng kể, Minh Nhất cũng chỉ túm lấy hắn cho có lệ. Đợi khuất hẳn sau những tán cây liền buông ra. Hai người vừa đi vừa nói chuyện linh tinh.

"Này! Có người kìa."

Lúc đi ngang qua một con đường lớn thông dụng Tần Nghiễm Vương reo lên. Cả một đoàn dài mười mấy chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy qua.

"Hây dô mấy vị quý nhân bên kia!"

Tần Nghiễm Vương vẫy tay hỏi xem có cùng đường không để xin đi nhờ.

Là thương lái, chủ đoàn nghe hắn nói chuyện dễ nghe liền đồng ý. Tất nhiên là phải trả hoàng kim là phí.

Thoát được kiếp đi bộ, Minh Nhất vui vẻ đồng ý. Hai người được sắp xếp cho ngồi trên một chiếc xe gần chót đoàn. Đường xa có người nói chuyện bỗng hóa gần.

Sau đó, giữa đường Tần Nghiễm Vương bỗng níu áo Minh Nhất, mỉm cười nói:

"Chắc là ta sẽ không cùng ngươi tới công hội Thống Nhất."

"Ngươi đây là ý gì? Muốn chống đối sư phụ ngươi à?"

Minh Nhất nói trêu, thần sắc rất tự nhiên. Hắn tin Tần Nghiễm Vương có lý do để nói vậy.

"Sư phụ cũng chỉ muốn là đưa ta ra ngoài trải nghiệm nhân sinh thôi! Mà đã ra ngoài thì đi đâu chả giống nhau."

Tần Nghiễm Vương giải thích.

"Vậy cũng được. Tùy ngươi!"



Minh Nhất không cản, mỗi người có lựa chọn của mình. Nghĩ nghĩ, hắn và đối phương coi như cũng có quen biết.

"Ngươi phải trở thành đại nhân vật có quyền thế nổi danh đấy! Sau này thất nghiệp thợ săn ta sẽ đến ăn trực ngươi mấy bữa, tiện kiếm người che chở."

"Nếu thật sự có ngày đó."

Tần Nghiễm Vương cười ha ha, gương mặt toát lên vẻ thành thục. Trong phút chốc, Minh Nhất thấy mắt người đối diện như phát sáng.

Minh Nhất chớp mắt mấy cái liền.

Tương lai hắn sẽ không thật làm đại nhân vật gì đó đi? Ta hoa mắt ư?

----

Đi ngựa rất nhanh, đường cũng không quá xa. Nửa ngày sau Minh Nhất đã về tới Diệu Âm Thành.

"Chúng ta lại gặp nhau."

Minh Nhất đứng lại cho lính canh kiểm tra, thuận tiện chào tên chỉ huy của chúng.

"Hữu duyên! Hữu duyên!"

Tên chỉ huy thật nhận ra Minh Nhất. Tất nhiên rồi, người lần đầu đến đã xách theo một cái đầu đi vào thành, ấn tượng vẫn là phải có.

"Nhưng lần này chúng ta không thể thu phí như lần trước nữa rồi."

"Há tại sao?" Minh Nhất biết còn cố hỏi.

"Chúc mừng ngươi đã đột phá Nội Cương cảnh."

Nghe ra có mấy phần thật lòng nha.

"Cảm ơn."

Kiểm tra đã xong, Minh Nhất nộp phí rồi đi vào thành. Trong lòng hắn than thở kêu đắt, tận ba mươi viên hạ phẩm linh thạch.

Mà cũng phải, chi phí để vận hành một tòa thành như Diệu Âm Thành là một con số thiên văn. Nhưng cái thu phí ra vào này chỉ nhắm vào tu luyện giả, thường nhân là không có, hoàn toàn miễn phí.

Đừng nhìn mấy khối hạ phẩm linh thạch đối với Minh Nhất không là gì, nhưng với người thường nó chẳng khác nào kho báu cả. Đem bán cả người chưa chắc nổi nửa khối linh thạch thì lấy đâu ra mà thu với nộp. Là thế đấy! Giá trị con người có lúc rất rẻ mạt.

----

Trời đã tối, Minh Nhất nhanh chóng quay trở lại phân bộ. Chạy dù nhanh nhưng tới nơi cũng đã hơn mười giờ khuya.

"Ta giao trả nhiệm vụ đã hoàn thành."

Minh Nhất đặt tờ giấy lên trên bàn tiếp đón. Người tiếp đón lần này là một người khác lần trước. Hắn mỉm cười lễ phép nói:

"Đại nhân chờ một chút."

Hắn nhận lấy tờ giấy, đối chiếu với sổ sách một lúc rồi gật đầu. Sau đó nói Minh Nhất đợi hắn vào trong lấy thù lao.



Minh Nhất nhận được tiền liền đặt lại huy hiệu thợ săn lên, đưa ra thông báo đổi màu. Người kia bảo tạm thời cứ giữ cái cũ này, mấy ngày sau huy hiệu mới sẽ đến.

Minh Nhất gật đầu, tiền tới tay, yêu cầu cũng đưa ra. Đến lúc nên rời đi.

Đúng lúc này, người tiếp đón kia rụt rè nói:

"Đ-ại, đại nhân."

"Còn có việc gì?" Minh Nhất tùy ý hỏi.

"Có việc này không biết ngài muốn biết không. Là liên quan tới quỷ tộc!"

Minh Nhất ngạc nhiên, quỷ tộc lại làm cái gì nữa rồi? Chẳng lẽ Diệu Âm Thành cũng có quỷ tộc tới rồi?

"Ngươi nói đi."

Người kia cũng không để Minh Nhất thất vọng, rất nhanh liền kể cho Minh Nhất nghe:

"Quỷ tộc gần đây như bị điên ấy. Tấn công mười mấy ngôi làng lẫn một số gia viên xung quanh ba thành trì. Chỗ ngài nhận nhiệm vụ là chỗ đầu tiên được báo cáo."

"Tính tới, đã có ít nhất tám ngôi làng bị diệt hoàn toàn. Có người đến đây mở nhiệm vụ, quay về liền thấy xung quanh đ·ã c·hết sạch! Nhiều chỗ đến giờ vẫn đang giằng co."

"Bọn chúng như đang tìm kiếm điều gì đó. Ngoài chúng ta được thuê ra, có cả thế lực cấp Hoàng Kim đã phải phái người tới nhúng tay."

Minh Nhất nhíu mày, bởi vì nhiệm vụ duyên cớ, hắn có đôi chút đoán được bọn quỷ tộc đang tìm kiếm cái gì.

Bất quá hắn cũng không biết bọn chúng sẽ nổi điên như vậy. Đến cả thế lực cấp Hoàng Kim cũng nhúng tay vào, sẽ không phải xuất hiện quỷ tộc Hư Huyễn cảnh?

Trong nội tâm Minh Nhất ẩn ẩn có chút bất an. Những chuyện này sẽ không chỉ là mở đầu đấy chứ? Bọn Quỷ tộc âm mưu cái gì? Nơi đó có cái gì để bọn chúng đáng giá mạo hiểm không tiếc bại lộ để làm thế?

"Cho ta gặp lâu chủ ta muốn gặp hắn, cứ nói ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Minh Nhất suy nghĩ một hồi liền nói. Lo sợ thương sinh lầm than gì gì chưa nghĩ tới, nhưng ngược lại hắn cũng không thể để mặc được.

Bọn Quỷ tộc thật sự quá nguy hiểm! Dù chúng muốn cái gì cũng không được để chúng dễ dàng lấy tới.

Người tiếp đón kia nghe vậy liền sững sờ, hắn chỉ là thấy Minh Nhất mới hoàn thành xong cái nhiệm vụ liên quan tới Quỷ tộc này nên mới kể chuyện này ra. Cốt muốn nhắc nhở Minh Nhất cẩn thận.

Dẫu sao thợ săn nổi tiếng vắn số. Ngoài ra hắn là làm tiếp đón trực tiếp những thợ săn này, gần gũi một chút chỉ lợi không hại.

"Lâu chủ ngài ấy bận trăm công ngàn việc. Chỉ sợ..."

Lạch cạch.

Một túi linh thạch mấy trăm viên được ném lên bàn làm tên kia trố mắt.

Minh Nhất tay chống xuống bàn, nghiêm mặt nói:

"Ngươi cứ làm đi, tội vạ ta gánh tất cho. Hơn nữa ta tin sẽ không sao đâu. Nhanh một chút chúng ta có thể cứu nhiều người một chút!"

"À cái này coi như thưởng cho ngươi. Câu chuyện rất đúng lúc."

Minh Nhất đẩy túi linh thạch lên.

Người kia dường như đã hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, hơi thất thần xong cũng gật đầu chạy đi.

"Không biết tên Tần Nghiễm Vương kia chạy đi đâu. Đừng bảo lại vớ phải cái ổ Quỷ tộc nào đó nhé?"

Minh Nhất cầu nguyện cho đối phương một lát. Đừng nha! Mới ra hang hổ lại rơi vào ổ sói thì tuyệt lắm!

Thật không ngờ cái suy nghĩ bâng quơ có chuyện tương tự đang diễn ra lại thành sự thật. Minh Nhất vò tóc, ta chẳng lẽ có thuộc tính ẩn là Tiên Tri à?